Trúc Mã Và Kẻ Từ Trên Trời Rơi Xuống He

Chương 47


Văn Dục hỏi hai lần, Phó Dư Hàn vẫn kiên quyết không nói cho hắn đến tột cùng là cái gì.
Thật ra Văn Dục cũng không thích cảm giác bị người khác trêu đùa khi không biết rõ đáp án trong tay đối phương.

Nhưng lần này, hắn đột nhiên có chút chờ mong ——
Luôn luôn là hắn cho người khác đồ vật, rất ít người đặc biệt tặng cho hắn cái gì, bởi vì thiếu gia ở trong mắt bọn họ quả thật không hề thiếu thốn gì về điều kiện vật chất.
Trải nghiệm lần này thật sự rất mới lạ.
“Được rồi.” Văn Dục khẽ đảo mắt, cười, “Vậy thì tôi chờ.”
Nhưng mà Phó Dư Hàn lại chẳng có động tĩnh nào.
Cuối tuần nhanh chóng trôi qua, kế tiếp là thứ hai, thứ ba.

Văn Dục chờ đến tận ngày cuối cùng trước đợt thi giữa kỳ cũng không nhận được bất kỳ thứ gì, lại trông thấy Phó Dư Hàn không ôn bài nữa, cầm ra một tờ giấy trắng ngồi trong lớp vẽ tranh.
Bức tranh đó không phải bản phác thảo nhân vật cậu thường vẽ, mà là…… một cái gì đó giống như tranh minh hoạ dành cho thiếu nhi.
“Đây là phong cách mới của cậu sao?” Văn Dục nhích lại gần nhìn thoáng qua.
“Không.” Phó Dư Hàn nói, “Đây là bài tập môn mỹ thuật của Chu Hướng Ngôn.”
“……” Văn Dục vô cùng cạn lời, “Cậu đối xử với người “Em trai” này rất không tệ nhỉ? Chẳng phải ngày mai đã bắt đầu thi rồi sao?”
“Nhưng đây là hai chuyện khác nhau mà.” Phó Dư Hàn vừa đánh bóng vừa nói, “Tôi nhờ nó làm một việc, đương nhiên phải trả cho nó chút ‘thù lao’ rồi.”
“Thù lao chính là ngày cuối cùng trước kỳ thi, giúp cậu ta làm bài tập mỹ thuật sao?”
Phó Dư Hàn nhẹ giọng cười: “Sao tôi lại có cảm giác, dạo gần đây tính tình của cậu càng lúc càng khó ở vậy hả?”
Văn Dục không hé răng.
Đúng vậy, chính bản thân hắn cũng cảm giác được —— thực tế là từ trước đến giờ, tính tình của hắn vẫn luôn rất kém cỏi.

Nhưng thời gian gần đây, Văn Dục càng ngày càng không đeo lên nổi chiếc “Mặt nạ vui cười” kia nữa.
Như vậy không tốt, không phù hợp với tiêu chuẩn “Đối xử với người khác phải khiêm tốn lễ phép” mà ba hắn yêu cầu.

Nhưng Văn Dục không có cách nào khống chế được bản thân.
Có lẽ trong tiềm thức của hắn cũng không muốn khống chế.
Hai người bọn họ đang nói chuyện, một nam sinh từ phía bên kia lớp học bỗng nhiên bước tới, cầm theo một tờ giấy nói với Phó Dư Hàn: “Phó ca, chuyện này làm phiền cậu rồi?”
“Không sao.” Phó Dư Hàn mắt cũng không thèm ngước, hất hất cằm, “Để trên bàn tôi đi, một lát nữa tôi sẽ viết —— Chuyện tôi nói với cậu, nhớ đừng quên.”
“Sẽ không đâu.” Nam sinh kia chân chó cười cười, “Cảm ơn Phó ca.”
Văn Dục ngồi bên cạnh thờ ơ nhìn, chờ người nọ đi rồi mới lạnh nhạt lên tiếng: “Vừa nãy là chuyện gì? Lại là ‘giao dịch’ sao?”

Phó Dư Hàn gật nhẹ đầu.
“Cậu cũng rảnh thật.” Văn Dục cười nhạt một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm, “Biết vậy tôi không thèm giúp cậu viết lại sổ ghi chép……”
Nửa câu sau Phó Dư Hàn không nghe rõ, chỉ nghe được hai chữ “Sổ ghi chép.”
Mấy ngày nay Văn Dục đã viết xong cuốn “Lợi ích cộng đồng”, chỉ còn sót lại hai môn ngữ văn và sinh học.

Không ai thúc giục hắn viết môn ngữ văn, bởi vì cả đám đang mòn mỏi chờ đợi sổ ghi chép môn sinh của học bá.

Phương Giai Viễn đại diện mọi người trong lớp chạy đến hỏi ba lần, Văn Dục vẫn luôn đáp lại “Chưa viết xong.”
Cho nên khi nghe thấy hai chữ kia, Phó Dư Hàn liền nghĩ ngay đến chuyện này, thuận miệng hỏi: “Sổ ghi chép gì? Sổ ghi chép môn sinh học cậu viết xong rồi sao?”
Văn Dục lập tức cầm quyển sổ ghi chép vừa đặt lên bàn nhét trở về trong cặp, tức giận nói: “Không có.”
Tại sao hắn phải đưa quyển sổ tốt đẹp như vậy cho mấy tên lười biếng này xem trước kỳ thi chứ.
Phó Dư Hàn không biết hắn đang tức giận, chỉ khẽ “Ừm” một tiếng, tập trung vẽ tranh.
Văn Dục cũng lười để ý đến cậu.
Sau hai tiết học, Phó Dư Hàn đã vẽ xong bức phác họa kia.

Cậu không tô màu, cầm bức tranh đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về liền mở ra tờ giấy nam sinh nọ đưa sang ban nãy.
Dư quang nơi khóe mắt Văn Dục khẽ lướt qua một màu hồng phấn.

Hắn theo bản năng liếc sang, liền trông thấy Phó Dư Hàn đang cầm một tờ giấy trắng, bên trên chứa đầy ký tự xấu như cua bò, bàn tay còn lại cầm hai tờ giấy viết thư màu hồng nhạt.
Trên giấy viết thư thoang thoảng hương hoa, văn chương trên tờ giấy trắng lại vô cùng nóng bỏng.
Là một bức thư tình.
Mà chuyện Phó Dư Hàn phải làm, chính là đem nội dung trong bức thư tình chép lại vào giấy viết thư.
Nét chữ của cậu hiển nhiên đẹp hơn nhiều so với bản gốc.

Mặc dù ở trong mắt Văn Dục, hành vi viết thư tình hoặc sao chép thư thay cho chính chủ là vô cùng sai trái, bất quá nhìn vào chữ của Phó Dư Hàn, hắn cảm thấy có thể hiểu được.
Điều duy nhất Văn Dục không hiểu chính là, vì sao Phó Dư Hàn cứ nhất định phải làm chuyện này vào ngày cuối cùng trước kỳ thi.
Hắn rất muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy bản thân quản quá nhiều, cho nên cố nén không nói ra miệng, cứ như vậy nhịn hết một ngày.
Mãi đến sau khi tan học, Văn Dục mang theo cơm chiều ở nhà quay trở lại trường ——
Mấy ngày nay Phó Dư Hàn đều không về nhà.

Sau khi tan học, cửa phòng cũng không khoá.


Văn Dục theo thói quen đẩy cửa đi vào, lại không nhìn thấy ai, theo bản năng cho rằng cậu đã đi WC.
Nhưng mà, lúc hắn bước tới bàn học của mình, phát hiện trên mặt bàn có một tờ giấy.
Văn Dục giống như kẻ có bệnh, cả buổi trưa ngồi nhìn Phó Dư Hàn giúp người khác viết thư tình.

Cho nên, chỉ một cái liếc mắt hắn liền nhận ra nét chữ này là của ai.
【 Tôi có chút việc phải đi ra ngoài, một lát nữa sẽ về.

Cơm chiều cậu ăn trước đi, đừng chờ tôi.


Văn Dục nhìn chằm chằm tờ giấy một lúc lâu, ánh mắt trầm xuống, vẻ mặt tối tăm u ám.
Mỗi ngày đều mang cơm cho Phó Dư Hàn có phiền không?
Đương nhiên phiền, nhưng như vậy sẽ có người cùng ăn cơm với hắn.
Người cùng ăn cơm với hắn này…… Là ai cũng được, không nhất định phải là Phó Dư Hàn.
Đúng, không phải.
Ăn cùng ai cũng được, một người ăn cũng chẳng sao.
Ăn cũng được, không ăn cũng được.
Văn Dục trầm mặc cầm hộp cơm đi tới thùng rác bên cạnh, suy nghĩ một lúc lâu.
Trong phòng học chỉ có một mình hắn.
Cả tòa nhà này vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng mới nghe được vài âm thanh con người.

Công viên ở phía xa đã sáng đèn, màn đêm đang dần dần buông xuống.
Cuối tháng mười, trời tối rất nhanh, thời tiết cũng bắt đầu chuyển lạnh.

Bạn học trong lớp đều mặc thêm áo khoác dài bên ngoài bộ đồng phục ngắn tay, phòng khi buổi chiều tan học về nhiệt độ xuống thấp.
Văn Dục mở cửa sổ, một trận gió đột ngột thổi qua.

Hắn suy nghĩ một lúc, đem hộp cơm đặt lại trên bàn, kéo ra ghế ngồi, cởi áo khoác dài phủ lên lưng ghế.

Sau đó hắn lấy ra di động, bấm nút gọi cho Phó Dư Hàn.
Điện thoại vang lên hơn nửa ngày mới được đối phương tiếp nhận: “Alo?
m thanh ở đầu kia điện thoại rất ồn, tiếng còi xe vang lên hết lần này đến lần khác, giống như đang ở giữa ngã tư náo nhiệt.

Hô hấp của Phó Dư Hàn rất nặng, sau câu “Alo” là từng hồi tiếng thở dốc nặng nề.
“Cậu đi đâu vậy?” Giọng điệu Văn Dục rất lạnh lùng, “Đừng nói với tôi cậu đang chạy bộ.”
“Cậu đến lớp rồi hả?” Phó Dư Hàn hỏi một đằng đáp một nẻo, vừa thở vừa nói, “Cậu chờ chút…… Hô…… Tôi sắp về đến rồi…… Cậu, nếu cậu đói bụng thì ăn trước……”
“Tôi chờ cậu.” Văn Dục ngắt lời Phó Dư Hàn, “Chẳng phải cậu nói sắp về rồi sao? Tôi đợi được.”
“Được.” Phó Dư Hàn có chút bất đắc dĩ, “Tôi…… Chỉ còn quẹo hai ngã rẽ nữa là đến rồi.”
“Ừm.” Văn Dục không nói gì nữa, cúp điện thoại.
Khuôn viên bên dưới toà nhà dạy học cũng đã sáng đèn, bên ngoài cửa sổ hắt vào một chút ánh sáng nhạt.

Trong phòng học không bật đèn, Văn Dục cất điện thoại, đầu cúi thấp dần trong màn đêm đang từ từ buông xuống.
“Không thể nào……” Hắn khẽ lẩm bẩm.
—— sự thành thục của mình đâu rồi?
“…… Sao lại tối như vậy, cậu định dọa ma tôi sao?”
Cũng không lâu lắm, bên ngoài cửa sau đang khép hờ đột nhiên vang lên giọng Phó Dư Hàn.

Cậu vừa nói, vừa duỗi tay bật công tắc mở đèn.
Đèn trần “Tách” một cái liền sáng lên, Văn Dục theo đó cũng quay đầu lại.
Buổi tối, nhiệt độ không khí giảm xuống thấp, trên người Phó Dư Hàn mặc áo đồng phục ngắn tay ban ngày, mồ hôi tuôn ra nhễ nhại.

Gương mặt cậu ửng hồng vì mới vừa vận động, trong tay ôm một đống đồ lớn tiến vào.
“Văn Dục?” Tầm mắt rơi xuống gương mặt Văn Dục, Phó Dư Hàn hơi bất ngờ, “Cậu làm sao vậy?”
Ánh mắt Văn Dục nặng nề, trên mặt không có biểu cảm gì.
Phó Dư Hàn chớp chớp mắt, giọng điệu có chút kiềm chế lại, mang theo ba phần cẩn thận dè dặt, “Cậu gặp phải chuyện gì sao?”
Văn Dục nhìn cậu một lúc, hỏi một đằng đáp một nẻo nói: “Cậu đang cầm gì vậy?”
“À, cái này.” Phó Dư Hàn bước qua, ngồi xuống chỗ của mình, “Chẳng phải lúc trước tôi nói sẽ tặng cho cậu một thứ sao? Nó đấy.” Cậu mở ra mấy món đồ mình vừa đem đến, lấy ra một cái hộp nhựa, tựa như hiến vật quý đưa tới trước mặt Văn Dục, “Tôi từng nói có cơ hội sẽ dẫn cậu chơi Hắc hồn —— đây là bản cũ, là cái nhiều năm trước tôi từng chơi, bây giờ chỉ có thể chơi bằng máy chơi game đời cũ.

Cái máy chơi game này lúc chuyển nhà tôi không mang theo, không ngờ vẫn còn ở chỗ của ba tôi, ông ấy vẫn chưa vứt đi.

Tôi nhờ Chu Hướng Ngôn tìm và kiểm tra rồi, vẫn còn dùng được đấy.”
“Cậu giúp Chu Hướng Ngôn làm bài tập môn mỹ thuật chính là vì cái này sao?” Giọng Văn Dục rất khẽ.
“Đúng thế.”
“Vậy vì sao cậu lại giúp Tống Dương chép thư tình?”

Phó Dư Hàn phân chia hộp trò chơi thành ba phần tư: “Đĩa game trước đây của tôi chỉ còn mấy cái, nhưng Tống Dương còn rất nhiều, cho nên tôi đã hỏi cậu ấy.”
“Cậu lấy nhiều như vậy làm gì?”
“Này chẳng phải do tôi sợ cậu chơi Hắc hồn không quen sao?” Phó Dư Hàn nói, “Tôi tìm thêm vài trò chơi kinh điển đến cho cậu tùy ý lựa chọn.”
Văn Dục nhìn đống hộp rực rỡ sắc màu trước mặt.
Trên bề mặt mỗi hộp đều in tên tiếng Anh, với trình độ tiếng Anh của hắn, xem hiểu thật sự không có gì khó.
Nhưng hắn lại không biết tên gọi chính thức bằng tiếng Trung của những tựa đề tiếng Anh này là gì —— bởi vì ba hắn chưa bao giờ cho phép hắn chơi game.
Phó Dư Hàn…… Sự nhạy bén đáng ghét này của Phó Dư Hàn, thật đúng là……
Văn Dục cụp mắt, vẻ mặt không có biểu cảm gì: “Đây là những game gì vậy?”
“Hả?” Phó Dư Hàn chợt ngẩn người, cầm lên từng hộp lần lượt đọc, “Hắc hồn, Chiến thần, Thần bí hải vực, Tử hoặc sinh, Bạo vũ……”
Văn Dục rút ra một hộp từ trên tay cậu: “Cái này chơi được không.”
Cái hắn rút ra chính là《Chiến thần 3》
Phó Dư Hàn sửng sốt, sau đó bật cười: “Cậu đúng là…… hay thật, Dương Phàm rất thích cái này, đây chính là game mô phỏng thế giới thần thoại Hy Lạp……”
“Vậy thôi, không chơi cái này.” Ánh mắt Văn Dục chợt loé, ném trả chiếc hộp trở về, “Cậu đề cử giúp tôi đi.”
“Hả?”
“Tôi cũng chẳng có sở thích đặc biệt gì, Chiến thần có lẽ là từng nghe Dương Phàm nhắc qua cho nên mới có chút ấn tượng.” Văn Dục nói, “Vẫn nên nghe cậu giới thiệu một chút thì hơn.”
Phó Dư Hàn chớp mắt: “Cậu muốn chơi Chiến thần thì cứ chơi? Chơi game mà thôi, không cần phải kiêng kị Dương Phàm, dù sao thì cậu cũng không đau lòng lắm phải không……”
“Tôi không muốn, chơi cái khác đi.” Văn Dục cắt ngang lời cậu.
“…… Được được, tùy cậu thôi.”
Vốn dĩ món đồ này là tìm cho Văn Dục, dĩ nhiên Phó Dư Hàn thế nào cũng được.

Cậu đem máy chơi game và đĩa CD, toàn bộ nhét hết vào một chiếc túi lớn, sau đó đưa cho hắn.
Văn Dục lúc này mới bắt đầu mở túi đồ ăn, lấy ra phần cơm chiều đã dần dần nguội lạnh.
Hắn cụp mắt nhìn cái túi đặt bên cạnh chân mình, vừa mở hộp cơm vừa nói: “Những thứ này tôi sẽ không dùng đến —— sau khi thi giữa kỳ kết thúc thì đến nhà tôi đi?”
Phó Dư Hàn giương mắt, vẻ mặt ngơ ngác: “Nhà cậu…… hình như không có tivi mà?”
Đừng nói là tivi, Phó Dư Hàn tới vài lần, đến một cái máy tính cũng chưa từng thấy.

Huống hồ cái này còn là “Màn hình có phát âm thanh” dùng để kết nối với máy chơi game.
“Tôi mua chẳng phải được rồi sao.” Văn Dục không quá để ý chuyện này, “Vậy rốt cuộc cậu có đi hay không?”
“Đi thì đi……” Phó Dư Hàn bĩu môi, “Xùy, thiếu gia đúng thật là có tiền.”
“Thiếu gia có tiền mời cậu ăn cơm, thế mà cậu còn nhiều lời như vậy.”
Văn Dục mỉm cười, tâm tình cũng đột nhiên trở nên tốt hơn.

Hắn bày xong cơm hộp, không vội vàng cầm đũa mà sờ sờ cặp sách của mình, lấy ra quyển sổ ghi chép môn sinh học đưa sang.
“Cầm xem đi.” Văn Dục nói, “Sau này những chuyện tương tự như vậy hãy đợi đến lúc thi xong rồi làm —— cậu cũng không phải tôi, thật sự cho rằng mình có thể tay không vượt qua kỳ thi được sao?”.

Bình Luận (0)
Comment