Trúc Mã Cùng Sớm Tối - Yểu Yểu Nhất Ngôn

Chương 23

Muốn đua xe thì cần phải có sức bền bỉ.

Chu Tri Mông hoàn toàn không phải là đối thủ của Lục Khởi Phồn.

Sau khi bị cắn, anh ôm mặt trừng mắt nhìn Lục Khởi Phồn rất lâu. Lục Khởi Phồn không hề sợ hãi, khóe miệng còn treo ý cười, không chút hối lỗi nào. Cậu còn hỏi Chu Tri Mông có muốn chào hỏi mọi người trong đội đua không. Chu Tri Mông ngập ngừng một chút rồi lắc đầu, "Thôi đi, hôm nay nhìn anh hơi thảm."

Lục Khởi Phồn nói được. Chu Tri Mông trầm ngâm giây lát rồi lại hỏi: "Em định giới thiệu anh với mọi người như thế nào?"

Anh vừa hỏi xong đã tự thấy lỡ lời, vội tránh ánh mắt của Lục Khởi Phồn, cúi đầu nghịch vạt áo. Lục Khởi Phồn ghé sát vào tai anh, nhẹ giọng nói: "Em sẽ nói, anh là bạn trai được đính hôn từ bé của em."

Mặt Chu Tri Mông lập tức đỏ bừng. Lục Khởi Phồn biết rõ còn cố tình trêu chọc anh: "Chẳng lẽ anh không biết chuyện này? Không biết vụ đính hôn từ bé à?"

"Mấy chuyện đó đều là người lớn nói đùa thôi mà." Chu Tri Mông đẩy cửa xe định bước ra.

Lục Khởi Phồn giữ anh lại, "Nhưng em lại coi là thật."

"Em coi là thật thì cứ coi là thật đi." Chu Tri Mông hất tay cậu ra, vội vàng thoát khỏi chiếc xe đang nóng ran. Anh chạy lên khán đài, mỉm cười gật đầu chào bạn bè của Lục Khởi Phồn, sau đó không dừng bước mà đi thẳng về phía lối ra.

Mọi người cười chào hỏi xong, một người nói: "Nhìn nhỏ quá, thật sự lớn hơn Khởi Phồn hai tuổi á?"

"Không chỉ lớn hơn hai tuổi đâu, còn là sinh viên tài năng được tuyển thẳng vào Đại học Thủ đô đấy."

Quản lý đứng bên cạnh nói thêm: "Người ta còn là người thừa kế tương lai của tập đoàn Đỉnh Thắng nữa."

"Hả? Đỉnh Thắng?" Mọi người kinh ngạc kêu lên.

Quản lý nhún vai: "Có gì mà ngạc nhiên, không môn đăng hộ đối thì làm sao mà thanh mai trúc mã được?"

Lục Khởi Phồn vào phòng thay đồ đổi quần áo, vừa ra đã chạm mặt Tân Hoàn. Tân Hoàn vẻ mặt hốt hoảng chắn trước mặt cậu, gượng gạo cười hỏi: "Khởi Phồn, tối nay cậu không đi ăn tối với mọi người à? Để chúc mừng cậu phá kỷ lục."

"Tối nay tôi có việc rồi."

"Buổi chiều còn thảo luận về việc nâng cấp bằng lái—"

Lục Khởi Phồn trực tiếp lướt qua anh ta, "Chuyện đó để sau đi."

Tân Hoàn gọi với theo Lục Khởi Phồn một tiếng, nhưng Lục Khởi Phồn hoàn toàn không để ý tới anh ta.

Chu Tri Mông ngồi trong xe, tài xế thấy hai má anh ửng hồng, hỏi anh có phải cảm thấy mệt không. Chu Tri Mông vừa lắc đầu, Lục Khởi Phồn đã mở cửa xe chui vào ngồi cạnh anh.

"Quyển Quyển, mai mấy giờ anh bay?"

"10 giờ 15."

"Lần này anh về, lần sau gặp lại chắc là đến kỳ nghỉ đông rồi nhỉ," Lục Khởi Phồn cứ cố tình ép sát vào chỗ ngồi của Chu Tri Mông, chân hai người chạm vào nhau, "Quyển Quyển, em muốn ăn cơm anh nấu."

"Em muốn ăn gì?"

"Gì cũng được."

Chu Tri Mông nghĩ nghĩ, "Vậy về nhà xem trong tủ lạnh có gì đã."

Một lúc lâu không nghe thấy Lục Khởi Phồn trả lời, Chu Tri Mông quay đầu nhìn cậu, kết quả lại chạm phải ánh mắt nóng rực của Lục Khởi Phồn. Chu Tri Mông bị cậu nhìn đến da đầu tê dại, gãi gãi má, lẩm bẩm: "Em đúng là..."

"Em nhớ anh mà, nói nhiều như vậy rồi mà cũng không nghe thấy anh đáp lại một câu."

Chu Tri Mông ngại ngùng không dám nói trước mặt tài xế, nhưng Lục Khởi Phồn vẫn cứ thúc giục anh: "Quyển Quyển, ở trường anh không nhớ em chút nào à?"

Chu Tri Mông im lặng không lên tiếng.

"Thật sự không nhớ em sao?"

"Nhớ, sao lại không nhớ được?" Chu Tri Mông buột miệng nói ra.

Lục Khởi Phồn đắc ý cười, nắm chặt tay Chu Tri Mông, đan mười ngón tay vào nhau, "Vậy thì tốt rồi."

Chu Tri Mông bất lực nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài một tiếng.

Về đến nhà, anh ra tủ lạnh lục lọi, tìm được một túi cánh gà đông lạnh. Anh làm món cánh gà Coca Cola trước, trong lúc ninh cánh gà lại tranh thủ làm thêm hai bát mì Ý sốt bò băm cà chua. Lục Khởi Phồn cứ đứng sau lưng anh, thỉnh thoảng lại nghịch dây tạp dề của Chu Tri Mông, hoặc là chống cằm lên vai anh.

"Cho ít muối quá rồi." Lục Khởi Phồn bắt đầu gây rối.

"Đâu có."

"Em thấy hết rồi, anh chỉ cho có tí xíu, chắc chắn là nhạt." Lục Khởi Phồn ôm eo Chu Tri Mông.

Chu Tri Mông không để ý việc mình ôm, nếm thử một chút nước sốt, "Không có mà, vừa miệng rồi."

"Để em nếm thử."

Chu Tri Mông đưa thìa đến bên miệng Lục Khởi Phồn, nhưng tâm tư của Lục Khởi Phồn vốn không đặt ở món ăn, cậu nếm một ngụm rồi lại dựa vào vai Chu Tri Mông, "Ừm, vừa miệng."

"Vậy em còn chỉ huy lung tung cái gì? Ui, em đừng có đè lên người anh, anh không động đậy được."

"Quyển Quyển, anh lại quát em rồi." Lục Khởi Phồn đáng thương nói.

Chu Tri Mông cảm thấy cậu rất phiền, nhưng Lục Khởi Phồn da mặt quá dày, Chu Tri Mông giận dữ nói: "Ai bảo em cứ ở đây làm phiền anh?"

"Mai anh phải về trường rồi, bây giờ còn đuổi em đi."

Chu Tri Mông thật sự muốn đánh người.

"Quyển Quyển, dạo này có ai theo đuổi anh không?"

"Không có."

"Thật không?"

"Lục Khởi Phồn!" Dù tính tình có ôn hòa đến đâu cũng không chịu nổi Lục Khởi Phồn quậy phá, Chu Tri Mông giơ chiếc xẻng nấu ăn lên, tức giận chỉ vào cậu, Lục Khởi Phồn lúc này mới ngoan ngoãn ngồi sang một bên, nằm bò ra nhìn Chu Tri Mông.

Chu Tri Mông bưng mì Ý sốt bò băm và cánh gà lên bàn, lại rót thêm hai cốc trà hoa quả.

Lục Khởi Phồn ngay cả khi ăn cơm cũng phải ngồi cùng một bên bàn với Chu Tri Mông.

Chu Tri Mông bất lực dùng đầu đũa chọc cậu.

Lục Khởi Phồn một hơi ăn hết sáu cái cánh gà, Chu Tri Mông nhìn mà bật cười, theo thói quen rút giấy ăn giúp cậu lau miệng, "Thích ăn đến vậy à?"

"Chi cần là do anh làm thì em thích hết."

Chu Tri Mông cúi đầu ăn mì, nhưng ý cười trên khóe miệng vẫn không hề giảm bớt.

Ăn xong, Chu Tri Mông lên giường nằm, Lục Khởi Phồn cũng nằm bên cạnh anh. Chu Tri Mông cảm thấy như vậy không ổn, quá giới hạn rồi, nhưng anh cũng lười đẩy Lục Khởi Phồn ra, dù sao Lục Khởi Phồn luôn có lý, cũng luôn có cách để bám lấy anh, anh chỉ có phần bị bắt nạt, bị trêu chọc thôi.

Anh vốn còn cảm thấy Lục Khởi Phồn thay đổi nhiều, nhưng thật ra không phải Lục Khởi Phồn thay đổi nhiều, mà là bản thân anh không có tiến bộ, vẫn luôn bị cậu em nhỏ hơn hai tuổi trêu đùa đến xoay mòng mòng.

"Quyển Quyển, anh sợ cái gì vậy?"

Lục Khởi Phồn xoay người ôm lấy Chu Tri Mông.

"Anh đọc được một bài đăng, sau khi từ bạn bè biến thành người yêu rồi thì kết quả không tốt lắm, Tiểu Khởi, bọn mình ở bên nhau đương nhiên không sao, nhưng nếu chia tay," Chu Tri Mông dừng một chút, do dự nói ra những lời trong lòng: "Nếu chia tay, quan hệ giữa hai nhà sẽ rất khó xử, cha với ba nhỏ của bọn mình cũng sẽ rất khó xử, em hiểu không?"

"Bọn mình sao có thể chia tay được?"

Chu Tri Mông không nói gì.

"Quyển Quyển, anh đánh giá thấp tình cảm của em dành cho anh rồi."

Giọng Lục Khởi Phồn nghiêm túc, không còn vẻ trêu ghẹo và đùa cợt thường ngày, "Đó không phải là rung động nhất thời của tuổi thanh xuân, mà là một loại bản năng bẩm sinh. Từ khi em còn chưa biết thích là gì, em đã đặt anh vào vị trí quan trọng nhất trong cuộc đời em rồi, vị trí này không ai có thể thay thế được."

Chu Tri Mông ngơ ngác nhìn lên trần nhà.

"Sau khi em sinh ra, mở mắt, người *****ên em nhìn thấy là anh. Ngoại trừ bố mẹ, cái tên *****ên em gọi cũng là anh. Trước khi vào cấp hai, tâm nguyện lớn nhất của em là Quyển Quyển đừng kết bạn với ai khác nữa, bên cạnh anh chỉ có thể có một mình em thôi."

Chu Tri Mông cảm thấy toàn thân máu huyết đang sôi trào, tim đập dữ dội.

"Em đã sớm hiểu thế nào là thích rồi, nhưng anh thì không hiểu. Em cũng không muốn anh hiểu, nhỡ đâu sau khi anh hiểu ra lại thích người khác thì sao?"

"Em..." Chu Tri Mông không biết phải nói gì.

"Quyển Quyển, anh có cảm thấy rung động với em không?"

Chu Tri Mông vội vàng ngồi dậy, "Anh không biết."

Lục Khởi Phồn vòng tay ôm lấy eo Chu Tri Mông, mặt áp vào hõm lưng anh, "Cứ từ từ thôi, bọn mình còn nhiều thời gian mà. Em đã cho anh hai năm để anh thích ứng với sự thay đổi trong mối quan hệ này rồi, bây giờ anh còn bốn năm nữa, từ từ rung động với em, hiểu được tâm ý của em."

"Tại sao lại là bốn năm?"

"Đủ tuổi kết hôn." Lục Khởi Phồn hiển nhiên nói.

Chu Tri Mông hít sâu một hơi.

"Quyển Quyển, ngoại trừ yêu đương kết hôn, em và anh không thể ở bên nhau với bất kỳ mối quan hệ nào khác. Làm bạn bè hay người thân? Anh đừng hòng nghĩ tới."

Chu Tri Mông cảm thấy trong đầu mình có thứ gì đó nổ tung, cảm xúc không thể kiểm soát lan tràn vô tận. Giọng điệu của Lục Khởi Phồn quá thản nhiên, thản nhiên đến mức Chu Tri Mông cảm thấy sự rụt rè của mình ngược lại trở nên kỳ lạ. Nhưng bài đăng ngày hôm đó lại giống như tiếng chuông cảnh tỉnh, anh lạc lối trong nhịp tim thất thường, không tìm thấy điểm khởi đầu.

Điểm khởi đầu có lẽ là năm hai tuổi.

Anh được Lâm Tri Dịch đưa đến bệnh viện thăm chú Chung, Tiểu Khởi trong nôi vẫn còn đang ngủ say. Lâm Tri Dịch và Chung Diệp đang trò chuyện, Chu Tri Mông buồn chán ôm cổ Lâm Tri Dịch ngẩn người, vừa quay đầu lại đã đối diện với một đôi mắt tròn xoe đen láy.

Đứa trẻ sơ sinh giống như một con quái vật, còn là một con quái vật đang nhìn chằm chằm vào anh. Chu Tri Mông lập tức bị dọa cho khóc.

Tiểu Khởi vừa mới sinh ra đã khóc lớn đến mức cả tầng lầu đều nghe thấy, nhưng lúc này lại không khóc, chỉ ngơ ngác nhìn Chu Tri Mông.

Đó là lần *****ên họ gặp nhau.

Từ ngày đó trở đi, đến mười mấy năm sau, hai người từng cãi nhau, từng chiến tranh lạnh, nhưng phần lớn thời gian đều khăng khít, thân mật không rời. Chu Tri Mông vốn tưởng rằng họ sẽ cứ như vậy mãi.

Anh không ngờ rằng mối quan hệ giữa anh và Lục Khởi Phồn sẽ phát triển thành thế này.

Lục Khởi Phồn đang đợi anh trả lời, nhưng Chu Tri Mông không thể lập tức nói ra một câu "Được".

Lục Khởi Phồn nói: "Không sao cả, em đợi anh."

Đúng lúc này, Chu Tri Mông nghe thấy tiếng mở cửa từ dưới lầu vọng lên, rất nhanh sau đó tiếng cười nói của cha và ba nhỏ cũng truyền đến. Chu Tri Mông vội vàng muốn rời đi, nhưng lại bị Lục Khởi Phồn giữ chặt trong lòng. Lục Khởi Phồn đè anh xuống giường, Chu Tri Mông sợ hãi mắt trợn tròn, hoảng hốt nói: "Cha anh sắp lên rồi."

"Hôn một cái, được không?"

"Không phải vừa mới hôn rồi sao?"

"Vừa nãy chỉ là chạm môi thôi, lần này sâu hơn một chút, được không?"

Lục Khởi Phồn hoàn toàn không sợ tiếng bước chân đang ngày càng đến gần, âm thanh đó thậm chí còn khiến cậu trở nên hưng phấn hơn. Vẻ mặt của Chu Tri Mông luôn đáng thương và đáng yêu, Lục Khởi Phồn muốn trêu ghẹo nhiều hơn một chút.

"Không được, sẽ bị phát hiện đó."

Chu Tri Mông sợ đến mức nói năng lắp bắp, tay chân dùng hết sức đẩy Lục Khởi Phồn ra.

Nhưng Lục Khởi Phồn không nghe theo anh, trong lúc cấp bách Chu Tri Mông cũng không nghĩ ra được chủ kiến gì, thế mà lại "chụt" một tiếng hôn lên khóe miệng Lục Khởi Phồn. Sau đó nhân lúc Lục Khởi Phồn ngẩn người thất thần, anh đã trốn khỏi phòng.

Chu Tri Mông một mạch chạy xuống lầu, được ba nhỏ ôm lấy. Lâm Tri Dịch hỏi: "Quyển Quyển sao vậy?"

Chu Tri Mông ***** dồn dập, ôm chặt Lâm Tri Dịch, vừa áy náy vừa sợ hãi, trong đầu cứ văng vẳng lời nói của Lục Khởi Phồn.

Làm bạn bè hay người thân? Anh đừng hòng nghĩ tới.

Bình Luận (0)
Comment