Trúc Mã Và Kẻ Từ Trên Trời Rơi Xuống He

Chương 45.5 - Chương 45.46

Chương 45: 


Nụ cười tắt vụt trên môi.
May mắn là, tay hắn còn chưa kịp giơ lên, khiến cho bản thân thoạt nhìn không quá mức ngu ngốc.
Nhưng đúng lúc này, Phó Dư Hàn từ nãy đến giờ vẫn luôn cúi đầu, từ khoé mắt chợt trông thấy hắn.

Cậu ngẩng lên, chủ động chào hỏi: “Hôm nay cậu tới sớm vậy?”
Văn Dục ngày thường luôn thích đúng giờ vào lớp, hôm nay lại đến khá sớm.
Giọng điệu của cậu rất bình thường, nhưng Văn Dục đã từng nghe qua rất nhiều lần, hắn nhận ra tâm tình Phó Dư Hàn dường như không tệ lắm.
“Ừm, thức sớm.” Văn Dục tiếp lời nói: “Tâm trạng tốt chứ?”
“Vẫn ổn, đâu thể ngày nào cũng mặc kệ sống chết như thế được.” Phó Dư Hàn nhẹ giọng nói, “Thời gian vẫn phải trôi qua, bệnh của tôi cũng tốt hơn rồi…… Tôi đã quyết định, từ hôm nay trở đi sẽ bắt đầu cố gắng.”
“Vậy chúc mừng cậu.” Văn Dục nói xong, đi qua kéo ra ghế ngồi của mình, thả cặp sách xuống, ánh mắt chuyển từ trên ghế tới mặt bàn, sau đó dừng lại trên bàn học của Phó Dư Hàn, nhẹ nhàng hỏi, “Đang chép gì vậy?”
Ba ngày nay Phó Dư Hàn không đi học, vì vậy không bị giáo viên bắt phải nộp bài tập hôm nay.

Cậu cho rằng Văn Dục đang hỏi cái này, không nghĩ ngợi nhiều liền giải thích: “Chẳng phải hai ngày nay tôi không nghe giảng sao, tôi ở nhà làm một ít bài tập, bây giờ muốn so đáp án một chút.”
Những bài tập chưa làm cũng có thể xem cách giải, trong lòng cậu thầm tính toán.
“Bài tập này của ai?”
“Lớp trưởng.”
Văn Dục “Ừm” một tiếng, ngồi xuống chỗ ngồi của mình.
Lúc vừa đến lớp, mỗi người đều có rất nhiều thứ phải sắp xếp lại, sau đó làm bài, ôn tập trong tiết tự học buổi sáng…… Nếu thật sự không có việc gì để làm thì vẫn có thể ôn từ đơn tiếng Anh.

Tóm lại, học sinh lớp mười hai nhất định không được để cho bản thân rảnh rỗi.
Cho nên sau khi Văn Dục ngồi xuống, Phó Dư Hàn cũng không quan tâm đến hắn nữa, tập trung chép lại quá trình giải bài tập của Cát Nhiên.
Văn Dục nhịn nhịn vài phút, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, duỗi tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương, nghiêng đầu hỏi: “Trong ngăn bàn của tôi cũng có bài thi, vì sao cậu không lấy?”
“Hả?” Phó Dư Hàn sửng sốt, quay đầu sang.
Biểu cảm ngây người của cậu Văn Dục đã từng thấy vài lần.


Đôi mắt Phó Dư Hàn mở to hơn một chút so với bình thường, trên đó phủ lên một tầng ánh sáng lấp lánh, vô cùng xinh đẹp.

Nhưng hôm nay, Văn Dục dĩ nhiên chẳng còn tâm tư nào thưởng thức.

Hắn nhích lại gần cậu, thấp giọng hỏi: “Cậu mượn của ai mà không được, vì cớ gì cứ nhất định phải mượn của Cát Nhiên?”
Phó Dư Hàn chớp mắt.
Cậu chỉ là hành động theo bản năng, bởi vì Cát Nhiên rất dễ nói chuyện, thành tích cũng không tồi, sổ ghi chép lại sạch sẽ ngăn nắp.

Không chỉ có cậu, trong lớp có rất nhiều người khác cũng đều thích mượn bài tập của Cát Nhiên.
“Mọi người đều……?” Cậu bỗng dưng hơi mơ hồ, “Tại sao không thể mượn?”
““…… Ai nói?” Văn Dục sửng sốt.


Phó Dư Hàn chỉ về hàng ghế phía trước.


Nơi đó có hai kẻ đang ngồi. Tôn Văn Thụy vừa mở ra quyển từ đơn, Phương Giai Viễn đang cúi đầu viết chữ. Văn Dục liếc nhìn hai người bọn họ một cái, lại quay sang Phó Dư Hàn.


“Tôi đúng là đã viết lại sổ ghi chép,” Hắn không cười, nhưng bộ dáng cũng không có vẻ gì là đang tức giận, “Nhưng vì sao lại muốn cho cậu xem đầu tiên?”


Hắn theo bản năng mà giống như trước đây buông ra lời khiêu khích, cho rằng Phó Dư Hàn sẽ móc mỉa trở lại.


Chẳng ngờ cậu thế mà lại tỏ ra vô cùng nhẹ nhõm: “Tôi nói mà, sao cậu có thể cho tôi xem đầu tiên được chứ.”


Văn Dục: “……”


Lần này đến lượt hắn cảm thấy khó chịu.


Văn Dục ngồi xuống, đặt đồ ăn sáng của mình lên bàn, lôi từ trong ngăn kéo ra ba quyển sổ, ném tới trước mặt cậu: “Còn ba môn tôi vẫn chưa viết xong.”


Phó Dư Hàn im lặng.


“…… Tuy chép một phần thì tiện lợi thật, nhưng tự mình viết hết sẽ dễ nhớ được nội dung hơn……” Văn Dục nhìn cậu một cái, “Cho nên, tôi đề nghị cậu, tốt nhất nên tự mình sao chép cái này.”


“Phó ca cố lên!” Phương Giai Viễn lại quay sang, “Cậu chép xong rồi đừng quên cho bọn tớ mượn trước nhé!”


Văn Dục rút ra một xấp giấy che trước mặt cậu ta.


Phương Giai Viễn mờ mịt giương mắt: “?”


“Cầm lấy.” Văn Dục nhìn cậu ta cười nói, “Một quyển thay phiên nhau chép thì biết đến khi nào mới xong? Tôi làm hai quyển, các cậu cầm lấy chép đi.”


“Woa! Cảm ơn Dục ca!” Phương Giai Viễn vô cùng vui vẻ cảm ơn, cầm lấy quyển sổ xoay người trở về.


Ánh mắt Phó Dư Hàn chợt loé.


Ba quyển sổ ghi chép Văn Dục đưa cho cậu thật sự rất tốt.


Phó Dư Hàn chỉnh sửa xong bài thi mấy ngày trước, rốt cuộc cũng mở ra quyển sổ ghi chép kia, vừa đọc hai dòng đã đưa ra kết luận như vậy.


Cậu không biết sổ ghi chép trước đây của Văn Dục hình dạng thế nào, nhưng cho dù là cái gì, chỉ viết lại những phần quan trọng thôi đã rất mất thời gian.


“Sao lại ngẩn người?” Văn Dục nghiêng đầu hỏi, “Rất khó hiểu sao?”


Phó Dư Hàn lắc đầu: “Cậu đã viết tỉ mỉ đến mức ‘Con khỉ cũng có thể hiểu được’, nếu người viết cẩm nang cũng có sự kiên nhẫn như cậu, vậy thì Hắc hồn của tôi năm đó đã có thể vượt cấp sớm hơn rồi……”


“Hắc hồn……” Văn Dục chớp mắt, “Là cái gì?”


Phó Dư Hàn quay mặt sang: “Cậu không biết?”


“Tôi không biết.”


“À, là một trò chơi.” Phó Dư Hàn nói, “Có cơ hội sẽ dẫn cậu chơi.”


Văn Dục cười: “Sao đột nhiên lại thân thiết như vậy.”


“Hai ngày nay lúc tôi ở nhà đã suy nghĩ một chút…… Khụ khụ,” Phó Dư Hàn khẽ ho hai tiếng, thanh thanh giọng, “Cậu từng nói ‘Kỳ vọng của người lớn'”.


Một người nếu trưởng thành trong sự kỳ vọng quá lớn, hơn nữa có thể lúc còn rất nhỏ đã phải đối mặt với điều này, Phó Dư Hàn nghĩ, vậy ắt hẳn là thời thơ ấu của cậu ta đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.


Phó Dư Hàn muốn giúp hắn.


Dù sao…… Đoạn thời gian này cậu cũng cần phải làm chút gì đó để thay đổi lực chú ý của bản thân.


Phó Dư Hàn vẫn còn ho khan, nói lâu một chút liền phải nhíu mày, cố nén cơn tê ngứa dâng lên trong cổ họng. Văn Dục thấy cậu nhẫn nhịn vất vả, vươn tay vỗ nhẹ lên lưng cậu.


“Đừng nói nữa, cậu còn ho thì ít nói một chút.” Văn Dục nói, “Có chuyện gì chờ hết bệnh rồi nói sau.”


Hắn không cần người suy nghĩ đến những gì hắn từng nói.


Quá buồn cười.


Phó Dư Hàn không nói gì nữa, cuộc trò chuyện nhanh chóng trôi qua.




Hôm nay cậu tranh chủ chút thời gian đi đến văn phòng, khi trở về liền bắt đầu nhập tâm ôn bài.


Lúc đầu Văn Dục cũng không để ý, sau đó mới phát hiện cậu gần như đem tất cả thời gian nghỉ ngơi của bản thân ra ôn tập. Hơn nữa không chỉ có hắn, Tôn Văn Thụy và Phương Giai Viễn ngồi hàng ghế phía trước cũng nhận ra Phó Dư Hàn khác thường.


Bởi vì vào giữa trưa hôm nay, bọn họ gọi cậu xuống lầu đánh bóng rổ, Phó Dư Hàn thế mà lại từ chối.


“Sao đột nhiên lại chăm chỉ như vậy?” Văn Dục chọn lúc tất cả mọi người đã ra ngoài ăn trưa chưa về, phòng học chỉ còn lại hai người bọn họ, lên tiếng hỏi.


“Chẳng phải tôi định xin nghỉ tiết tự học buổi tối để tham gia lớp mỹ thuật sao.” Phó Dư Hàn không ngẩng đầu nói, “Tôi đi gặp thầy chủ nhiệm, thầy Chu nói nếu lần thi giữa kỳ này tôi có thể tiến bộ ba mươi hạng, thầy ấy sẽ giúp tôi thuyết phục các giáo viên khác đồng ý cho tôi học bù —— như vậy tôi sẽ không cần lo lắng chuyện đến lớp mỹ thuật mà phải tham gia “Lớp phụ đạo dành cho học sinh yếu” sau tiết tự học buổi tối nữa.”


Ánh mắt Văn Dục chợt loé: “Cho nên tôi muốn hỏi…… Lúc trước cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần học tập chăm chỉ, nhưng cũng không chăm chỉ đến mức độ này? Vậy mà lần này thất tình, ngược lại đã kích thích cậu đến thế ư.”


Phó Dư Hàn sửng sốt.


Vẻ mặt cậu đột nhiên trống rỗng, ánh mắt có chút ngẩn ngơ, mất tập trung trong chớp mắt. Sau khi hoàn hồn, Phó Dư Hàn khẽ cong môi, nhẹ nhàng nói: “Lúc tôi phát sốt đều mơ ngủ, vài lần mơ thấy bản thân khi còn nhỏ. Trong mơ ba mẹ tôi cãi nhau, tôi theo thói quen định chạy đến nhà Dương Phàm ở cách vách. Kết quả phát hiện cậu ấy đã dọn đi rồi.


Văn Dục trầm mặc nhìn cậu: “Cậu thật đúng là tên si ngốc.”


“Người như cậu, không dụng tâm thích người khác đương nhiên sẽ không hiểu được.” Phó Dư Hàn cười hai giây, sau đó lại ngây ra, mãi một lúc lâu sau mới nói, “…… Thật ra có thể tôi cũng không thích cậu ấy nhiều lắm, chỉ là…… Đã quen có cậu ấy bên cạnh. Tôi thật sự ích kỷ, không cao thượng được như cậu.”


Văn Dục “Ừm” một tiếng.


“Cho nên tôi cảm thấy, tôi phải dùng thân phận ‘anh em’ ở bên cạnh cậu ấy.” Phó Dư Hàn nói, “Đây là cách tôi muốn bù đắp —— vì cậu ấy hy vọng tôi và bọn Chử Lỗi sẽ cùng nhau thi đến thủ đô.”


Đại học T không dễ thi vào, cho dù có là sinh viên ngành nghệ thuật.


Văn Dục nhớ rõ lúc trước, Phó Dư Hàn vẫn còn do dự không biết thi trường nào, cũng không quyết tâm thi vào đại học T như vậy. Không ngờ sau khi Dương Phàm thật sự có bạn gái, ngược lại giúp cậu kiên định mục tiêu này.


Bản thân Văn Dục cũng từng động viên cậu.


Nhưng thật sự rất khó nói, giờ phút này hắn có cảm thấy vui vẻ hay không.


…… Làm một “Món đồ chơi”, Phó Dư Hàn hẳn nên có biểu cảm vui vẻ sinh động mới đúng.


Nhưng khoảnh khắc mỉm cười hiếm hoi này, lại khiến Văn Dục cảm thấy cậu tựa như đã chết rồi.


Tĩnh lặng đến mức không còn âm thanh nào.


“Tên ngốc.” Sau một lúc lâu, Văn Dục đưa ra kết luận, “Ngốc đến rất khó nhìn.”


Phó Dư Hàn nhìn hắn một cái, ngón trỏ và ngón giữa tay phải kẹp bút xoay một vòng, dùng cán bút vỗ thẳng lên trán hắn: “Kẻ vô tâm vô phế như cậu không có tư cách công kích tôi.”


“Vì sao lại không có?”


“‘Nói như vậy thầy mạnh hơn ư? Khổng Tử nói: Tốt quá hoá lốp’ – tôi vừa mới đọc xong câu này.” [*] Phó Dư Hàn rút ra quyển sách ngữ văn, giọng điệu tựa như chuyện này không hề liên quan đến cậu, “Kẻ vô tâm vô phế và người cuồng cố chấp đều có bệnh, cho nên đừng ai cười nhạo ai.”


[*] Đoạn này trích lời dạy của Khổng Tử. Trong Nho giáo, “Tốt quá hoá lốp – 过犹不及 là một nguyên tắc cực kỳ quan trọng. Quan niệm này cho rằng thừa và thiếu đều xấu như nhau, cho nên Khổng Tử luôn dạy các học trò của mình phải đi theo con đường trung dung, hướng về sự cân bằng.


Hơn nữa, ít nhất cậu cũng đang chủ động cứu mình, Văn Dục lại còn cho rằng bản thân rất thông minh.


Rốt cuộc ai mới là tên ngốc?


Cảm xúc trong lòng không có cách nào khống chế, nhưng lý trí vẫn còn đủ để kiểm soát hành vi. Có lẽ vì thường xuyên gặp phải những chuyện khó khăn, cho nên Phó Dư Hàn cũng không thích để bản thân sa vào trong cảm xúc tuyệt vọng. Lần bệnh này giúp cậu tự giác suy nghĩ mọi chuyện cẩn thận hơn.


Cậu muốn thi vào đại học T, không phải bởi vì “Dương Phàm cũng ở đó”, mà vì “Đại học T là một ngôi trường tốt”, “Cậu còn muốn tiếp tục học cùng trường với bạn bè của mình.”


Lý do là vì chính bản thân mình, vô cùng quang minh chính đại.


Văn Dục đã thấy được điều gì đó mới mẻ trên người Phó Dư Hàn.


Cậu nói muốn tiến bộ ba mươi hạng, liền thật sự mấy ngày liên tục không đi đâu, trong giờ học hay lúc nghỉ ngơi đều ngồi tại chỗ nghiền ngẫm sổ ghi chép của hắn —— không chơi bóng rổ vào giờ nghỉ trưa, ăn trưa cực kỳ đơn giản, ngay cả chuyện về nhà ăn cơm chiều cũng bỏ qua luôn.


Hôm nay, Văn Dục trơ mắt nhìn cậu lôi từ trong cặp sách ra một ổ bánh mì mang theo từ lúc sáng sớm, vừa gặm vừa làm bài.


Văn Dục: “……”


Cậu ta vì Dương Phàm quả thật có thể làm đến bước này.


“Đừng ăn cái này.” Văn Dục thật sự không còn lời nào để nói, duỗi tay cầm đi cái bánh mì nhìn thế nào cũng chẳng chút ngon miệng kia, “Chỉ là ôn tập mà thôi, đến mức cả thời gian ăn cơm cũng không có sao?”


“Chẳng lẽ cậu không biết mỗi lần tôi về nhà đều sẽ cãi nhau sao,” Phó Dư Hàn nhìn hắn một cái, muốn cướp bánh mì trở về, “Mặc kệ là chuyện lớn hay nhỏ cũng đều làm chậm trễ thời gian.”


“Ra cổng trường tìm đại một cửa hàng nào đó ăn không được sao?”





“Một phần ăn ở cửa hàng khoảng hai ba mươi tệ, lại không có nhiều chỗ bán ngon, muốn ăn ngon đều phải xếp hàng.” Phó Dư Hàn bất đắc dĩ, “Trả cho tôi.”


“Tôi thật sự……” Văn Dục đứng lên, đem bánh mì vứt vào thùng rác phía sau phòng học, “Tôi cảm thấy mình chẳng khác nào mẹ già —— chờ đó, lúc tôi quay lại sẽ mang cơm cho cậu.”


Phó Dư Hàn: “?”


Mỗi ngày Văn Dục tan học về đều có dì giúp việc làm sẵn cơm canh nóng, hắn sẽ ở nhà từ từ ăn, lúc nào gần đến tiết tự học buổi tối mới quay trở lại trường. Nhưng bởi vì hôm nay trong trường còn có người chờ hắn mang cơm, cho nên lúc vào cửa Văn Dục đã nhờ dì giúp việc đóng gói sẵn.


Bà không phản bác quyết định của hắn, nhưng vẫn cười híp mắt nói đùa một câu: “Tiểu Dục có hẹn với bạn sao?”


“…… Không có ạ.” Văn Dục có chút hụt hẫng, thầm nghĩ rõ ràng người ta không đồng ý, thế mà bản thân chẳng biết tại sao còn vội vàng mang cơm.


Có lẽ mình thật sự có bệnh rồi.


“Không có sao lại mang theo hai phần cơm?”


“…… Con tự mình ăn.” Văn Dục tùy tiện tìm cớ, “Gần đây bài tập hơi nhiều, lúc ôn tập thường hay đói bụng.”


“Vậy à.” Dì giúp việc như bừng tỉnh, “Vậy sau này có muốn dì hầm cho con chút gì ăn lót dạ buổi tối không?”


“Có ảnh hưởng đến thời gian về nhà của dì không?”


“Không đâu. Nơi này cách nhà dì không xa lắm.” Dì giúp việc cười cười, “Năm nay con đã lớp mười hai rồi, cần phải nắm chắc, dì vất vả một chút cũng không sao.”


“Vậy làm phiền dì.” Văn Dục suy nghĩ một lúc, tiếp lời, “Con sẽ nói lại với ba một tiếng, để ông ấy thêm cho dì chút tiền thưởng.”


“Không cần phải tính toán đến vậy……”


Dì giúp việc từ chối hết nửa ngày, nhưng Văn Dục đến một chữ cũng chưa từng lọt tai.


Hắn vừa mới cảm thán bản thân có bệnh, sau đó lại nghĩ đến chuyện buổi tối dì giúp việc hầm canh, có thể mang một chút đến cho Phó Dư Hàn, dù sao thì lúc cậu ta về nhà có lẽ cũng chẳng có gì ăn.


…… Chỉ là chơi đùa một chút mà thôi, rốt cuộc hắn vì cái gì mà lại hao tốn tâm tư đến thế.


Lúc Văn Dục về nhà, dì giúp việc vẫn còn một món ăn chưa làm xong, vậy nên hắn phải đợi thêm vài phút. Chờ đến khi hắn quay trở lại trường, thời gian đã trôi qua hơn nửa giờ.


Trước khi Văn Dục rời đi, Phó Dư Hàn đang làm một trang tiếng Anh. Vậy mà lúc hắn quay lại, nhìn thấy cậu mới chỉ làm đến trang thứ hai.


“Tốc độ này của cậu hơi chậm rồi.” Văn Dục lần lượt lấy mấy hộp cơm trong túi ra, đặt lên bàn, “Đừng làm nữa, ăn cơm đi.”


“…… Đương nhiên là chậm rồi, gần như cả bài tôi đều xem không hiểu.” Phó Dư Hàn gõ gõ đầu bút xuống bàn, cau mày nói, “Tra từ vựng rất mệt.”


“Cậu có thể tìm một vài tin tức BBC hoặc gì đó tương tự, bật nó trong điện thoại như một bản nhạc trước khi ngủ để tăng khả năng cảm thụ ngôn ngữ.” Văn Dục nói, “Để về rồi tôi giúp cậu tìm.”


“Cảm ơn —— tôi đệt, một bữa cơm của cậu thế mà có tận năm món?” Phó Dư Hàn mở hộp cơm ra liền sửng sốt.


Văn Dục ngồi xuống, cũng mở ra phần cơm của mình: “Dì làm hơi nhiều.”


“Cậu quả thật không hổ là thiếu gia, điều kiện sinh hoạt thật tốt.” Phó Dư Hàn nói đùa một câu, cũng không thèm ra vẻ khách khí nữa.


Văn Dục đã giúp cậu quá nhiều lần, bớt đi một lần này cũng chẳng bớt được ân tình cậu nợ hắn.


Hơn nữa, giữa bạn bè lại đi so đo vấn đề này sẽ rất kỳ quái.


“Thiếu gia gì chứ,” Văn Dục bật cười, “Cậu học cái tật xấu này của Chử Lỗi khi nào vậy hả.”


“Sai rồi, tôi là học được từ tứ ca.”


“Gần đây cậu vẫn thường đến chỗ tứ ca sao?”


“Ừm, có công việc.” Phó Dư Hàn nói, “Hơn nữa, tôi có thể ở lại chỗ của tứ ca vẽ tranh, ở nhà…… Ở nhà không được.”


Không chỉ vì trong nhà thiếu không gian đặt giá vẽ, chủ yếu là mẹ cậu không muốn cậu học vẽ tranh.


Hơn nữa, gần đây cậu thường đến chỗ tứ ca cũng là có chuyện khác.


“Cảm ơn cậu vì bữa cơm này.” Phó Dư Hàn vừa ăn vừa nói, “Mấy ngày nữa tôi tặng cậu một thứ.”


“Thứ gì?”


“Đến lúc đó cậu sẽ biết.” Phó Dư Hàn úp mở không nói.Phó ca!”
“Phó ca cậu đến rồi!”
“Chào Phó ca!”
……
Giữa chừng liên tục có người đi vào lớp, gần như ai tiến vào cũng đều chào hỏi Phó Dư Hàn.

Văn Dục nhìn cậu gật đầu với bạn học hết lần này đến lần khác, sự nhẫn nại của bản thân rốt cuộc đã đạt đến cực hạn.
“Có phải cậu không nhớ tôi đã từng nói gì với cậu không hả,” Văn Dục gằn từng chữ, nhìn chằm chằm Phó Dư Hàn, “Cát Nhiên có ý với cậu, cậu biết không?”
“…… Vì để tránh hiềm nghi mà đến bài thi cũng không thể mượn sao?” Phó Dư Hàn có chút cạn lời, “Ngài đúng thật là khắt khe quá đấy.”
Văn Dục “Ừm” một tiếng, châm chọc mà hừ cười: “Phải không, tôi còn tưởng rằng cậu không chịu mượn bài thi của tôi là vì để tránh hiềm nghi chứ.”
Phó Dư Hàn: “……”
Phó Dư Hàn im lặng hết ba giây, kế đó buông lỏng mặt mày, cực kỳ nhạt nhẽo cười nói: “Cậu ganh tị đến thế sao, cứ như thể cậu thích tôi nhiều lắm vậy.”
Văn Dục rất ganh tị, nhưng hắn cảm thấy mình cũng không quá thích Phó Dư Hàn.

…… Chủ yếu là vì cậu so với người khác thú vị hơn nhiều mà thôi.
Hiếm khi đối phương cười khẽ mưa thuận gió hoà như vậy, lại còn rất dễ nhìn, cho nên Văn Dục cũng dần dần bình tĩnh lại, cụp mắt không lên tiếng.
“Tôi thấy chuyện cậu theo đuổi tôi cùng với chuyện cậu thích Dương Phàm khá giống nhau, đều là tìm vui mà thôi, tôi không quá để tâm đâu.” Phó Dư Hàn nghĩ ngợi một lúc, sau đó nói, “Chỉ là sáng nay tôi đúng lúc gặp được Cát Nhiên, theo thói quen mới tìm cô ấy mượn…… Ai biết bài thi của cậu nhét ở nơi nào chứ?”
“Ở đây.” Văn Dục tức giận rút ra một chồng bài thi từ trong ngăn kéo, “Bài tập ngày thường làm đều để hết ở đây.”
“Vậy lần sau tôi tự lấy nhé? Sẽ không phải đến lúc tôi lấy xong rồi, cậu lại chạy đến chất vấn tôi vì sao lục lọi ngăn kéo của cậu đâu nhỉ?”
“Sẽ không.” Văn Dục bỗng nhiên nhớ tới tập tranh vẽ đầy hình ảnh Dương Phàm trong ngăn kéo của Phó Dư Hàn, khóe miệng giật giật, nói, “…… Trong ngăn kéo của tôi không có bí mật.”
Phó Dư Hàn không biết chuyện hắn thấy tập tranh của mình, vậy nên hoàn toàn không hiểu.
Chỉ là chép lại cách giải bài tập mà thôi, dùng của học bá nào mà chẳng được.

Phó Dư Hàn không muốn vừa mới sáng tinh mơ đã cùng Văn Dục cãi nhau vì chuyện này, cho nên cậu xếp gọn lại bài thi của Cát Nhiên, mang đến trả cho cô, sau đó đi trở về, duỗi tay về phía Văn Dục.
Văn Dục ngước mắt nhìn: “Làm gì vậy?”
“Chẳng phải cậu nói cho tôi mượn bài thi sao?” Phó Dư Hàn nói, “Bài hai ngày trước tôi chép xong rồi, bài giảng ngày hôm qua cho tôi xem một chút.”
Văn Dục nhìn cậu.
“Không cho nữa sao?” Phó Dư Hàn cụp mắt, nhẹ giọng nói, “Thế mà còn quản chuyện tôi mượn bài thi của ai…… Anh trai à, cậu thật phiền phức.”
Giữa lúc hai người đang giằng co, Phương Giai Viễn cùng Tôn Văn Thụy kề vai sát cánh đi vào.

Trông thấy Phó Dư Hàn, ánh mắt bọn họ sáng lên: “Phó ca! Rốt cuộc cậu cũng khỏe rồi?”
Hai người nhanh chóng chạy tới, mỗi người một câu tranh nhau hỏi thăm sức khỏe Phó Dư Hàn.
“…… Tốt rồi, không có việc gì.” Cậu nhìn hai người gật đầu.
Đang nói, bỗng bàn tay bị ai đó nhét vào tờ giấy.

Phó Dư Hàn quay đầu lại, trông thấy Văn Dục đứng lên đi ra ngoài: “Tôi đến căn tin mua đồ ăn sáng.”
Bước chân của hắn rất lớn, giống như đang chạy trốn, rất nhanh đã không còn bóng dáng.

Phó Dư Hàn giơ tờ giấy trong tay lên nhìn thử, nhận ra đây là mấy tờ bài thi mà cậu muốn.
“Phó ca đang chép đề sao?” Phương Giai Viễn kề sát vào nhìn, “Ôi đệt! Dục ca viết bài tập này quá kỹ càng tỉ mỉ rồi?”
“Hả?” Phó Dư Hàn đáp lại, quay về chỗ ngồi xuống, mở ra bài thi.
Nét chữ của Văn Dục cứng cáp mạnh mẽ, phong cách cũng gọn gàng sạch sẽ.

So với hắn, chữ viết của Phó Dư Hàn có phần mềm mại hơn.
“Cậu không biết đâu, hai ngày nay người lớp ta đều đang ca thán về phong cách viết sổ ghi chép của Dục ca đấy.” Phương Giai Viễn ngồi vào vị trí của mình, lấy bài thi của ba ngày trước đưa cho Phó Dư Hàn xem, “Chẳng phải mọi người mời cậu ấy tham gia nhóm học tập sao? Sau đó bọn tớ tìm cậu ấy mượn sổ ghi chép để xem, kết quả là, lúc cậu ấy viết đáp án vô cùng kiệm chữ, ngoại trừ một hai từ cần thiết thì không có gì nữa, lúc sửa đề còn viết ngắn hơn, gọn đến mức chỉ có một mình bản thân cậu ấy hiểu —— cậu xem cái tớ chép lại này, tớ suy nghĩ cả một buổi trưa cũng vẫn không hiểu được…… Cho nên ngày hôm đó, tớ đã đại diện mọi người lên án cậu ấy.

Sau đó Văn Dục nói sẽ vì lợi ích nhân loại mà sửa lại sổ ghi chép.”
Phương Giai Viễn nói xong, chỉ vào bài thi trên bàn Phó Dư Hàn nói: “Nhưng sửa thành thế này cũng quá chỉnh chu rồi, thật là cảm động trời đất!”
Tờ giấy Phó Dư Hàn vừa mở ra chính là bài thi môn vật lý.

Văn Dục đã gạch chân từ khoá chính của mỗi câu hỏi, công thức và cách giải đề cũng viết rõ ràng từng bước một, không chỉ sạch sẽ lưu loát, thậm chí hắn còn vẽ hẳn một biểu đồ phân tích đơn giản bên cạnh.
Ở mỗi kỳ thi thật, những thứ như công cụ hỗ trợ phân tích đề hoặc sơ đồ mạch điện linh tinh gì đó, học sinh đều chỉ được phép vẽ trên giấy nháp, cho nên nhất định Văn Dục không thể nào vẽ ra như vậy.
Những cái này hẳn là do hắn đoán được có người muốn mượn, vì vậy mới đặc biệt vẽ ra cho người đó xem.
Phó Dư Hàn thầm nghĩ, “Cái tên này suốt ngày giả vờ không thèm quan tâm ai, thật ra trong lòng lại rất nhiệt tình đấy chứ”, ngay sau đó bỗng nghe thấy Phương Giai Viễn hỏi một câu: “Văn Dục có đưa cho cậu sổ ghi chép mới của cậu ấy không?”
“Không?” Phó Dư Hàn hoàn hồn, “Sổ ghi chép gì?”
“Sổ ghi chép các môn học.”
Phương Giai Viễn còn chưa kịp nói xong, Tôn Văn Thụy đứng bên cạnh từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên uất ức mở miệng: “Sau khi bị mọi người phàn nàn về việc sổ ghi chép khó hiểu, cậu ta nói sẽ viết lại một cái mới, tranh thủ…… Tranh thủ viết xong trước lúc cậu đi học lại, đến lúc đó sẽ cho cậu xem đầu tiên.”
Phó Dư Hàn sửng sốt: “…… Tại sao?”
“Cậu ấy nói vì chúc mừng cậu thay đổi hoàn toàn, nỗ lực vươn lên.” Phương Giai Viễn nói, “Bọn tớ cân nhắc một chút, cảm thấy những lời này có lẽ là Văn Dục đang cười nhạo cậu học dốt…… Nhưng dạo gần đây quan hệ của hai người các cậu lại khá tốt, cho nên mọi người đều có chút mờ mịt.”
Trong lòng không hiểu sao dâng lên một cảm giác không nói nên lời, Phó Dư Hàn cụp mắt, mím môi điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó ngẩng đầu, bày ra biểu cảm lạnh nhạt như bình thường, châm biếm nói: “Nội tâm các cậu quả thật là vô cùng phong phú.”
“Vậy nên bọn tớ mới nói lại chuyện này cho cậu biết, để cậu tự quyết định.” Phương Giai Viễn nhún nhún vai, “Nói thật, đến tận bây giờ bọn tớ cũng không rõ, chuyện giữa hai người các cậu rốt cuộc là thế nào.”
Kỳ thật, ngay chính bản thân Phó Dư Hàn cũng không rõ ràng lắm.
“Dù sao thì…… Quan hệ giữa chúng tôi vốn không tệ như lúc đầu các cậu nghĩ đâu.” Vẻ mặt cậu hơi mất tự nhiên, ý đồ muốn chuyển đề tài, “Đúng rồi, lão Tôn đã nghĩ thông suốt rồi à?”
“Đó là do tớ phát hiện quan hệ giữa cậu và cậu ta khá tốt mới miễn cưỡng tiếp nhận.” Tôn Văn Thụy có chút u oán, “Phó ca, tớ đối với cậu luôn một lòng sắt son ——”
Trai thẳng không quá để ý đến những lời này, nhưng Phó Dư Hàn nghe cậu ta nói giống như bị sét đánh, theo bản năng ngưỡng người về phía sau một chút, ghét bỏ nói: “Cậu ghê tởm quá đấy…… Người kia của cậu thế nào rồi, theo đuổi được chưa?”
“Vẫn chưa.” Tôn Văn Thụy vô cùng uể oải, “Cô ấy nói trước khi thi đại học không muốn yêu đương.”

“Vậy chờ thi đại học xong, tranh thủ vào cùng một trường với cô ấy, chuyện này sẽ trở nên dễ dàng thôi.” Phó Dư Hàn suy nghĩ một lúc, “Văn Dục…… cũng rất tốt.

Vốn dĩ tôi định khi nào hết bệnh đi học lại sẽ nói chuyện này với cậu, nhưng không ngờ cậu đã tự thông suốt trước rồi.”
“Nhưng thỉnh thoảng tớ nhìn thấy cậu ta ngạo mạn vẫn rất chán ghét.” Tôn Văn Thụy bĩu môi.
“Tính tình của tôi xấu như vậy,” Phó Dư Hàn hỏi, “Lúc trước các cậu nghĩ gì mà lại kết bạn với tôi thế?”
Cả hai bị câu hỏi này làm ngây ngẩn cả người.
Không ai nghĩ đến vấn đề này.

Có lẽ lúc mới nhập học, tất cả đều xa lạ, cho nên trong tiềm thức mỗi người đều muốn kết bạn với người học cùng lớp.

Sau một thời gian dài, mọi người cũng dần dần nhận ra, Phó Dư Hàn tuy rằng thái độ lạnh lùng, thực chất ai nhờ gì cũng sẵn sàng giúp đỡ, là một người rất nhiệt tình.
“Có một câu Dương Phàm nói rất đúng, tôi và Văn Dục quả thật có thể làm bạn bè.” Phó Dư Hàn cúi đầu chép bài, nói thầm một câu, “Có vài thứ, tôi và cậu ấy rất giống nhau.”
“……” Hai kẻ ngồi hàng ghế trước đồng thời mở miệng: “Giống chỗ nào?”
Một kẻ tốt bụng nhưng kiêu căng, một người lạnh lùng nhưng nhiệt tình; người kia nhắm mắt cũng thi được hạng nhất, người này lại thường xuyên ngủ gục trốn học đội sổ.
Phó Dư Hàn không trả lời vấn đề này.
Cậu không nói gì, chủ đề tự nhiên cũng đổi sang cái khác.

Tôn Văn Thụy được hai người bọn họ dỗ dành, khúc mắc chuyện “Mặc dù trong lòng mình đã chấp nhận Văn Dục, nhưng ngoài miệng vẫn còn khá e dè” cũng không còn quá lớn nữa.
Một khi khúc mắc được giải quyết, mọi người lại bắt đầu muốn xem sổ ghi chép của học bá.

Hai tên bạn cùng lớp này cực kỳ chân chó vội vàng nhờ cậy Phó Dư Hàn, bảo cậu tranh thủ xem nhanh một chút, sau đó ưu tiên cho bọn họ mượn trước.
Phó Dư Hàn: “……”
Đến cả sổ ghi chép cậu còn chưa nhìn thấy, thế mà đã bị hai cái tên này an bày nhiệm vụ xong rồi.
“Được rồi.” Phó Dư Hàn thở dài.
Vì thế lúc Văn Dục từ bên ngoài trở về, thuận tay đặt một phần điểm tâm sáng lên bàn Phó Dư Hàn, trông thấy cậu lần thứ hai vươn tay về phía mình.
Văn Dục rũ mắt nhìn thoáng qua, có chút không hiểu: “Bây giờ lại muốn cái gì?”
“Sổ ghi chép.” Phó Dư Hàn nói, “Bọn họ nói cậu đã viết lại một quyển khác, chuẩn bị cho tôi xem đầu tiên?”.

Chương 46:

Bình Luận (0)
Comment