Trừ Ta, Toàn Tông Môn Đều Là Diễn Viên

Chương 9 - Làm Sư Huynh Thật Sự Quá Khổ

Buổi chiều đến, hôm nay Trường An cảm thấy thật vui vẻ. Nhưng trước mắt mình hiện giờ không phải là căn nhà lá đổ nát trước kia, mà là đổi mới thành một căn nhà gỗ. Trường An còn tưởng mình đi nhầm nhà của vị phú bà nào.

Căn nhà to hơn trước gấp mấy lần, phía trước còn có vườn hoa, bên hiên còn xây một bể cá, nhà lá biến thành nhà gỗ. Trường An hoa cả mắt, lúc này thấy một người đứng trước cửa nhà mình, thì ra là nhị sư huynh Trần Bắc Huyền.

"Chào sư đệ". Trần Bắc Huyền vẫy vẫy tay chào Trường An.

"A, nhị sư huynh đây là có chuyện gì?". Trường An bước để hỏi trong vẻ mặt đầy mơ màng.

Trần Bắc Huyền cũng đang muốn hỏi mẹ nó đây là chuyện gì. Sư tôn giao cho nhiệm vụ thuê người tu sửa lại căn nhà này của tiểu sư đệ.

Dự định chỉ là sửa lại một chút, thay cái nhà lá thành nhà gỗ là xong. Nào ngờ đâu trong lúc sắp hoàn thành, sư tôn từ đâu xuất hiện kêu dỡ ra làm lại tất cả.

Còn nói là phải xây thật xa hoa, thật có phong cách. Bắc Huyền lúc đó còn nghĩ là ai đoạt xá sư tôn mình rồi.

Sống chung sư tôn bao lâu nay, nói không hiểu hết nhưng Bắc Huyền vẫn là biết tính cách của sư tôn mình. Có một lần hắn nói với sư tôn là bảng hiệu tông môn cũ nát cần thay cái mới, sư tôn liền ở đâu trộm được một tấm bảng mới rồi khắc tên lên đó.

Một lần khác các sư huynh muội nói ăn cháo ngấy lắm rồi, muốn ăn chút thịt, sư tôn liền mua thịt sau đó treo lên giữa bàn ăn. Còn nói ăn đi, chỉ cần ngửi mùi là được.

Sư tôn của bọn bọ phải nói là số1, số 2 keo kiệt nhất đại lục này.

Nhưng hôm nay hắn thấy cái gì, hắn thấy sư tôn nói muốn sữa chữa lại toàn bộ nơi đây, còn dặn hắn tìm tứ sư đệ, xuống thị trấn sắm vật liệu, xây dựng một cái tụ linh trận cỡ nhỏ cho tiểu sư đệ.

Lúc này Bắc Huyền điên rồi, xây nhà mới thì thôi đi, lại còn xây tụ linh trận cỡ nhỏ. Bắc Huyền lúc này còn tưởng sư tôn bọn họ đi ra ngoài lừa được tên phú bà nào nên mới chi tiêu như thế.

Nhưng cũng là một tên diễn viên, Bắc Huyền không thể để lộ sơ hở.

"A, không có gì, đây chỉ là những tâm ý nho nhỏ của tông môn dành cho sư đệ, ngày mai tứ sư huynh của đệ sẽ đến đây xây thêm cho đệ một cái tụ linh trận."

Trường An lúc này cảm động muốn khóc, hắn không ngờ sư môn lại yêu quý hắn đến vậy. Sư tôn cùng các sư huynh sư tỷ quá yêu quý hắn, mặc dù hắn không có linh căn, tư chất lại "bình thường", nhưng có đồng môn thế này, kiếp này còn gì hơn.

Trong sách cũng có nói, tụ linh trận sẽ làm cho linh khí khu vực trong trận tăng cao, nhưng là phải dùng linh thạch để duy trì, rất hao tốn, mặc dù là tụ linh trận cỡ nhỏ, một tông môn nhỏ cũng khó mà có được.

"Chờ đệ về còn có việc để nói, ngày mai ta có ít việc xuống trấn xử lý, mai sư đệ hãy tạm đến chỗ tam sư muội học pháp".

Trường An gật đầu sau đó chào tạm biệt nhị sư huynh.

Nói là mai xuống thị trấn xử lý việc, nhưng thật ra Bắc Huyền được lão Huyền Tử giao nhiệm vụ xuống núi bán đi một ít đồ của tông môn cùng tìm mua nửa cuốn Thái Huyền Kinh còn lại.

Bắc Huyền thắc mắc không biết tiểu sự đệ này đã làm gì mà khiến cho sư tôn phải "chảy máu" tài sản nhiều như thế. Phải nói là trong mấy năm qua ở chung, Bắc Huyền chưa bao giờ thấy sư tôn mất một đồng tiền, chứ nói gì đến xây nhà, xây tụ linh trận, mua sách.

Trần Bắc Huyền có cảm giác đã trải qua cuộc sống mấy đời người. Mỗi lần chủ nợ tìm đến, sư tôn đều sẽ chốn xuống núi, để lại mọi việc hắn đến chùi đít thay. Nhưng mọi lần đó có lúc hắn bị đánh, có lúc bắt làm lao động trả nợ, có lúc bị bắt biểu diễn tiết mục kê đá lên bụng rồi đập, người qua đường khen hay. Mọi trải nghiệm đắng cay hắn đều trải qua.

Nhưng chưa bao giờ Bắc Huyền có cảm giác như lúc này. Hắn cảm thấy trời đã nhìn thấy sự khổ cực của hắn, để hắn đi vào một thế giới song song, nơi đó sư tôn hắn không còn keo kiệt. Chắc chắn là như vậy.

Bắc Huyền tự thôi miên bản thân đi vào trong phòng.

....

Lúc này Lưu Phi đang bước đi tung tăng, trên miệng còn nhẩm lấy mấy bài hát.

"Sư tôn là cây nến vàng, ta là cây nến hồng, sư đệ là cây nến xanh.. Cả nhà ta cùn..."

Đang hát vui vẻ bỗng nhiên Lưu Phi miệng im bặt nhìn về căn nhà trước mặt. Hắn quay qua xem ngôi nhà, rồi xem gần đó có tấm bảng để chữ "Nhà Lưu Phi", hắn nhìn rồi so sánh liên tục mấy lần sợ mình đi lạc nhà người khác.

Nhà mới ta đâu, vườn hoa đâu, suối nước nóng đâu.

Bởi trước mắt hắn không phải nhà như hắn tưởng tượng, vẫn là căn nhà lá đổ nát lúc trước, chỉ có khác là lỗ thủng trên nóc nhà được lấp lại bằng nửa cánh cửa sổ, còn cánh cửa sổ của hắn chỉ còn lại nửa cái. Nhìn vào nửa cánh cửa sổ, Lưu Phi hét to:

"A, sư tôn hại ta."

..

Hắc xì

Lão Huyền Tử hắc xì một cái rồi ngáy o o ngủ tiếp.

"Hôm này trời thật lạnh a,".

Mặt trời bắt đầu lên cao, một tia nắng chiếu chen qua cửa sổ, chiếu thẳng vào mắt Trường An.

Trường An từ từ mở mắt rồi vươn vai một cái. Đêm qua Trường An nghiên cứu Thái Huyền Kinh cho tới tận khuya mới ngủ, thành công bước vào Luyện khí tầng hai.

Hôm nay Trường An sẽ theo tam sư tỷ Hồng Tâm Nguyệt học tập, vốn là muốn đến sớm tìm sư tỷ như nhớ lại lời đại sư huynh, tu luyện cần thời cơ, nên hắn không dám đến làm phiền sớm sư tỷ.

Với lại có nhà mới, bên trong nội thất cũng đổi thành giường có nệm, chăn gối đầy đủ. Ngủ cũng rất ngon. Lúc này đang muốn rửa mặt, Trường An nghe tiếng gì đó bên ngoài.

"Khốn kiếp, giờ này còn ngủ, sư đệ mau tỉnh dậy luyện công, sư tỷ đến đây". Tiếng chữi bới bên ngoài vang lên, chính là tam sư tỷ, Hồng Nguyệt Tâm.

Trường An lúc này trong nhà nhìn ra, quả nhiên đúng như lời đại sư huynh nói, sư tỷ Nguyệt Tâm tính tình táo bạo, thời cơ tu luyện đến mà còn hung bạo như thế, nếu như Trường An đến sớm phá giấc ngủ của sư tỷ, hắn không thể tưởng tượng nổi lúc đó sẽ thế nào.

Tâm tình lúc này của Hồng Nguyệt Tâm thật sự rất xấu, dù sau đây là lần đầu chỉ dạy người khác, đêm qua Hồng Nguyệt Tâm thức cả đêm không ngủ nên nghiên cứu xem nên dạy vị tiểu sư đệ này cái gì cho hợp lý.

Sáng sớm còn cố ý đi nhà bếp, xin Đô Đô ít đồ ăn sáng, sợ vị tiểu sư đệ này lần đầu tập luyện, sẽ không chịu nổi.

Nào ngờ đâu, đợi đến bánh bao cũng nguội đi, tô mì thì nở ra cho cả tông môn ăn còn không hết, mà vẫn không thấy bóng dáng sư đệ đâu.

Lúc này Hồng Nguyệt Tâm còn cố gắng khắc chế bản thân, tự thôi miên chính mình có lẽ là tiểu sư đệ đi lạc, nên dự định đến nhà sư đệ xem sao.

Nhưng khi đến nơi, cảm nhận sư đệ trong phòng ngáy o o, Hồng Nguyệt Tâm lúc này như miệng núi lửa, không kìm nén nổi nữa mà phun trào.

Thấy sư tỷ của mình như muốn đang phun lửa đốt căn nhà mới, Trường An vội vội lấy một tắm sắt mỏng kế bên rồi lót vào bên trong.

"Sư tỷ, sư tỷ, sư đệ ở đây".

Nghe giọng Trường An, đang muốn giáo huấn một trận vị tiểu sư đệ này, nhưng để ý đến khi chất trên người Trường An, Hồng Nguyệt Tâm nhíu mài.

"Ừm, không phải nói không có linh căn sao, nhưng hôm mình gặp sư đệ vẫn là người bình thường nhưng hôm nay đã là luyện khí tầng 2." Hồng Nguyệt Tâm nghĩ thầm.

Liếc thấy trong áo của Trường An có gì đó kì lạ. Nguyệt Tâm lúc này hừ lạnh.

"Sư đệ, trong áo sư đệ giấu gì đó?".

Trường An biết mình không thể giấu được vị sư tỷ này, nên móc từ trong áo ra một tấm sắt mỏng.

Hồng Nguyệt Tâm mặt cứng đờ, cái quỷ gì, sư tỷ đây còn chưa làm gì đệ, đệ đề phòng sư tỷ làm gì chứ.

Trường An hôm nay để ý vị sự tỷ này khác xa hôm trước. Nếu như hôm trước mềm mại thướt tha, nhìn như tiên nữ. Thì hôm nay đã đổi một bộ quần áo chuyên luyện võ, tóc cũng búi cao lên, khí chất cũng thay đổi.

"Cũng không còn sớm, mau đi theo sư tỷ".

Trường An lặng lẽ đi theo Hồng Nguyệt Tâm.

Hồng Nguyệt Tâm vốn định hôm nay sẽ làm một buổi huấn luyện nhẹ cho Trường An, chỉ cần chạy đủ 100 vòng, hít đất 100 cái, gánh nước 100 xô là được. Nhưng khi nhìn thấy tu vi luyện khí tầng 2 của Trường An, ý định này của Nguyệt Tâm liền không thực hiện được.

Bình Luận (0)
Comment