Lục Khởi Phồn gần đây hơi đau đầu.
Công chúa nhỏ nhà cậu thật sự quá nghịch ngợm, không chỉ nghịch mà còn lém lỉnh. Cô bé mang một gương mặt phiên bản mini của Chu Tri Mông, đi khắp nơi gây rối phá phách, nhưng Lục Khởi Phồn lại chẳng thể nổi giận được với khuôn mặt nhỏ nhắn đó, chỉ có thể quay đi xoa xoa thái dương.
Chu Tri Mông viết xong luận văn liền ngồi lên giường, ôm hai đứa nhỏ vào lòng. Em gái nằm sấp trên ngực anh, anh trai nằm trong vòng tay anh. Ba người vui vẻ hòa thuận, để lại một mình Lục Khởi Phồn dọn dẹp bãi chiến trường trên sàn.
Chu Tri Mông véo má cô con gái nhỏ: "Li Li sao lại nghịch thế này?"
Li Li còn chưa nói gì, Đô Đô đã phản bác trước: "Em gái ngoan ngoan."
Cậu bé mới biết nói, giọng còn ngọng nghịu.
Chu Tri Mông cũng hôn cậu một cái, "Được rồi, em gái rất ngoan."
Hai đứa bé dù sao cũng đã ở trong bụng Chu Tri Mông cùng nhau mười tháng, tình cảm vô cùng sâu đậm. Em gái thì cuồng anh trai, anh trai thì cuồng em gái. Em gái phá phách, anh trai giúp sức. Hai đứa chưa bao giờ tranh giành sự sủng ái hay đánh nhau, lúc nào cũng cùng một chiến tuyến.
Li Li từ nhỏ đã có mái tóc dày. Lúc sáu tháng tuổi, mái tóc xoăn nhỏ đã đủ dài để buộc thành chỏm. Bây giờ đã mười tháng tuổi, cô bé càng giống một cô búp bê tóc xoăn xinh đẹp, mặc cho người khác chưng diện.
Chu Tri Mông lấy mấy sợi dây thun nhỏ ra, hỏi Li Li thích cái nào. Li Li chẳng hứng thú, quay đầu đi một cách lạnh lùng. Chu Tri Mông bèn hỏi Đô Đô: "Buộc cái nào cho em gái đây?"
Đô Đô nghiêm túc lựa chọn, rồi chỉ vào hình quả đào.
"Tại sao Đô Đô lại chọn quả đào cho em gái vậy?"
"Em gái màu hồng ạ." Đô Đô giải thích lý do.
Đô Đô ra đời trước Li Li năm phút, đôi khi cũng ra dáng anh trai lắm.
Chu Tri Mông cười tủm tỉm buộc tóc cho Li Li. Tóc của Li Li vừa mềm vừa mượt, buộc rất dễ dàng. Đô Đô nhìn chỏm tóc nhỏ trên đầu em gái, đưa tay ra sờ thử.
Chu Tri Mông dùng dây buộc tóc hình quả táo buộc một cái cho Đô Đô. Hai cục sữa nhỏ nhìn chỏm tóc của nhau, cười khúc khích rồi lăn vào nhau. Chu Tri Mông tựa vào đầu giường nhìn chúng.
Ngũ quan của Đô Đô rất giống Lục Khởi Phồn, là một cậu bé đẹp trai kinh diễm ngay từ cái nhìn *****ên khi còn nhỏ. Lúc không khóc không cười còn có chút gì đó xa cách, nhưng chỉ cần bế cậu bé chơi một lúc sẽ phát hiện ra, trên người cậu không có một chút tính công kích nào của alpha. Tính cách của Đô Đô cực kỳ mềm mại, lại rất yên tĩnh. Khi Li Li đuổi theo Lục Khởi Phồn chạy khắp nhà, cậu bé sẽ ngoan ngoãn ngồi bên chân Chu Tri Mông chơi tàu hỏa.
Còn Li Li thì hoàn toàn ngược lại. Cô bé trông vô cùng đáng yêu ngọt ngào, đôi mắt to tròn xoe kết hợp với hàng mi dài cong vút, chỉ cần hơi bĩu môi một chút là đã khiến người ta thương yêu.
Nhưng vấn đề là cô bé biết mình như vậy sẽ khiến Lục Khởi Phồn thương yêu, nên rất được nước làm tới mà phá phách, sau đó lại ôm cổ Lục Khởi Phồn giả vờ đáng thương. Lục Khởi Phồn chẳng làm gì được cô bé, không chỉ không mắng được mà còn phải dỗ dành "bé cưng, bé cưng".
Chu Tri Mông gần đây đột nhiên phát hiện, Li Li tuy trông giống mình, nhưng khi cô bé làm ra những biểu cảm tinh ranh quái chiêu, thì hoàn toàn là phiên bản của Tiểu Khởi lúc nhỏ.
Giấc mơ "con gái đáng yêu" của Lục Khởi Phồn từ đây tan vỡ.
Cậu bất đắc dĩ cười cười, chui vào chăn chơi với hai đứa bé, phát ra tiếng "gừ gừ", dọa hai đứa nhỏ sợ hãi chạy tán loạn. Chu Tri Mông tóm lấy mông nhỏ của Đô Đô, nói: "Ăn thịt Đô Đô đây!"
Đô Đô ấm ức nói: "Đừng ăn Đô Đô."
"Vậy thì ăn em gái."
Đô Đô vội nói: "Ăn Đô Đô!"
Chu Tri Mông phì cười, Li Li cũng nóng lòng cứu anh, lao tới như một quả tên lửa nhỏ, chặn trước mặt Chu Tri Mông, che cho Đô Đô: "Không được không được!"
Chu Tri Mông cười đến đau cả bụng, một tay xách một đứa ra.
Li Li thở hổn hển. Cô bé biết Chu Tri Mông đang chơi với mình, nên nhanh chóng hồi phục, bò lên ngực Chu Tri Mông, hôn lên má anh một cái, rồi mềm mại tựa nằm vào hõm cổ anh.
Đô Đô vẫn chưa hoàn hồn, hai tay nhỏ vẫn còn do dự che chở cho em gái. Chu Tri Mông liền đỡ lấy mông cậu, cắn lên má cậu một cái.
Đô Đô ngây người, nhìn Chu Tri Mông rồi lại nhìn em gái, sau đó vùi đầu vào vòng tay của Chu Tri Mông, nằm đối diện với em gái.
Hai đứa nhỏ vô tư lự, ăn no thì chơi, chơi mệt thì ngủ. Bây giờ đến giờ ngủ rồi mà lại tràn đầy năng lượng, Chu Tri Mông liền kể chuyện cho bọn nhỏ nghe, kể về thỏ con và cáo, kể về dạ hội trong rừng.
Kể một hồi, hai cục sữa nhỏ bắt đầu buồn ngủ, mắt hoe hoe ngấn lệ ngáp ngắn ngáp dài. Chu Tri Mông từ từ hạ giọng, cuối cùng dừng lại. Hơi thở của hai cục sữa dần đều, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
Lục Khởi Phồn dọn dẹp xong đồ chơi trên thảm phòng khách, bước vào, hạ giọng hỏi Chu Tri Mông: "Em bế hai đứa vào giường nhỏ nha?"
Chu Tri Mông lắc đầu: "Cứ ngủ với anh đi."
Lục Khởi Phồn rất không hài lòng: "Hôm qua cũng ngủ như vậy rồi, không được, hôm nay thế nào cũng phải đến lượt em."
"Sao lại còn tranh giành sự sủng ái với con thế? Em có thấy ngượng không?"
Lục Khởi Phồn hoàn toàn không ngượng, xoa xoa tay chuẩn bị bế Đô Đô ra khỏi lòng Chu Tri Mông trước.
Lúc bị bế lên, Đô Đô vẫn còn mơ màng, có dấu hiệu tỉnh giấc. Chu Tri Mông vội vàng hôn bé một cái, dỗ dành: "Bé ngoan, ngủ đi con."
Đô Đô liền nhắm mắt lại.
Lục Khởi Phồn thừa thắng xông lên, đưa nhóc con vào phòng trẻ em.
Giải quyết xong cậu nhóc này, Lục Khởi Phồn và Chu Tri Mông nhìn nhau. Họ đều biết, nhiệm vụ thực sự gai góc bây giờ mới bắt đầu.
Lục Khởi Phồn cố ý chuẩn bị tâm lý hai lần, sau đó mới thăm dò vén chăn lên, cẩn thận lật Li Li lại. Vừa định nhấc lên, Li Li đã mở to đôi mắt tròn xoe, đôi lông mày nhỏ nhíu lại, nước mắt lã chã rơi, hai tay nhỏ chống vào cánh tay Lục Khởi Phồn, vừa gọi ba vừa giằng co với cậu.
Chu Tri Mông vội vàng ôm lấy cô bé, "Không sao không sao, chúng ta không cần cha, không cần cha nữa."
Vừa được Chu Tri Mông ôm, nước mắt cô bé liền ngừng lại.
Lục Khởi Phồn cắn lên cánh tay nhỏ của Li Li một cái, đau lòng hỏi: "Tại sao không cần cha? Cha yêu con như vậy, tại sao không cần cha?"
Li Li chu môi chui vào lòng Chu Tri Mông, một lát sau lại chui ra, ghé sát vào hôn Lục Khởi Phồn một cái. Lục Khởi Phồn lập tức từ u ám chuyển sang rạng rỡ, nhìn Li Li với vẻ mặt không có chút giá trị nào, cười hì hì giúp cô bé xắn tay áo.
Chu Tri Mông dỗ dành: "Li Li qua với anh trai được không? Anh trai ngủ một mình trên giường nhỏ sẽ sợ đấy."
Li Li vừa nghe đến anh trai là gật đầu ngay, còn chủ động đưa tay về phía Lục Khởi Phồn, muốn cậu bế qua.
Lục Khởi Phồn cam tâm tình nguyện hộ tống công chúa nhỏ của mình.
Đô Đô ngủ rất say trong giường nhỏ. Lục Khởi Phồn giúp hai đứa bé tháo dây buộc tóc, sau đó đắp chăn cẩn thận, rồi bước ra khỏi phòng trẻ em. Cậu cuối cùng cũng có thể duỗi người, nằm xuống trong lòng Chu Tri Mông.
Chu Tri Mông bật cười: "Tiễn đi hai đứa, lại đến một đứa."
Lục Khởi Phồn mệt đến mức hơi thở cũng nặng hơn bình thường.
Bảo mẫu hai hôm nay xin nghỉ về quê, bài vở của Chu Tri Mông lại nhiều, Lục Khởi Phồn bận tối mày tối mặt.
Chu Tri Mông ôm lấy vai Lục Khởi Phồn, "Vất vả cho em rồi."
Lục Khởi Phồn chống nửa người dậy, ánh mắt dán chặt vào môi Chu Tri Mông, "Vất vả như vậy mà không có phần thưởng nào sao?"
Chu Tri Mông cũng đã vượt qua được sự ngượng ngùng, thản nhiên chấp nhận. Anh vừa cởi cúc áo ngủ, vừa cười với Lục Khởi Phồn: "Xét thấy cậu học sinh Tiểu Khởi đã hoàn thành rất tốt công việc của một ông bô tập sự, thầy đây chuẩn bị tặng cho cậu ấy một món quà."
Ánh mắt Lục Khởi Phồn như lang như hổ, gần như muốn nuốt sống Chu Tri Mông.
Chu Tri Mông nắm tay Lục Khởi Phồn đặt lên ngực mình, nơi từng có sự nhô lên rõ rệt trong thai kỳ, sau khi hai đứa nhỏ cai sữa thì đã từ từ trở lại như cũ. Lục Khởi Phồn *****, hai má Chu Tri Mông đỏ ửng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Tắt đèn, khép cửa, một thoáng hoan lạc.
---
Sáng hôm sau trời tờ mờ sáng, Lục Khởi Phồn đang ngủ say thì bị tiếng động lạch cạch đánh thức, vai còn bị ai đó giẫm lên hai cái. Cậu mở mắt ra, thấy Li Li đang ngồi trên gối của mình, một tay túm tóc cậu, một tay cầm dây buộc tóc hình quả đào, cố gắng luồn tóc vào dây.
Lục Khởi Phồn thở dài, xoay người vùi mặt vào bụng nhỏ của Li Li, cầu xin: "Tổ tông ơi, con để cho cha ngủ một giấc ngon được không?"
Li Li làm như không nghe thấy.
Bên kia, Đô Đô cầm dây buộc tóc hình quả táo, không nỡ bắt nạt Chu Tri Mông, chỉ nép vào lòng anh, ngây ngốc chơi với dây buộc tóc.
Chu Tri Mông nhắm mắt cũng biết chuyện gì đang xảy ra, bất đắc dĩ cười cười, rồi kéo Đô Đô vào trong chăn.
Li Li nghịch tóc Lục Khởi Phồn một lúc, vì tay yếu, tóc Lục Khởi Phồn lại ngắn, cô bé loay hoay mãi cũng không buộc được, tức giận ném dây buộc tóc đi. Lục Khởi Phồn nhân cơ hội tóm lấy cô bé, đè vào trong chăn. Li Li hừ hừ giãy giụa hai cái rồi bỏ cuộc, nằm ngửa trên người Lục Khởi Phồn, mắt đảo tròn xoe, không biết đang nghĩ ra trò ma quỷ gì.
Chu Tri Mông xuống giường, lấy bình hút của hai đứa nhỏ, đặt vào tay mỗi đứa một cái, "Bé con uống chút nước đi."
Hai đứa bé ừng ực uống hai ngụm.
"Ngoan quá."
Đô Đô vừa uống nước vừa nhìn Lục Khởi Phồn, rồi đưa bình hút đến miệng cậu: "Cha uống."
"Cha không khát."
Lục Khởi Phồn ngồi dịch lên, tựa vào đầu giường. Cậu cũng kéo Đô Đô lên người, hai đứa nhỏ nằm ngửa cạnh nhau trên người cậu. Đô Đô lại đưa bình nước cho Li Li, "Em gái uống."
Li Li thản nhiên đổi bình nước với Đô Đô.
Chu Tri Mông ngồi bên cạnh họ, giúp cậu bé buộc lại dây áo của bộ đồ bò.
"Một thời gian nữa lại đi chụp ảnh gia đình đi, mấy đứa nhỏ lớn nhanh quá." Chu Tri Mông nói.
"Được."
Lục Khởi Phồn nhấc nhấc sức nặng trong lòng, "Vài tháng nữa là không thể bế cùng lúc hai đứa được rồi."
Chu Tri Mông cười nhẹ: "Vài tháng nữa, cả hai đứa đều không cần em bế nữa."
Đô Đô vừa uống nước vừa gà gật, Chu Tri Mông sợ cậu bé bị sặc nên lấy bình nước ra. Lục Khởi Phồn véo véo tay nhỏ của Đô Đô, đột nhiên nói với Chu Tri Mông: "Thật ra tính cách của Đô Đô giống anh hơn."
"Anh cũng thấy vậy, nhưng anh hy vọng hai đứa trung hòa một chút, em gái quá hiếu động, anh trai lại quá ngoan."
Nói xong, Chu Tri Mông suy nghĩ một lát rồi lại sửa lời: "Cũng không cần, thế nào cũng tốt, chỉ cần chúng có thể lớn lên vui vẻ hạnh phúc là được."
"Đúng vậy, lớn lên vui vẻ là được rồi."
Lục Khởi Phồn cẩn thận đặt hai đứa nhỏ vào giữa hai người, rồi thở phào, nói với Chu Tri Mông: "Ngủ thêm chút nữa đi anh."
Buổi chiều rảnh rỗi, Chu Tri Mông chụp ảnh Đô Đô và Li Li đăng lên Weibo. Hai đứa nhỏ thơm mùi sữa nằm cạnh nhau trong túi ngủ, làm cư dân mạng xuýt xoa không ngớt, tuyên bố sẽ đi ăn trộm Quyển Khởi Lai và Khởi Ti Quyển ngay trong đêm.
Khu bình luận toàn là " Quyển Khởi Lai và Khởi Ti Quyển thích bao tải màu gì nà?"
Lý Diên thấy vậy, nhắn tin cho Chu Tri Mông: "Chia cho tớ một đứa đi."
Chu Tri Mông cười: "Tự đẻ đi."
Lý Diên vừa mới tổ chức đám cưới với Kha Vĩ cách đây không lâu. Lý Diên trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi: "Thật ra tớ hơi sợ sinh con, cậu thấy có đáng không?"
"Đối với tớ mà nói, tất nhiên là đáng."
Chu Tri Mông nhìn hai cục sữa nhỏ bên cạnh, nghe thấy tiếng mở cửa của Lục Khởi Phồn đi làm về.
Lục Khởi Phồn cởi áo vest, đi thẳng đến bên cạnh Chu Tri Mông. Chu Tri Mông đặt laptop xuống, giúp cậu tháo cà vạt, trao cho cậu một nụ hôn dài, rồi ôm nhau.
Bên cạnh, Đô Đô mơ màng tỉnh dậy, cố gắng lật người trong túi ngủ, thoát ra một cánh tay nhỏ, rồi ôm chặt lấy em gái.
Chu Tri Mông nghĩ: Không có khoảnh khắc nào hạnh phúc hơn lúc này.
______
Lời tác giả:
Mọi người có muốn xem thêm những câu chuyện đời thường của Đô Đô và Li Li không?