Trục Tinh - Kháp Phùng Hạ

Chương 18

Từng mảng linh lan nở rộ, những bông hoa trắng như ngọc kết thành từng chùm, nhẹ nhàng lay động theo gió.

 

Tiếng chuông trong trẻo vang lên từng hồi, nhưng không phải từ linh lan phát ra.

 

Nguyễn Trường Tinh ngồi xổm trước một khóm linh lan, tà áo tím nhạt phủ ngoài một lớp sa mỏng, tựa như sương mù che phủ, lại tựa như ánh trăng trong trẻo giữa đêm. Cậu ngồi giữa biển hoa, tựa hồ như một tiểu tiên tử bước ra từ giấc mộng.

 

“Tiểu linh lan, ngươi có thể hóa thành tỷ tỷ xinh đẹp không?” Cậu chống cằm, nghiêm túc hỏi. Trong thoại bản đều viết như vậy—hồ ly, cỏ cây, đều dễ hóa thành tinh.

 

Nhưng linh lan không trả lời, chỉ im lặng lay động trong gió.

 

Nguyễn Trường Tinh khẽ nhíu mày suy tư, hơi nghiêng đầu, một lọn tóc rủ xuống bên tai. Trong mái tóc cài mấy đóa hoa lam nhỏ nhắn, cuối bím tóc còn điểm xuyết một con bướm tinh xảo, tựa hồ như thật.

 

Những thứ này vốn là vật trang sức Trương Hòa Minh tặng cậu lần trước. Khi nhìn thấy sư tôn, Nguyễn Trường Tinh liền vui vẻ lắc đầu khoe ra. Khi đó, mặt trời vừa khuất bóng, mà nụ cười của cậu lại sáng rực đến chói mắt.

 

Lạc Đình Sương hỏi cậu: “Thật sự thích sao?”

 

Nguyễn Trường Tinh gật đầu nói thích.

 

Ngày hôm sau, bên cạnh gương liền xuất hiện mấy món trâm cài tóc khác nhau, tinh xảo không kém gì con bướm mà Trương Hòa Minh tặng.

 

Từ đó về sau, Nguyễn Trường Tinh thường xuyên nhận được những món trang sức nhỏ do Lạc Đình Sương làm riêng cho cậu.

 

Sơn cốc dần nổi gió, mang theo những hạt mưa bụi mỏng manh.

 

Lạc Đình Sương giương ô, bước qua biển linh lan, chiếc ô giấy màu thiên thanh nhẹ nhàng che trên đỉnh đầu Nguyễn Trường Tinh. Giọng nói trầm tĩnh của y vang lên cùng lúc.

 

“Trời mưa rồi, trở về thôi.”

 

“Vâng.”

 

Nguyễn Trường Tinh ngước nhìn lên từ tư thế ngồi xổm, đôi mắt trong trẻo vương hơi nước nơi núi rừng, đơn thuần vô tà, tràn đầy ỷ lại.

 

Theo sau đứng dậy, thiếu niên mảnh khảnh tựa như trúc xanh nơi núi rừng, vóc dáng đã cao hơn trước, gần ngang bằng với Lạc Đình Sương.

 

Bốn mùa hoa nở rồi tàn, mười hai năm cũng theo những cơn mưa gió nơi Trục Nguyệt Đỉnh mà lặng lẽ trôi qua.

 

“Chúng ta trở về thôi, sư tôn.”

 

“Ừm.”

 

Lạc Đình Sương khẽ nắm lấy tay Nguyễn Trường Tinh, chiếc ô giấy hơi nghiêng về một bên. Họ đi qua biển linh lan, cơn mưa cũng dần nặng hạt.

 

Dưới chân lấm chút bùn đất, Nguyễn Trường Tinh cảm thấy khó chịu, bèn khẽ nhấc vạt áo, môi mím lại đầy vẻ hờn dỗi.

 

Lạc Đình Sương lấy ra một đôi giày sạch sẽ, khẽ gọi: “Lại đây.”

 

Nguyễn Trường Tinh nhón chân cẩn thận bước vào phòng, sợ để lại dấu bùn. Cậu ngồi trên thềm gỗ, để mặc Lạc Đình Sương cúi người tháo giày bẩn, thay cho cậu đôi mới.

 

Nhìn đôi giày sạch sẽ, không nhiễm chút bụi trần, khóe môi Nguyễn Trường Tinh bất giác thả lỏng.

 

Cơn mưa này không lớn, những hạt mưa bụi nhẹ nhàng phủ lên vạn vật, lặng lẽ hòa vào đất trời.

 

Nguyễn Trường Tinh bước ra hiên nhà, đưa tay hứng lấy những giọt mưa mỏng manh. Làn nước lạnh buốt chạm vào lòng bàn tay, mang theo chút ngưa ngứa, khiến cậu không nhịn được mà nở nụ cười.

 

“Sư tôn, mưa không lớn lắm.”

 

“Ừm.” Lạc Đình Sương nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, lau khô nước mưa đọng lại, rồi chợt hỏi: “Tinh Nhi, có muốn xuống núi không?”

 

Nguyễn Trường Tinh tròn xoe đôi mắt, ánh nhìn tràn đầy kinh hỉ. “Thật sao? Có thể ạ?”

 

Lạc Đình Sương khẽ xoa má cậu, giọng nói nhẹ nhàng: “Tất nhiên là được. Vài ngày nữa chính là dịp Trục Nguyệt Đỉnh xuống núi mua sắm theo lệ thường, Tinh Nhi có thể đi cùng tam sư huynh và thất sư huynh.”

 

“Sư tôn không đi sao?”

 

“Sư tôn còn có việc, lần sau sẽ cùng con xuống núi một chuyến.”

 

“Vậy khi nào xuất phát ạ?” Giọng cậu vì vui mừng mà trở nên nhẹ bẫng.

 

Lạc Đình Sương siết nhẹ những ngón tay đang không ngừng xoay vặn vì phấn khích, chậm rãi đáp: “Đợi cơn mưa này tạnh đã.”

 

Bàn tay Nguyễn Trường Tinh nhỏ hơn tay y đến một nửa, liền cứ thế mà bị bao trọn trong lòng bàn tay ấm áp.

 

Lạc Đình Sương dắt cậu vào trong phòng, tránh để cậu lại chạy đi nghịch nước.

 

Trong lúc chờ đợi, cơn mưa cũng lặng lẽ mà ngừng rơi.

 

Sở Tri Phi sáng sớm đã chạy đến tẩm điện của Sở Anh Hoa. Sau khi qua loa hành lễ chào buổi sáng, hắn liền thản nhiên duỗi tay ra trước mặt đối phương.

 

“Cha, tiền đâu?”

 

Không có quạt xếp trong tay, Sở Anh Hoa chỉ có thể dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán hắn, lắc đầu: “Hơn hai mươi tuổi rồi, vẫn không thấy chín chắn hơn chút nào. Mới sáng sớm đã đến đòi tiền cha ngươi.”

 

Chín chắn hay không không quan trọng, quan trọng là có tiền mới có thể mua sắm.

 

“Nếu không có tiền, sao mua đồ được?”

 

“Có tam sư huynh của con đi cùng, còn sợ không có tiền để tiêu sao?”

 

Sở Tri Phi bừng tỉnh, vỗ trán một cái. “Đúng vậy!”

 

Trương Hòa Minh từ lâu đã được xưng là "túi tiền di động của Tu Tiên giới", đi theo hắn chẳng phải là muốn tiêu gì có đó sao?

 

Sở Anh Hoa nghiêm mặt dặn dò: “Ổn trọng một chút, trông coi tiểu sư đệ cho tốt, đừng để hắn gặp chuyện không hay.”

 

Lần này chẳng qua là mượn danh nghĩa đi mua sắm để cho ba người họ ra ngoài thư giãn, huống hồ, ba người này tụ lại với nhau cũng chẳng làm được chuyện gì đứng đắn.

 

Vậy nên, tiền vẫn là không cho thì hơn. Để bọn họ tự nghĩ cách từ túi tiền của tam sư huynh đi.

 

Sở Tri Phi phất tay: “Biết rồi. Con đi trước, đón tiểu sư đệ đây.”

 

Sơn môn nối liền một đoạn bậc thang đá cẩm thạch, Trương Hòa Minh đứng chờ ở phía dưới. Chỉ chốc lát sau, hai bóng người tay trong tay tung tăng tiến vào tầm mắt hắn.

 

“Tam sư huynh!”

 

Nguyễn Trường Tinh nhảy xuống hai bậc thang cuối cùng, ánh bình minh nhuộm hồng gương mặt cậu.

 

Cậu khoác lên mình bộ trường bào màu vàng nhạt, chất vải mềm nhẹ bay phấp phới theo làn gió, vạt áo xếp lớp bị thổi tung, tựa như một đóa hoa vàng trắng đan xen vừa nở rộ. Đai lưng thêu họa tiết tường vân ôm lấy vòng eo mảnh mai mà dẻo dai, khiến người ta liên tưởng đến mặt nước xuân dịu dàng trong hồ cỏ xanh—muốn nắm lấy lại trượt khỏi tay.

 

Cậu mang theo hương vị ngọt ngào của giao mùa xuân hạ cùng tinh thần phấn chấn mà đến.

 

So với sự rực rỡ đó, Trương Hòa Minh hôm nay lại ăn vận vô cùng nhã nhặn—một thân trường bào màu ánh trăng, thanh tao thoát tục.

 

Sở Tri Phi đi vòng quanh hai con ngựa quan sát một lượt. Dù rằng bọn họ có thể ngự kiếm phi hành, nhưng trên thực tế, không phải cứ muốn bay là có thể bay. Nghĩ thử xem, nếu có mấy người bất ngờ từ trên trời rơi xuống, chưa bàn đến chuyện có thể vô tình đâm vào ai đó, chỉ riêng cảnh tượng đó thôi cũng đủ khiến người ta kinh hãi.

 

Vậy nên, Trục Nguyệt Đỉnh đã đặt ra quy củ này.

 

“Tam sư huynh, nếu chỉ có hai con ngựa, vậy thì ta phải cưỡi chung với tiểu sư đệ sao?.”

 

“Không cần làm phiền ngươi, tiểu sư đệ sẽ đi cùng ta.”

 

Sở Tri Phi còn chưa kịp phản ứng, chỉ trong chớp mắt, tam sư huynh đã kéo tiểu sư đệ lên ngựa.

 

“Phi Phi, ngươi phải theo kịp đó.”

 

Trương Hòa Minh nheo mắt đầy ý cười, vung roi giục ngựa lao đi, vó ngựa tung lên lớp bụi mờ.

 

Sở Tri Phi xoay người nhảy lên lưng ngựa, thân hình nhanh nhẹn dứt khoát, gót giày thúc nhẹ vào bụng ngựa, đuôi ngựa vút lên mạnh mẽ.

 

“Tam sư huynh, Tinh nhi, đợi ta với!”

 

Giục ngựa băng băng, chỉ mất một canh giờ, bọn họ đã đến cửa thành Trường Bình. Đây là một thành trì phồn hoa, cổng thành cao lớn nguy nga, khí thế uy nghiêm.

 

Nguyễn Trường Tinh lần đầu tiên ra ngoài, mọi thứ ở nơi này đều khiến cậu tò mò. Hưng phấn xen lẫn chút thấp thỏm, cậu bị Sở Tri Phi kéo đi khắp nơi.

 

Tượng đất, chong chóng, kẹo hồ lô—hễ là thứ vừa đẹp vừa có thể ăn, tất cả đều phải mua thử một lần.

 

Trên đường còn có người diễn xiếc, đập vỡ tảng đá lớn trên ngực, tung hứng đ ĩa trên không trung, phun lửa… Nguyễn Trường Tinh ngơ ngác kinh ngạc, chỉ biết hoà theo đám đông vây xem mà vỗ tay tán thưởng.

 

“Oa! Sư huynh, nơi này thật náo nhiệt nha!”

 

Nguyễn Trường Tinh ngồi xổm trước một sạp hoa bên vỉa hè, chăm chú nhìn ngắm. Những loài hoa ở đây dường như không giống với Trục Nguyệt Đỉnh, sắc đỏ rực rỡ, sắc xanh tươi mát, tất cả đều tràn đầy sức sống.

 

Sở Tri Phi lo cậu bị lạc, suốt dọc đường vẫn nắm chặt tay không buông. Dù rằng liên tục nghe thấy những lời trầm trồ vì tiểu sư đệ quá mức xinh đẹp, hắn vẫn không thể yên tâm.

 

Không thể để lạc mất, lỡ bị ai đó nhìn trúng rồi bế về làm con dâu nuôi từ bé thì đúng là phiền toái lớn.

 

Hắn cũng ngồi xổm xuống bên cạnh Nguyễn Trường Tinh, cười nói: “Sớm biết ngươi vui thế này, ta đã đưa ngươi xuống núi từ lâu rồi.”

 

Lời này phát ra từ miệng một kẻ số lần xuống núi đếm trên đầu ngón tay lại chẳng có chút chột dạ nào.

 

Trong suốt chuyến đi, Trương Hòa Minh hoàn toàn biến thành một gã sai vặt chuyên lo chi trả, hiện tại rốt cuộc mới có cơ hội nghỉ ngơi. Hắn chọn một quán trà sạch sẽ, gọi một chén trà rồi ung dung ngồi quan sát hai người.

 

Đột nhiên, giữa đám đông trở nên hỗn loạn, tiếng hô hoán vang lên không dứt. Cách đó không xa, một chiếc xe ngựa mất kiểm soát lao đến, khiến dòng người hoảng loạn tránh né, người xô kẻ đẩy, có người vấp ngã.

 

Giữa cơn hỗn loạn, một đứa trẻ nhỏ bị đẩy vào giữa đường. Nó ngã sõng soài, đôi mắt mở to hoảng hốt, vó ngựa đang lao đến với tốc độ kinh người, chỉ chút nữa thôi sẽ giẫm nát thân hình bé nhỏ kia.

 

Chớp mắt, Trương Hòa Minh phi thân lao tới, nhanh chóng ôm lấy đứa trẻ, mang nó đến nơi an toàn.

 

Tiểu hài tử vẫn còn sững sờ, không chớp mắt nhìn chằm chằm Trương Hòa Minh.

 

Giờ mới có cơ hội quan sát kỹ, hắn nhận ra đứa trẻ này quần áo lem luốc, khuôn mặt dính đầy bụi than, chỉ có đôi mắt đen trắng rõ ràng là sáng rực nhất.

 

Chậc, ngây ngốc thế này, chẳng lẽ là có chút ngốc thật sao?

 

Dưới ánh chiều tà, Trương Hòa Minh phủi nhẹ ống tay áo, lùi nửa bước tránh xa đứa trẻ trước mặt.

 

“Này, tiểu quỷ dơ bẩn.” Hắn giơ tay quơ quơ trước mặt đối phương.

 

Đứa trẻ như bừng tỉnh khỏi cơn mê, chớp mắt rồi cúi đầu thật thấp.

 

“Được rồi, ngươi không sao là tốt rồi, ta đi trước.” Trương Hòa Minh xoay người rời đi, nhưng vạt áo lại bị ai đó giữ chặt.

 

Quay đầu nhìn xuống, hắn thấy một đôi tay nhỏ nhắn đen nhẻm níu lấy vạt áo mình, trán bất giác giật giật vài cái.

 

Môi đứa trẻ mấp máy, dường như gom hết dũng khí mới dám cất lời: “Ta muốn đi theo ngươi.”

 

A, cứu người còn bị bám lấy sao!

 

Trương Hòa Minh ngồi xổm xuống, dùng quạt xếp khẽ nâng cằm đứa trẻ lên, nhướn mày hỏi: “Muốn theo ta? Dựa vào cái gì? Một thân dơ bẩn, bé xíu như vậy?”

 

Lời nói thẳng thừng khiến mắt đứa trẻ ánh lên một tia cảm xúc khó diễn tả.

 

“Ta…” Nhưng dù vậy, ánh mắt nó vẫn kiên định nhìn hắn, “Ta muốn đi theo ngươi.”

 

“Ngươi biết ta là ai không?” Trương Hòa Minh cười nhạt, chỉ tay về phía trước. Trước mắt họ là cánh cổng son uy nghi, những tòa lầu cao sừng sững – chính là phủ đệ Trương gia, gia tộc giàu có bậc nhất, phú khả địch quốc.

 

“Ta xuất thân từ Trương gia Trường Bình, sư thừa Trục Nguyệt Đỉnh. Ngươi lấy gì để đi theo ta?”

 

Hắn chẳng có gì cả.

 

Ánh mắt quật cường của đứa trẻ cuối cùng cũng dao động. Nó siết chặt đôi tay nhỏ bé, gắt gao nắm chặt nắm đấm. “Vậy còn hắn? Vì sao hắn có thể đi theo ngươi?”

 

Nó chỉ về phía Nguyễn Trường Tinh, người đang cùng Sở Tri Phi đứng không xa, vui vẻ mua hồ lô ngào đường.

 

Bọn họ vốn dĩ cùng trang lứa.

 

Trương Hòa Minh khẽ cười.

 

Thì ra, đằng sau vẻ chua ngoa ấy, hắn cũng có thể lộ ra ánh mắt dịu dàng đến vậy.

 

“Hắn à… Hắn không giống ngươi. Hắn là viên ngọc quý của Trục Nguyệt Đỉnh chúng ta.”

 

Còn ngươi là ai?

 

Trương Hòa Minh không muốn dây dưa với một đứa trẻ lấm lem. Việc cứu nó chỉ là ngẫu hứng. Hắn lấy từ trong tay áo một túi tiền, ném lên đùi đứa trẻ. “Cầm số bạc này mua một bộ y phục tử tế, rồi tìm một danh sư học hỏi. Có lẽ…”

 

Có lẽ? Có lẽ cái gì?

 

Đôi mắt đứa trẻ đột nhiên ánh lên một tia hy vọng. Nó mong người trước mặt sẽ nói ra điều đó, cho nó một lời hứa hẹn.

 

Nhưng Trương Hòa Minh không làm vậy.

 

Hắn đứng dậy, lướt qua thân ảnh nhỏ bé ngồi bệt dưới đất, tà áo rộng quét nhẹ qua đầu đứa trẻ.

 

Một mùi đàn hương thoảng qua chóp mũi.

 

Từng sợi hương len lỏi vào tận sâu trái tim, tựa như những sợi tơ vô hình quấn chặt lấy tâm trí nó.

 

Những năm tháng sau này, trong quãng thời gian nó ra sức đuổi theo Trương Hòa Minh, sợi dây ấy lúc căng lúc chùng, khiến nó chẳng phút nào yên lòng.

 

Mà đầu sợi dây ấy, từ đầu đến cuối, vẫn luôn nằm trong tay Trương Hòa Minh.

 

Vẫn luôn là như vậy.

Bình Luận (0)
Comment