Trúc Mã Và Kẻ Từ Trên Trời Rơi Xuống He

Chương 44


Phương Giai Viễn: “……”
Trong chớp mắt, cậu bỗng nhiên hy vọng bản thân có thể trở thành một cái máy chiếu, trên màn hình tràn qua một vạn chữ thô tục, để cho cái tên kiêu ngạo này nhìn thấy.
Nhưng mà không được, lúc ôn tập, cái tên này chính là tôn đại Phật hào quang lấp lánh.
Cậu cung kính đem sổ ghi chép trả lại: “Vậy làm phiền ngài.”
Có chút phiền thật, Văn Dục thầm nghĩ.
Sở dĩ sổ ghi chép của hắn ngắn gọn, là bởi vì trong đầu hắn có rất nhiều nội dung có thể dựa vào suy luận của bản thân mà ghi nhớ.

Muốn đem những điều này lần nữa viết lại trong sổ ghi chép, vậy thì phải dựa vào suy nghĩ phổ biến của số đông.
Có vài nội dung phải sắp xếp lại trật tự, lại không thể bỏ qua, này chẳng khác nào phải nhớ lại quyển sách một lần nữa.
Văn Dục nghĩ, hắn thật đúng là tự tìm phiền toái.
Nhưng nghĩ thì nghĩ, hắn vẫn quyết định cầm bút.
Tiết tự học buổi tối vốn là thời gian để làm bài tập và kiểm tra chỗ thiếu sót, nhưng Văn Dục đã gần như dành cả tối để làm việc này.
Sau khi tan học, hắn thu dọn cặp sách chuẩn bị ra về, vừa cầm vào điện thoại liền thấy có tin nhắn mới.
Tứ ca: Khi nào rảnh điện lại cho anh.
Văn Dục nhướng mày, sau khi ra khỏi phòng học liền gọi lại.
Điện thoại di động là vật dụng bị cấm ở trường, nhưng bóng tối có thể giúp hắn che đậy hành vi táo bạo này.

Văn Dục vừa gọi, vừa xuyên qua đám người tan học, đi đến bên cạnh một hành lang vắng vẻ.
“Alo, tứ ca.” Mặc dù phía trước khá ồn, nhưng hành lang vắng vẻ này vẫn còn đôi chút yên tĩnh.

Văn Dục đè thấp giọng hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
“Không có chuyện gì thì không thể gọi cho cậu sao?” Đầu kia điện thoại vang lên một tiếng “Tách”, có thể là lão tứ vừa tự châm cho mình một điếu thuốc, “Đến đây uống rượu.”
“……”
Văn Dục còn tưởng là Phó Dư Hàn gặp chuyện gì.
Hắn rũ mắt, mất đi hứng thú nói chuyện: “Không có chuyện gì thì em cúp máy đây.”
“Này —— đừng,” lão tứ vội vàng gọi hắn, “Gần đây cậu sao thế? Hẹn cậu uống rượu mấy lần đều không được.

Hôm nay lão ngũ thất tình, các anh em hẹn nhau đến an ủi cậu ta, cậu không tới thì biết ăn nói thế nào.”
“……” Văn Dục thở dài, “Ở đâu?” Hắn tạm dừng một lát, nói thêm, “Bài tập em còn chưa làm xong.”

Lúc này đến phiên lão tứ bị làm cho nghẹn họng: “Tên tiểu tử cậu khi nào thì biết lo lắng bài tập chưa làm xong hả?”
“Tứ ca, năm nay em đã lớp mười hai rồi.” Lý do của Văn Dục không chê vào đâu được.
“Thôi bỏ đi, làm bài tập thì làm bài tập, dù sao cũng là chỗ của lão đại, chỉ có mấy người chúng ta.” Lão tứ nói, “Chỗ lần trước cậu từng đến đó!”
Lần trước ——
Suy nghĩ của Văn Dục chớp mắt bị kéo trở về rất nhiều ngày trước.

Ngày đó lão đại khai trương quán bar mới, hắn uống rất nhiều, trên đường về nhặt được một tên không có nhà để về.
Rõ ràng thân hình Phó Dư Hàn khá gầy gò, nhưng bả vai lại rộng, khiến cho bộ đồng phục trên người thoạt nhìn như bị căng ra.
Nó ra cũng thật kỳ quái, trước đây Văn Dục chỉ là cảm thấy trêu đùa Phó Dư Hàn rất thú vị, nhưng từ khi Dương Phàm tuyên bố có bạn gái, trong đầu hắn đột nhiên toát ra một câu “Phó Dư Hàn phải làm sao bây giờ”, sau đó ý niệm về việc “Tiếp nhận lẫn nhau” giống như hạt giống rơi xuống một vùng đất đai màu mỡ, cứ thế đón gió trưởng thành.
Văn Dục vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó, đoạn sống lưng thẳng tắp kia của cậu đã hấp dẫn hắn bước qua.
Hắn theo bản năng liếm môi, nhẹ giọng nói: “…… Em biết rồi, tới ngay đây.”
“Ngay” của hắn thật sự chính là nghĩa trên mặt chữ.

Sau khi cúp điện thoại, Văn Dục ra khỏi cổng trường, quần áo cũng không thay, cứ vậy đón taxi đến thẳng quán bar.
Lão đại tên là Trần Phi Phàm, người giống như tên không hề tầm thường.

Lúc tuổi còn trẻ y từng là “Hoàng tử hộp đêm” ở khu phố này.

Sau khi tuổi tác lớn một chút, cảm thấy không thể làm được việc gì khác, vì vậy dứt khoát bắt đầu ở lĩnh vực mình quen thuộc nhất, mở quán bar.
Y là một người biết chơi, biết rõ hộp đêm cần phải hoạt động theo phương hướng nào, cho nên hoạt động quán bar vô cùng ấn tượng.

Nghe nói ở thành phố khác cũng có chi nhánh.
Nhưng con người khi đã có tuổi cũng dần dần không thích sự ồn ào.

Trước đó không lâu, y vừa mở một quán bar mới gần chỗ cũ, chủ đề uống rượu, nghe hát và nói chuyện phiếm.

Thỉnh thoảng y cũng sẽ đóng cửa quán, bao riêng một phòng cùng các anh em thân thiết tụ tập.
Nếu đêm nay thật sự phải đến quán bar, Văn Dục nói thế nào cũng sẽ từ chối.


Nhưng khi nghe địa điểm là nơi này, rốt cuộc mới miễn cưỡng đồng ý.

Lúc hắn đến đã có vài người, trên bàn bày hai mươi mấy ly rượu Whiskey, một nửa trong đó đã trống rỗng.
“Tiểu thất ——”
Văn Dục vừa mới đi vào liền trông thấy một bóng người lao đến chỗ mình.

Hắn cực kỳ nhanh nhẹn lách người về bên phải né ra: “Nghiêm túc một chút.”
Người lao tới này chính là lão ngũ đang thất tình, là một tên gay liên tục “Cứ gặp là yêu” sau đó liền “Thất tình”, dáng người gầy gò giống như tờ giấy, động tác lao đến của y chẳng khác nào bị gió thổi qua.

Y khóc lóc lên án Văn Dục, ý đồ muốn nhào đến đấm hắn: “Cậu không yêu anh!”
“Em chưa từng yêu anh.” Văn Dục ghét bỏ đẩy y ra xa, đi đến bên cạnh bàn, “Anh ấy lại bị ai đá thế?”
“Là người từng nói chuyện với cậu tháng trước.” Lão tứ nói, “Ngày đó bị cậu từ chối, cậu ta liền quay sang trò chuyện với lão ngũ —— anh thấy người ta chỉ là muốn hẹn thôi, ai biết lão ngũ còn xem là thật.”
Lão ngũ bên cạnh vừa khóc vừa gào: “Mỗi đoạn tình cảm của em đều là nghiêm túc!”
Văn Dục lắc lắc đầu.
Lão ngũ thường xuyên bị bọn họ chế nhạo, bầu không khí này hắn đã sớm quen.

Văn Dục tìm một cái bàn dưới bóng đèn ngồi xuống, mở cặp sách, lấy ra bút và sổ ghi chép vẫn chưa hoàn thành để lên bàn.
Hành vi không phù hợp này nhanh chóng bị mọi người chú ý, thậm chí lão ngũ đang khóc đến mức “Nước mắt như mưa” cũng im bặt, quay sang nhìn hắn.
“Cậu còn khoa trương như vậy?” Lão đại Trần Phi Phàm ngậm thuốc lá cười, “Mặc đồng phục đến đây thì thôi đi, lại còn ở đây làm bài tập?”
“Bài tập vẫn chưa làm xong biết làm sao được,” Văn Dục ung dung bình thản, vừa viết vừa nói, “Các anh lại nhất định phải kêu em tới.”
“Tiểu thất thật là một học sinh ngoan, đẹp trai lại còn đáng tin.” Lão ngũ nói như sắp khóc, “Chỉ là không chịu ngủ với anh.”
“Cậu mau im miệng, tiểu thất của chúng ta chỉ uống rượu mạnh.” Lão tam tát một phát vào trán y, “Loại ‘Rượu ngọt lại nói nhiều’ như cậu, không đủ thú vị.”
“Thích trai thẳng thì thú vị sao? Người ta cũng không cho làm ——”
“Dừng một chút.” Văn Dục đột nhiên ngẩng đầu khỏi sổ ghi chép, cắt ngang lời giễu cợt của bọn họ, “Quên trai thẳng của các anh đi, em…… Em đổi đối tượng rồi.”
“Hả?”
Việc này so với chuyện cứ ba ngày hai bữa lại tuyên bố “Thất tình” của lão ngũ còn bất ngờ hơn.


Cả đám người sôi nổi lộ ra biểu tình vô cùng hứng thú: “Nói nhanh, đổi sang ai thế?”
Văn Dục thừa nhận bản thân theo đuổi một trai thẳng, tính kỹ ra cũng có gần hai năm, trước sau vẫn không có kết quả gì.

Nhóm người này của bọn họ chênh lệch tuổi tác khá lớn, Văn Dục lại là người nhỏ tuổi nhất.

Tuy rằng hắn thường theo bọn họ vào quán bar, nhưng từ trước đến giờ đều không tiếp nhận mấy người có ý đồ đến gần, giữ mình trong sạch đến mức giống như chỉ là một cỗ máy uống rượu vô cảm.
Ở hộp đêm, quan hệ thể xác còn nhiều hơn tình cảm chân thành, huống hồ cảm tình chưa chắc sẽ lâu dài.

Bọn họ từng khuyên Văn Dục vài lần, bảo hắn đừng treo cổ trên người trai thẳng.
Văn Dục lúc ấy chỉ trả lời hai chữ: “Chơi vui.”
Hiện giờ, Văn Dục cũng chỉ đáp lại hai từ ——
Hắn nghiêng đầu hơi suy tư, khoé môi khẽ cong, nương theo lời tam ca nói một câu: “Rượu mạnh.”
Mùi rất thơm, uống vào rất cay, đôi khi sẽ còn đau dạ dày.
“Nói như vậy có gì thú vị, chỉ có hai từ làm sao khái quát được?” Lão tam nói, “Nói cụ thể, nếu không làm sao thoả mãn tâm lý bát quái của mọi người, mau kể cho bọn anh nghe một chút xem là kiểu người nào có thể thu phục được trái tim của Tiểu thất nổi tiếng nhà chúng ta nào? —— làm gì vậy?”
Y đang nói, thình lình trên eo bị lão tứ ngồi bên cạnh đấm một phát.

Lão tam vuốt vuốt chỗ bị đấm, vẻ mặt cực kì vô tội.
Biểu cảm của lão tứ vô cùng quái lạ: “Đừng hỏi nữa, chẳng phải nhân vật chính hôm nay của chúng ta là lão ngũ sao?”
Y càng nói như vậy, người khác lại càng muốn hỏi.

Lão ngũ nói bản thân không muốn khóc nữa, muốn nghe chuyện của Văn Dục trước.
Văn Dục ngẩng đầu nhìn về hướng tứ ca bên kia, buông bút trong tay xuống, cầm lên ly rượu, khẽ cười nói: “Chờ em theo đuổi được rồi nói sau.

Chẳng phải hôm nay chúng ta tới an ủi ngũ ca sao? Em kính trước.”
Ly rượu Whiskey màu trà bị hắn một hơi cạn sạch.

Uống xong, Văn Dục lần nữa cầm bút lên, cúi đầu tiếp tục viết.
Bạn bè tụ tập, ngoại trừ vài người trêu chọc hành vi khác người đến quán bar làm bài tập của hắn, phần lớn còn lại kỳ thật cũng không quá làm phiền.

Văn Dục vừa nghe lão ngũ khóc lóc, vừa chỉnh sửa lại sổ ghi chép, chẳng mấy chốc đã làm xong một quyển toán học.

Hơn hai mươi trang nội dung bị hắn viết thành gần gấp đôi.
Tiếp đó, Văn Dục lấy ra một quyển ghi chú khác và một quyển sổ trắng, lần nữa tiếp tục viết.
Xong việc, hắn tự mình ngẫm lại một lúc, cảm thấy việc này thật không thể tưởng tượng được, quả thật vô cùng nhàm chán.

Nhưng Văn Dục lại cứ toàn tâm toàn ý chỉnh sửa như vậy hai ngày hai đêm ——
Sáng thứ năm, Phó Dư Hàn đeo khẩu trang, sớm tinh mơ đi tới trường học.
Mấy ngày nay cậu không tới, nhiệm vụ mở cửa phòng học do lớp trưởng Cát Nhiên phụ trách.

Hôm nay sáu giờ rưỡi cô tới, phát hiện cửa phòng đã mở.
“Phó Dư Hàn?” Cô đẩy cửa bước vào, nhìn về hàng ghế cuối trong lớp, “Cậu đã khoẻ rồi sao?”
“Hả?” Phó Dư Hàn đang xem gì đó, nghe vậy ngước mắt, ngơ ngác gật đầu, “Ừm, đã hạ sốt, khá hơn nhiều rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Cát Nhiên cười một cái, trở về chỗ của mình ngồi xuống.
“À này, lớp trưởng.” Phó Dư Hàn bỗng nhiên nhớ tới, “Văn Dục có nói với cậu, tôi muốn mượn sổ ghi chép không?”
“…… Hả?” Cát Nhiên mờ mịt lắc đầu.
Phó Dư Hàn chớp mắt: “…… Thôi, không có gì đâu.”
Phó Dư Hàn đột nhiên cảm thấy mình quá thất sách rồi —— từ trước đến nay Văn Dục luôn lừa cậu không nương tay, thế mà chỉ mới vài lần giúp đỡ, cậu lại theo bản năng cho rằng chuyện gì cũng có thể nhờ vả hắn?
“Cậu nói sổ ghi chép gì? Sổ ghi chép trong lớp sao?” Cát Nhiên nói, “Vậy tốt nhật cậu nên tìm Văn Dục mượn.”
Phó Dư Hàn: “?”
“A, đúng rồi, hai ngày nay cậu không tới, cho nên có lẽ cậu không biết.” Cát Nhiên nói, “Lúc trước bọn Phương Giai Viễn tìm Văn Dục mượn sổ ghi chép, kết quả là cuốn sổ đó của cậu ấy mọi người không ai đọc hiểu.

Sau đó Văn Dục nói, sẽ viết lại một lần nữa, giúp mọi người xem đều có thể hiểu được —— cậu xem, cậu ấy rất tốt đó.”
Phó Dư Hàn ngẩn người: “…… Nhưng tôi chỉ muốn mượn phần sửa bài tập của mấy hôm nay thôi.”
“Vậy à…… Để tớ tìm xem.” Cát Nhiên cúi đầu tìm kiếm trong ngăn kéo, vừa tìm vừa lẩm bẩm nói, “Nhưng mà tớ viết có thể không tốt bằng Văn Dục đâu.”
“Đều giống nhau mà, dù sao cũng tốt hơn của tôi là được.”
Phó Dư Hàn ba ngày nay không đi học, cho nên bài tập không nghe giảng lên đến mấy chục tờ.
Lúc Văn Dục đi vào lớp, liền trông thấy trên hai mặt bàn học nối liền của hắn và của cậu một mảnh trắng bóng, chính là một biển bài thi.
Mà ở trung tâm, Phó Dư Hàn nghỉ học mấy ngày nay vì bệnh đang nghiêm túc viết đáp án của mình lên từng trang giấy.
Tinh thần cậu thoạt nhìn không tệ lắm, hoàn toàn không còn dáng vẻ yếu ớt lúc hắn ghé thăm vào mấy hôm trước.
Hết bệnh thì tốt rồi.
Văn Dục cười cười, chuẩn bị bước qua chào hỏi.

Nào ngờ mới cười được một nửa, hắn liền trông thấy chữ viết xinh đẹp nằm trên tờ bài thi kia.
Văn Dục: “……”
Có người thật sự không biết bản thân đang ngồi cùng bàn với người đứng hạng nhất phải không?
Bỏ gần tìm xa như vậy để làm gì?
Hết chương 44.

Bình Luận (0)
Comment