Trúc Mã Cùng Sớm Tối - Yểu Yểu Nhất Ngôn

Chương 22

Tân Hoàn phải mất một thời gian dài mới có thể thân cận Lục Khởi Phồn. Cậu ta biết rõ mình không đặc biệt với Lục Khởi Phồn, nhưng ít nhất cũng không phải là người có thể tùy tiện bị phớt lờ hay hắt hủi.

Hóa ra là cậu ta tự mình đa tình.

Hai năm trước, lần *****ên cậu ta gặp Lục Khởi Phồn ở trường đua xe, lúc đó cậu ta đang lo lắng cho tình cảnh khó khăn của đội đua Phong Bạo. Kết quả, vừa vào trường đua đã nghe nói có người cung cấp một khoản tiền tài trợ lớn, đảm bảo Phong Bạo có thể tham gia mùa giải tiếp theo. Anh trai của Tân Hoàn, Tân Dương, làm việc trong đội đua Phong Bạo. Cậu ta theo anh trai vào khu vực nội bộ, ngước mắt lên liền thấy một chàng trai đang ngồi trên khán đài, dáng vẻ lười biếng dựa người vào lưng ghế, thỉnh thoảng lại giơ tay lên màn hình vạch tuyến đường đua. Dáng người rõ ràng là alpha.

Cậu mặc bộ đồ thể thao đơn giản, đội mũ lưỡi trai đen, trông còn trẻ, nhưng đường nét khuôn mặt lại rất sắc sảo. Tân Dương tiến lên nói chuyện với cậu, cậu gật đầu ra hiệu, sau đó chỉ vào phân tích đường đua trên màn hình, nói: "Theo như khảo sát trước mùa giải, Phong Bạo không chiếm ưu thế về độ ổn định."

Tân Dương vốn luôn mạnh mẽ, vậy mà trước mặt chàng trai nhỏ hơn mình năm sáu tuổi lại có vẻ hơi bối rối, hai tay xoa xoa, nói: "Đúng vậy, so với các đội đua hàng đầu vẫn còn kém xa."

Tân Hoàn ngây người nhìn, ánh mắt chuyển từ anh trai sang chàng trai kia, rồi ghi nhớ cái tên của chàng trai ấy, Lục Khởi Phồn.

Sau này, trường đua trở thành sân tập luyện độc quyền của Phong Bạo, Tân Hoàn bắt đầu thường xuyên đến đây. Lâu dần, cậu cũng ta quen mặt với Lục Khởi Phồn, rồi đến bây giờ, đã trở thành mối quan hệ có thể nói chuyện riêng với Lục Khởi Phồn. Cậu ta cứ nghĩ rằng một thời gian nữa, cậu sẽ có thể gõ cửa trái tim Lục Khởi Phồn.

Nhưng cậu ta không ngờ rằng cánh cửa trái tim Lục Khởi Phồn chưa bao giờ đóng lại, vì bên trong đã có một người.

Hóa ra "anh trai" mà các thành viên đội đua thường trêu chọc không phải là anh trai thật, mà là "Quyển Quyển" mà Lục Khởi Phồn dùng giọng điệu dịu dàng trìu mến để gọi.

Chưa ai nhìn thấy Lục Khởi Phồn như vậy.

Tân Hoàn đứng ở cuối hành lang, nhớ lại lúc Lục Khởi Phồn bảo cậu ta ra ngoài, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn cậu ta một cái.

Cậu ta cũng đã thấy Lục Khởi Phồn ôm người kia vào lòng.

Dáng vẻ vô cùng trân trọng.

"Còn khó chịu không?"

Lục Khởi Phồn đặt tay lên tay ngực Chu Tri Mông, cẩn thận xoa nhẹ, thấy sắc mặt Chu Tri Mông không tốt, cậu hơi nâng cằm Chu Tri Mông lên, để anh dễ thở hơn.

Hai má Chu Tri Mông ửng hồng như hoa đào, ngửa đầu thở từng ngụm nhỏ.

"Có mang theo bình xịt không?"

Chu Tri Mông lắc đầu, chỉ nắm chặt cánh tay Lục Khởi Phồn, trán tựa lên vai Lục Khởi Phồn, ***** mấy hơi, gắng sức nói: "Không sao, không sao, không phải hen suyễn tái phát."

Lục Khởi Phồn lo lắng vuốt lưng Chu Tri Mông, giải thích với anh: "Vốn dĩ trên đường đua có rất nhiều cát bụi, vừa rồi anh lại đứng ở chỗ gần nhất."

Chu Tri Mông mãi một lúc mới hồi phục, sắc mặt trở lại bình thường. Lục Khởi Phồn quay người giúp anh rót một cốc nước ấm, đút cho anh uống.

"Đỡ hơn chưa?"

Chu Tri Mông hai tay bưng cốc giấy, chậm rãi gật đầu.

Khóe mắt anh còn ươn ướt, trông vô cùng đáng thương. Lục Khởi Phồn dùng ngón tay cái lau đi nước mắt trên mặt anh, đau lòng nói: "Chúng ta về nhà thôi."

Lục Khởi Phồn nhận lấy cốc giấy, ném vào thùng rác bên cạnh, "Em cõng anh về."

"Không cần."

"Vậy em bế anh—"

"Tiểu Khởi."

Lục Khởi Phồn dừng động tác, Chu Tri Mông nhìn cậu nói: "Tiểu Khởi, chúng ta nói chuyện một chút."

"Được."

Lục Khởi Phồn đưa Chu Tri Mông đến phòng nghỉ, hai người ngồi xuống chiếc sofa mềm mại. Chu Tri Mông lại uống thêm nửa cốc nước, mới hoàn toàn hồi phục tinh thần. Anh nhìn mặt nước tĩnh lặng trong cốc, khẽ hỏi: "Tại sao em không nói với anh chuyện em đua xe?"

"Em sợ anh lo lắng."

"Anh thật sự rất lo, nhưng anh nghĩ em nên nói với anh. Anh vốn tưởng em chơi xe chỉ như kiểu trò chơi ở công viên giải trí, thỉnh thoảng chơi vài lần, không ngờ lại là thế này. Trình độ của em đã rất chuyên nghiệp rồi, hơn nữa cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức, đúng không?"

Lục Khởi Phồn á khẩu, giọng Chu Tri Mông lộ rõ vẻ buồn bã: "Vậy mà muộn thế này anh mới biết, đến lúc em sắp đi thi đấu anh mới biết."

"Em không đi thi đấu."

"Cái gì?"

"Em không thi đấu, cũng sẽ không ký hợp đồng với đội đua, em..." Lục Khởi Phồn ngừng một chút, nắm lấy tay Chu Tri Mông, nắm chặt rồi nói với anh: "Em chỉ là chơi cho vui thôi."

"Ý anh không phải thế."

"Em sẽ không dồn quá nhiều sức lực đâu, anh yên tâm. Em sẽ chuẩn bị nghiêm túc cho kỳ thi đại học, cũng sẽ lên thủ đô học đại học, luôn ở bên cạnh anh."

Chu Tri Mông hoàn toàn không theo kịp nhịp điệu của Lục Khởi Phồn, chủ đề đột nhiên lại biến thành thế này. Anh chưa hề nói gì, Lục Khởi Phồn đã bắt đầu thỏa hiệp, cứ như mọi chuyện là lỗi của anh.

Lục Khởi Phồn còn đặc biệt ngồi xổm xuống trước mặt Chu Tri Mông, hai tay bao lấy tay Chu Tri Mông: "Quyển Quyển đừng sợ, rủi ro của đua xe không cao đến thế đâu. Em phá kỷ lục cũng chỉ là phá kỷ lục của chính mình, em sẽ không lấy thân mình ra đùa. Gặp tình huống khẩn cấp em tuyệt đối sẽ không liều mạng lao lên phía trước đâu, anh đừng sợ, thật sự đừng sợ. Ngày mai em sẽ về trường rồi, em chỉ là đến đây thư giãn một chút thôi, em —"

Chu Tri Mông rất tức giận, trực tiếp bịt miệng Lục Khởi Phồn, tức giận ngăn cậu lại: "Tiểu Khởi em nghe anh nói đã!"

Lục Khởi Phồn ngẩn người, môi chạm vào lòng bàn tay hơi nóng của Chu Tri Mông, hô hấp của cậu cũng trở nên dồn dập, ánh mắt hai người giao nhau, Lục Khởi Phồn bị tình cảm rung động thúc đẩy, Chu Tri Mông vừa buông tay ra, cậu liền theo bản năng nghiêng người tới hôn Chu Tri Mông.

Một chút xíu nữa thôi là môi lại chạm môi rồi.

Chu Tri Mông càng thêm tức giận, "Lúc này rồi mà em còn nghĩ đến cái này!"

Lục Khởi Phồn còn muốn hôn anh, Chu Tri Mông trực tiếp đấm vào vai cậu một quyền.

Lục Khởi Phồn cũng không giận, chỉ nhìn Chu Tri Mông với ánh mắt ngập tràn ý cười, "Được được được, anh nói đi, em nghe."

"Anh..." Chu Tri Mông do dự một lát, sau đó chậm rãi mở miệng: "Anh rất lo lắng, trên đường đến đây anh đã tìm kiếm rất nhiều tin tức về đua xe, dòng *****ên là về một cuộc thi gần đây, hai chiếc xe tông nhau, một chiếc xe đua gần như tan nát, ghế ngồi cũng vỡ vụn, tay đua chảy rất nhiều máu, lập tức được đưa đến bệnh viện, nhìn thấy những thứ này đương nhiên là anh rất sợ."

Lục Khởi Phồn nắm chặt tay Chu Tri Mông, vu.ốt ve.

"Nhưng sau khi đến đây nhìn thấy em lái xe vun vút trên đường đua, anh lại đổi ý, Tiểu Khởi, anh là anh trai của em, anh sẽ luôn bảo vệ em, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc giam cầm em bên cạnh mình."

Lục Khởi Phồn hơi nhíu mày khi nghe thấy từ "anh trai" và "bảo vệ", trong lòng bật cười: Nhiều năm như vậy, rốt cuộc là ai bảo vệ ai chứ?

Nhưng cậu không phản bác hay chỉnh sửa, tiếp tục lắng nghe Chu Tri Mông nói,

"Tiểu Khởi, anh cảm thấy vui vì em có được một thứ mà em thực sự yêu thích."

Lục Khởi Phồn ngẩn người ra.

Cậu hoàn toàn không ngờ Chu Tri Mông lại có phản ứng như vậy, cậu cứ nghĩ rằng Chu Tri Mông sẽ sợ hãi, sẽ mách với người lớn, sẽ ra lệnh cho cậu về nhà an tâm học hành.

"Anh thường cảm thấy khó hiểu, Tiểu Khởi sao lại kỳ lạ như vậy? Em dường như không hứng thú với bất cứ điều gì, dù là bóng rổ hay trò chơi điện tử, đều là để trốn tránh việc học hành, nếu không cho em chơi thì em cũng có thể nhịn được cả tháng không đụng vào, cho nên anh vẫn luôn rất muốn biết rốt cuộc em thích cái gì, cho đến hôm nay anh nhìn thấy em đua xe."

Chu Tri Mông vuốt tóc Lục Khởi Phồn, nhẹ giọng nói: "Cũng tốt, như vậy cũng tốt, có hứng thú và sở thích, có bạn bè, không phải chuyện xấu."

"Ý của Quyển Quyển là?"

"Anh ủng hộ em."

Vẻ mặt Lục Khởi Phồn ngơ ngác, ngay cả lực nắm tay cũng lỏng ra, Chu Tri Mông nắm lại tay cậu.

"Chỉ cần em đảm bảo an toàn cho bản thân, còn nữa..." Chu Tri Mông cúi người đến gần Lục Khởi Phồn, nghĩ nghĩ rồi nói: "Dù thế nào, cũng phải tham gia kỳ thi đại học, đậu hay không tính sau, tham gia một lần cũng không có gì xấu, em hứa với anh, được không?"

"Được." Lục Khởi Phồn không chút do dự, "Chỉ cần là điều anh nói, thế nào cũng được."

Chu Tri Mông nói hết những lời muốn nói, lòng cuối cùng cũng an định lại, nhưng anh cảm thấy dường như vẫn còn một chuyện chưa giải quyết, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra, đang phiền não thì Lục Khởi Phồn đã vòng tay ôm lấy eo anh, trước khi Chu Tri Mông kịp phản ứng, đã ép anh lên tường, mũi chạm mũi.

Chu Tri Mông vội vàng đẩy ra ngăn cản: "Tiểu Khởi, không được."

"Khi nào thì được?"

Chu Tri Mông nghiêng mặt đi, trong lòng rối loạn, "Không được."

Lục Khởi Phồn không khỏi tiếc nuối, nhưng nghĩ đến thân thể của Chu Tri Mông liền không cưỡng ép anh nữa, chỉ hôn lên khóe mắt anh.

Chu Tri Mông như chú thỏ nhỏ vội vàng vùi đầu xuống, nhưng vẫn bị Lục Khởi Phồn hôn được, lại bị Lục Khởi Phồn ôm chặt trong lòng không thoát ra được.

"Anh, anh muốn về nhà."

"Quyển Quyển, em dẫn anh trải nghiệm thử đua xe, được không?"

Chu Tri Mông mở to mắt, Lục Khởi Phồn cười ôm lấy anh, "Đi thôi."

Lục Khởi Phồn giúp Chu Tri Mông đeo khẩu trang, sau đó nắm tay anh đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa Chu Tri Mông liền nhìn thấy chàng trai đang đứng bên hành lang, là người vừa rồi ở trên khán đài đuổi theo Lục Khởi Phồn nói chuyện.

Tân Hoàn cầm hai chai soda, vươn tay đưa cho Lục Khởi Phồn và Chu Tri Mông, Lục Khởi Phồn tùy tiện nói: "Cảm ơn."

Cậu hưng phấn dẫn Chu Tri Mông chạy về phía sân đua, Chu Tri Mông quay đầu nhìn Tân Hoàn.

Anh nhìn thấy một đôi mắt thù hận.

Chu Tri Mông mãi đến khi ngồi vào xe, mới hiểu được trong ánh mắt kia chứa đựng loại cảm xúc gì.

Lục Khởi Phồn hoàn toàn không hay biết, cậu giúp anh thắt dây an toàn, kiểm tra cẩn thận rồi mới chậm rãi khởi động.

Chu Tri Mông đã không còn thời gian nghĩ nhiều như vậy nữa, xe đã bắt đầu lăn bánh, tốc độ không nhanh, nhưng vẫn khiến Chu Tri Mông kinh hồn bạt vía, anh nắm chặt dây an toàn, ở mấy khúc cua suýt chút nữa thì hét lên, nhưng Lục Khởi Phồn bảo anh yên tâm đừng sợ.

Vì thể diện của anh trai, Chu Tri Mông kiềm nước mắt.

Tiếng động cơ ầm ĩ chậm rãi kết thúc, Chu Tri Mông trở lại vị trí ban đầu, Lục Khởi Phồn hỏi Chu Tri Mông: "Thế nào?"

Chu Tri Mông hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, cuối cùng vẫn là sợ hãi, lòng còn sợ hãi nhìn về phía Lục Khởi Phồn, Lục Khởi Phồn nghiêng người qua, đặt lên chóp mũi Chu Tri Mông một nụ hôn.

"Quyển Quyển, em đến trường đua năm năm rồi, đây là ngày vui nhất của em."

Chu Tri Mông ngơ ngác bị hôn, chậm nửa nhịp mới tránh né, oán trách: "Sao em cứ như vậy?"

"Cứ như vậy là sao?"

"Có lẽ em nên, thử thích người khác, giống như chàng trai vừa rồi, Tiểu Khởi, có lẽ em chưa phân biệt rõ được tình thân và tình yêu."

"Quyển Quyển, người không phân biệt rõ là anh."

"Anh phân biệt được."

Lục Khởi Phồn cũng không tranh cãi với anh, làm bộ muốn xuống xe, "Chàng trai vừa rồi, Tân Hoàn? Được thôi, em đi tìm—"

Lục Khởi Phồn vừa đẩy cửa xe ra, liền bị Chu Tri Mông nắm lấy cổ tay.

Giây tiếp theo anh lại muốn rụt tay về.

Lục Khởi Phồn cong khóe miệng, kịp thời chụp lấy tay Chu Tri Mông, xoay người lại đè lên người Chu Tri Mông, cắn một cái lên cái má mà cậu vẫn luôn muốn cắn.

Quả nhiên rất mềm.

Bình Luận (0)
Comment