Chu Tri Mông hoàn toàn biến thành một cục bông ham ngủ, vừa về đến căn hộ ở thủ đô là ngủ từ sáng đến tối.
Lúc đầu Lục Khởi Phồn còn thấy thương, nhưng sau đó dù gọi thế nào cũng không đánh thức được anh, liền bắt đầu động tay động chân bắt nạt.
Từ khi mang thai, pheromone của Chu Tri Mông trở nên rất không ổn định, mùi sữa dừa trên người ngày càng nồng. Đôi khi dù đã dán miếng dán ức chế, mùi hương ngọt ngào đó vẫn không tan đi. Da anh ấm áp, chất liệu áo ngủ mềm mại, kết hợp với mái tóc xoăn bồng bềnh, Lục Khởi Phồn chỉ hận không thể dính lấy anh 24/24.
Chu Tri Mông hừ hừ đẩy cậu ra, "Tiểu Khởi tránh ra."
Lục Khởi Phồn mặc kệ, Chu Tri Mông liền bắt đầu nổi giận. Anh mơ màng đẩy cái đầu đang vùi trong ngực mình ra, sau đó kéo lại cổ áo, xoay người chui vào trong chăn.
"Phiền quá."
Tính khí thất thường cũng kéo đến.
Lục Khởi Phồn đành phải thôi, cầm lấy thực đơn mà Chu Hoài Sinh đã đích thân giao phó, vào bếp làm bữa ăn dinh dưỡng cho Chu Tri Mông.
Chu Tri Mông bây giờ vừa nhõng nhẽo, vừa ham ngủ, lại còn tâm trạng bất ổn, hở một chút là lại rớt hạt đậu vàng.
Hơn hai tháng, Chu Tri Mông đã phát hiện mình mang thai đôi.
Lục Khởi Phồn như thường lệ từ chối mọi cuộc xã giao, về nhà ăn tối với vợ. Chu Tri Mông đang nằm bò trên bàn đọc luận văn, ghi chú viết cả một đống, hoàn toàn là bộ dạng quên ăn quên ngủ. Lục Khởi Phồn vào cửa mà anh cũng không biết.
Lục Khởi Phồn cũng không làm phiền anh, đi thẳng vào bếp. Lúc thái rau động tĩnh hơi lớn, làm ồn đến nhà toán học. Lúc này Chu Tri Mông mới biết Lục Khởi Phồn đã về, vội vàng chạy vào bếp, ôm lấy cậu từ phía sau.
"Tiểu Khởi..."
"Cục cưng sao thế?"
Tay Lục Khởi Phồn đang cầm quả ớt xanh, không tiện xoay người.
Chu Tri Mông không được ôm ngay lập tức, trong lòng liền tủi thân. Anh tự mình diễn một vở kịch lớn trong đầu, nước mắt lã chã rơi hai giọt, rồi đáng thương ôm lấy Lục Khởi Phồn lần nữa, lại gọi một tiếng "chồng ơi".
Lần này Lục Khởi Phồn không thái ớt được nữa, rửa sạch tay, xoay người ôm lấy cục bông ấm áp vào lòng, "Lại sao nữa rồi?"
"Sáng nay anh bị giáo sư phê bình, thầy nói bây giờ hiệu suất của em giảm đi quá nhiều, nhưng bài luận văn đó thật sự rất khó, anh chẳng tìm được khả năng sáng tạo nào cả, tuần sau lại phải báo cáo nữa."
"Anh có giải thích với thầy không?"
Chu Tri Mông lắc đầu, "Anh không muốn viện cớ."
"Không sao đâu Quyển Quyển, đừng tạo áp lực cho mình quá. Sức khỏe của anh vốn đã yếu, nên phản ứng khi mang thai sẽ mạnh hơn một chút, đây không phải lỗi của anh."
Chu Tri Mông buồn bã "ừm" một tiếng, "Hôm nay ăn gì thế?"
"Thịt bò xào ớt xanh và tôm luộc, anh có thích không?"
Chu Tri Mông ngẩng đầu, "Anh giúp em."
Lục Khởi Phồn một tay véo má Chu Tri Mông, làm môi anh chu lên, rồi cúi đầu hôn một cái, "Không cần, tình yêu cứ tiếp tục đọc luận văn đi."
"Anh muốn giúp em một tay."
"Sáng nay lúc em đi, em thấy chậu lan quân tử ngoài ban công hình như hơi héo vì nắng, giúp em tưới chút nước đi." Lục Khởi Phồn vỗ vỗ lên mông anh.
Chu Tri Mông lon ton chạy đi, mang theo cả mùi hương thơm ngát lan tỏa khắp nơi.
Lục Khởi Phồn cười nhìn anh.
Bây giờ không chỉ người ngoài không tin Chu Tri Mông lớn tuổi hơn Lục Khởi Phồn, mà ngay cả chính anh cũng không tin nữa. Anh chẳng còn mặt mũi nào mà ưỡn ngực nói hồi nhỏ mình đã chăm sóc Lục Khởi Phồn thế nào, đã đuổi theo đút cơm cho Lục Khởi Phồn ra sao.
Dù sao thì bây giờ người được đút cơm là anh.
Sau khi mang thai, Chu Tri Mông ngủ nhiều ăn ít. Anh ăn được ba con tôm, cơm mới vơi đi một nửa đã xua tay nói no rồi. Lục Khởi Phồn sa sầm mặt ấn anh ngồi lại ghế. Một alpha cấp cao chẳng cần phải giải phóng pheromone, chỉ cần một ánh mắt là có thể hoàn toàn áp chế được omega đang trong thai kỳ với pheromone bất ổn với hai đứa nhỏ trong bụng.
Chu Tri Mông ấm ức cầm lại đũa, thêm hai miếng cơm vào miệng.
Lục Khởi Phồn gắp thịt bò cho anh, "Thế mới ngoan."
Nếu nói từ khi trưởng thành đến năm 27 tuổi, tính tình của Chu Tri Mông không hề thay đổi, vẫn ngây thơ trong sáng không rành thế sự như ngày nào, thì ba tháng mang thai này, Chu Tri Mông hoàn toàn là đang phát triển ngược.
Vì gánh nặng của thai đôi, pheromone không ổn định, thêm sự phụ thuộc sin.h lý vào bạn đời đã đánh dấu hoàn toàn, Chu Tri Mông bây giờ hoàn toàn không thể rời xa Lục Khởi Phồn. Anh rất không có cảm giác an toàn, lại ngại không dám nói ra, dần dần từ một tiến sĩ toán học dịu dàng đáng yêu biến thành một nhóc mít ướt vừa ngốc vừa hay làm nũng.
Lục Khởi Phồn lại càng thấy đáng yêu.
Nhưng Chu Tri Mông không chấp nhận được sự thay đổi của mình.
Anh cố gắng giữ tỉnh táo, khóc xong lại nghiêm mặt tiếp tục đọc luận văn. Lục Khởi Phồn cũng không làm phiền, chỉ ôm eo anh ngủ một giấc ngắn. Chu Tri Mông sắp xếp xong ghi chú, quay người chui vào lòng Lục Khởi Phồn, hôn lên mặt cậu như gà mổ thóc, làm cậu tỉnh giấc.
Lục Khởi Phồn cười nhìn anh: "Sao thế?"
"Kỳ ph.át tì.nh sắp đến rồi," Chu Tri Mông mếu máo phàn nàn: "Sau khi mang thai, kỳ ph.át tì.nh cũng trở nên thường xuyên hơn."
Lục Khởi Phồn đưa tay qua xoa eo cho Chu Tri Mông, "Không sao, có chồng ở đây rồi."
Chu Tri Mông lườm cậu: "Em tất nhiên là nói không sao rồi, dù sao lần nào người sướng cũng là em, người chịu tội là anh."
Lục Khởi Phồn bật cười: "Quyển Quyển không sướng sao? Không phải lần nào Quyển Quyển cũng ôm em không cho em ra..."
Chu Tri Mông bịt miệng Lục Khởi Phồn lại, hai má đỏ bừng.
Lục Khởi Phồn lại trực tiếp vùi mặt vào hõm cổ Chu Tri Mông, hít hít, rồi lại cắn cắn, "Quyển Quyển sao trên người anh lại dễ chịu thế này?"
Chu Tri Mông rụt người lại hai cái, ngây ngốc nhìn cánh cửa tủ quần áo, mặc cho Lục Khởi Phồn bắt nạt.
Chu Tri Mông nhanh chóng ngủ thiếp đi, nhưng đến nửa đêm lại đột nhiên tỉnh giấc, đòi xem phim truyền hình. Lục Khởi Phồn cố gắng vực dậy tinh thần, mở TV lên, chọn cho Chu Tri Mông một kênh, là một bộ phim gia đình đạo đức xã hội chiếu lúc nửa đêm. Lục Khởi Phồn lơ mơ nghe thấy một câu "chưa từng thấy đứa con dâu nào như vậy", rồi dựa vào đầu giường ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại đã là bốn giờ sáng. Lục Khởi Phồn cảm thấy khát nước, mở mắt ra thấy Chu Tri Mông hai tay cầm khăn giấy, đang sụt sịt khóc.
"Quyển Quyển sao lại khóc?" Lục Khởi Phồn vội vàng ngồi dậy.
Chu Tri Mông vừa khóc vừa chỉ vào TV: "O... omega này bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà, đáng thương quá, tức quá đi."
"..." Lục Khởi Phồn ngẩn người, rồi đưa tay ôm Chu Tri Mông vào lòng, "Không khóc không khóc, không xem cái này nữa, đổi kênh khác xem."
Cậu lấy điều khiển, tùy tiện chuyển một kênh, là một chương trình trò chơi vượt chướng ngại vật. Chu Tri Mông vừa ngẩng đầu lên đã thấy một người bị vòng xoay lớn hất văng xuống nước, anh khóc càng dữ dội hơn.
"..." Lục Khởi Phồn lại chuyển kênh khác, kênh thiếu nhi. Lục Khởi Phồn nghĩ: Lần này chắc không khóc nữa đâu nhỉ.
Nhưng Chu Tri Mông xem một lúc lại đột nhiên ôm bụng, nước mắt lưng tròng hỏi Lục Khởi Phồn: "Các con có lớn lên thuận lợi không? Một hai năm nữa là chúng có thể xem kênh thiếu nhi rồi, vài năm nữa là phải đi học, huhu, mười mấy năm nữa là chúng phải đi học đại học ở nơi rất xa, làm sao bây giờ?"
"..."
Lục Khởi Phồn mờ mịt nhìn lên trần nhà, nhưng vẫn cố gắng cười với Chu Tri Mông: "Còn sớm mà Quyển Quyển, chúng ta còn rất nhiều rất nhiều năm, có thể nhìn các con lớn lên. Cuộc sống là từng ngày một mà, Quyển Quyển đừng khóc."
Lục Khởi Phồn giúp Chu Tri Mông lau nước mắt, rồi nhân lúc anh không để ý, tắt TV đi, ôm anh vào lòng, vỗ lưng dỗ anh ngủ.
Chu Tri Mông nức nở nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Lục Khởi Phồn ra ngoài chạy bộ, lúc trở về thì Chu Tri Mông đang nằm trên giường đọc luận văn, vẻ mặt nghiêm túc và lạnh lùng. Lục Khởi Phồn ghé sát vào hôn anh, anh đều né tránh.
Lục Khởi Phồn bất đắc dĩ nhìn anh cười. Chu Tri Mông hơi ngượng ngùng, quay mặt sang hướng khác, cầm bút viết nguệch ngoạc bên lề bài luận, sắp xếp lại dàn ý của bài báo cáo.
"Quyển Quyển ăn gì?"
"Dù sao cũng không ăn súp lơ xanh."
Lục Khởi Phồn véo má anh, "Nhóc con mít ướt tối qua đâu rồi."
Chu Tri Mông cũng biết mình lúc nửa đêm mất kiểm soát cảm xúc thì chẳng khác gì bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần, không chỉ tự mình khóc đến đau cả mắt mà còn hành hạ Lục Khởi Phồn, nên cũng lười biện minh, còn chủ động ghé sát vào hôn Lục Khởi Phồn một cái để an ủi.
"Ngoan quá, vậy buổi sáng ăn đơn giản thôi, em đi nấu ít cháo yến mạch."
Lục Khởi Phồn ở cùng Chu Tri Mông đến hơn 9 giờ thì ra ngoài, đúng lúc này Lý Diên và Hàn Phong đến thăm anh.
Hàn Phong sau khi tốt nghiệp đã đến thành phố của bạn gái, nhưng chưa được nửa năm thì hai người chia tay, thế là Hàn Phong lại quay về thủ đô, bây giờ đang làm việc ở một công ty đầu tư. Lý Diên và Kha Vĩ chia tay rồi lại hợp, hai năm nay tình cảm cuối cùng cũng ổn định. Nghe Lục Khởi Phồn nói Kha Vĩ gần đây đã chuẩn bị cầu hôn, nhưng Chu Tri Mông biết phải giữ bí mật, nên chỉ nhìn Lý Diên cười mà không nói gì.
Lý Diên nhíu mày, "Làm gì thế, cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn."
Hàn Phong cũng cười: "Xong rồi, nhà toán học của chúng ta hễ mang thai là biến thành đồ ngốc."
Chu Tri Mông nghe xong buồn bã cả buổi.
Tiễn bạn bè đi, Chu Tri Mông một mình đọc luận văn cả buổi chiều, chỉ cảm thấy đau lưng mỏi eo, bèn ra ngoài dạo phố. Đi ngang qua một cửa hàng mẹ và bé, anh bước vào. Ở vị trí trung tâm là hai bộ đồ bò, một bộ in hình dâu tây, một bộ in hình táo xanh, chất liệu cotton mềm mại, còn có cả tất và yếm ăn kèm.
Chu Tri Mông lập tức bị thu hút. Dù sao cũng là mang thai đôi, không cần phải đắn đo mua bộ nào, thế là anh lấy cả hai.
Ba tháng nữa trôi qua, bụng bầu của Chu Tri Mông ngày càng lộ rõ. Anh bị chụp ảnh đăng lên mạng. Đúng lúc đó Lục Khởi Phồn đang tham gia buổi họp báo của đội xe, có phóng viên đặt câu hỏi, Lục Khởi Phồn liền nhân cơ hội báo tin vui này cho mọi người.
Kết quả là trên mạng tự phát bắt đầu bình chọn biệt danh cho hai đứa bé.
Chu Tri Mông thực ra đã nghĩ ra hai cái tên, là Li Li và Đô Đô.
Nhưng thấy cư dân mạng nhiệt tình như vậy, anh cũng rất vui, một ngày lướt Weibo mấy lần, chờ đợi những biệt danh đáng yêu ra lò. Nhưng không biết tại sao, cùng với sự tham gia của ngày càng nhiều cư dân mạng, xu hướng ngày càng trở nên kỳ quặc.
Nửa tháng sau, kết quả bình chọn được công bố.
"Quyển Khởi Lai" và "Khởi Ti Quyển" đã được bầu chọn với số phiếu cao.
Chu Tri Mông cạn lời nhìn Lục Khởi Phồn. Lục Khởi Phồn che miệng cười. Chu Tri Mông bò đến mép giường, tức giận đấm cậu: "Ai cho em đi khắp nơi nói anh tên là Quyển Quyển? Ai cho em nói hả?!"
Lục Khởi Phồn không nhịn được cười, an ủi Chu Tri Mông: "Sợ gì chứ, cư dân mạng nhiệt tình đùa chút thôi mà, vẫn cứ theo ý anh, Đô Đô Li Li cũng rất hay."
Chu Tri Mông nhăn mặt: "Khởi Ti Quyển còn đáng yêu một chút, Quyển Khởi Lai là cái gì chứ?"
Lục Khởi Phồn xoa bụng Chu Tri Mông, "Sắp rồi, còn bốn tháng nữa, Quyển Quyển vất vả rồi."
Chu Tri Mông chui vào lòng Lục Khởi Phồn, nũng nịu nói: "Thiệt sự rất vất vả."
Lục Khởi Phồn cúi đầu hôn anh: "Em yêu anh."
---
Mấy tháng cuối thai kỳ, Chu Tri Mông xin phép giáo sư hướng dẫn, trở về Vọng Thành.
Có Lâm Tri Dịch và Chu Hoài Sinh chăm sóc tận tình, tâm trạng của anh cũng tốt hơn nhiều. Công ty đầu tư của Lục Khởi Phồn vốn dĩ ở Vọng Thành, chỉ có công việc của đội xe là cần xử lý từ xa.
Ngày sinh, Lục Khởi Phồn cùng Chu Tri Mông vào phòng sinh, suốt quá trình đều nắm chặt tay anh, hôn anh, ở bên cạnh anh.
"Sinh đôi một trai một gái," y tá bế con cho Chu Tri Mông và Lục Khởi Phồn xem: "Anh trai và em gái, chúc mừng chúc mừng."
Chu Tri Mông kiệt sức, nhưng vẫn cong khóe môi.
"Em bé xinh quá, mới sinh ra đã xinh thế này, gen tốt thật." Y tá khen ngợi.
Sau khi Chu Tri Mông hồi phục, Lục Khởi Phồn bế hai đứa bé khỏe mạnh đến bên cạnh anh. Chu Tri Mông nhìn kỹ, "Anh trai giống em, em gái giống anh, tóc xoăn xoăn."
"Nếu đều giống anh thì tốt biết mấy."
Chu Tri Mông cười cười, "Vậy gen của em cũng vô dụng quá nhỉ."
Hai cục sữa nhỏ xíu nằm cạnh nhau, không khóc không quấy, vì đủ tháng lại khỏe mạnh nên trắng trẻo mềm mại. Nhưng hai đứa bé trông không hoàn toàn giống nhau, lông mày của anh trai giống Lục Khởi Phồn hơn, còn chiếc mũi hếch nhỏ của em gái thì hoàn toàn được đúc ra từ một khuôn với Chu Tri Mông.
Lục Khởi Phồn véo véo bàn tay nhỏ của hai đứa, "Quyển Khởi Lai và Khởi Ti Quyển, nhìn cha này."
Chu Tri Mông đá cậu: "Không muốn! Là Đô Đô và Li Li."
Lục Khởi Phồn bật cười thành tiếng.
Ban đầu người lớn đều cho rằng Quyển Khởi Lai là phiên bản của Lục Khởi Phồn, còn Khởi Ti Quyển là phiên bản của Chu Tri Mông. Nhưng khi lớn hơn một chút, mọi người lại nhận ra có điều gì đó không đúng.
Vì em gái tóc xoăn, ngũ quan lại nhỏ nhắn, trông hoàn toàn là phiên bản mini của Chu Tri Mông, giống như một cô búp bê xinh đẹp.
Lục Khởi Phồn luôn thiên vị em gái hơn một chút, pha sữa xong cũng bế em gái trước.
Anh trai tóc mượt thì nằm bên cạnh, ngây ngốc sờ chiếc nơ trên chân em gái.
Hôm nay Lục Khởi Phồn lại một tay cầm bình sữa, một tay bế em gái. Em gái lại giật lấy bình sữa, giãy ra khỏi lòng Lục Khởi Phồn, bò đến bên cạnh anh trai, trực tiếp nhét bình sữa của mình vào miệng anh.
Động tác liền mạch trôi chảy, Lục Khởi Phồn còn chưa kịp phản ứng.
Lục Cẩn Thừa bước vào, vừa hay nhìn thấy động tác của cô cháu gái. Ông và Lục Khởi Phồn cùng rơi vào im lặng.
Một lát sau, Lục Cẩn Thừa nói: "Bộ động tác này hình như cha đã thấy ở đâu rồi."
Hai mươi mấy năm trước, Lục Khởi Phồn cũng bằng một bộ động tác lộn nhào liền mạch như vậy, giãy ra khỏi lòng Chung Diệp, rồi lao qua nhét cây kẹo mút vào miệng Chu Tri Mông.
Ghi chú
卷起来 – Quyển Khởi Lai (I have no idea :'<)
起司卷 – Khởi Ti Quyển (phô mai cuộn)