Một trận phong ba nho nhỏ chẳng hề ảnh hưởng đến tâm trạng háo hức lần đầu xuống núi của Nguyễn Trường Tinh. Cậu cẩn thận chọn lựa, tỉ mỉ tìm những xiên hồ lô đường bóng bẩy nhất.
Một xiên cho mình, một xiên cho Phi Phi sư huynh, một xiên cho tam sư huynh. Nhất định phải chọn loại có viên to tròn, đỏ au mới được.
Sau khi chọn xong, vừa lúc Trương Hòa Minh bước tới thanh toán.
Nguyễn Trường Tinh đưa một xiên hồ lô cho Trương Hòa Minh, nụ cười rạng rỡ: “Tam sư huynh, ta chọn đó!”
Loại quà vặt này, đã nhiều năm rồi Trương Hòa Minh không động đến. Trong ký ức, nó chỉ là thứ dính dính ngọt ngấy. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt sáng rực của tiểu sư đệ, tràn đầy mong đợi được tán thưởng, hắn cũng không nỡ từ chối. Đưa tay xoa nhẹ mái tóc buộc thấp phía sau của Nguyễn Trường Tinh, hắn cười nói: “Cảm ơn tiểu sư đệ, chọn rất tốt.”
Sở Tri Phi cũng không chịu thua kém, lặng lẽ gạt tay Trương Hòa Minh ra, bắt chước xoa đầu Nguyễn Trường Tinh, ra vẻ trầm ổn mà nói: “Cảm ơn tiểu sư đệ, nhưng xiên này của ta mới là chọn tốt nhất.”
Trương Hòa Minh không buồn để ý đến hắn.
Nguyễn Trường Tinh được khen thì vui vẻ trong lòng. Cậu tò mò ngó ra phía sau Trương Hòa Minh, giơ cao một xiên hồ lô khác, hỏi: “Tam sư huynh, người huynh vừa cứu đâu rồi? Ta muốn tặng cái này cho hắn.”
Trương Hòa Minh đáp hờ hững: “Có lẽ đi rồi, không cần bận tâm.”
Nhớ tới chính sự của chuyến đi Trương Hòa Minh dặn dò hai người:
“Tiểu sư đệ, Phi Phi, tam sư huynh có việc phải rời đi một lát. Các ngươi…” Hắn liếc mắt nhìn bốn phía, vừa hay phía trước là một tửu lầu, liền chỉ tay về đó, “Ở lại đây chờ ta, chạng vạng ta sẽ đến đón.”
Chuyến đi lần này của Trương Hòa Minh là để chúc thọ phụ thân tròn tám mươi tuổi. Trương gia vốn giàu có bậc nhất vùng, thường ngày hay làm việc thiện, nên đại thọ gia chủ tổ chức vô cùng long trọng. Tuy rằng Trương Hòa Minh tu hành, theo đuổi đạo lý cắt đứt hồng trần, nhưng Trục Nguyệt Đỉnh lại không quá khắt khe về chuyện này.
Lịch biến hồng trần, mới có thể chặt đứt hồng trần – đó chính là đạo tu hành của Trục Nguyệt Đỉnh.
Ban đầu, hắn cũng nghĩ đến việc đưa hai người kia đi cùng, nhưng tiệc mừng thọ vốn đông đúc, ồn ào náo nhiệt, hoàn cảnh đó e rằng sẽ khiến bọn họ không được tự nhiên.
Giao túi tiền phồng căng cho Sở Tri Phi, Trương Hòa Minh tiếp tục dặn dò:
“Phi Phi, trông chừng tiểu sư đệ. Muốn ăn gì, uống gì thì cứ gọi món. Nhưng đừng dắt hắn chạy lung tung, ta sẽ không trì hoãn quá lâu, sẽ quay lại nhanh thôi.”
Nhận lấy số tiền dư dả trong tay, Sở Tri Phi vẫn còn có chút mơ hồ. Số bạc này hẳn không ít, trong đầu hắn đã bắt đầu tính toán xem nên dẫn Tinh nhi đi mua gì trước.
Trán đột nhiên bị gõ một cái, Sở Tri Phi mới giật mình hoàn hồn.
“Tiểu tử thối, có nghe thấy không đấy?”
Sở Tri Phi vội vàng đẩy lưng tam sư huynh về phía trước, cười hì hì: “Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi! Tam sư huynh mau đi làm việc của huynh đi.”
Trương Hòa Minh vẫn có chút không yên tâm, lại dặn Nguyễn Trường Tinh: “Ngoan ngoãn ở đây chờ ta trở về.”
Nguyễn Trường Tinh gật đầu, cái đuôi ngựa nhỏ phía sau nhảy nhót theo động tác: “Dạ!”
Chờ đến khi bóng dáng Trương Hòa Minh hoàn toàn khuất trong dòng người, Sở Tri Phi mới vuốt cằm trầm tư: “Tinh nhi, chúng ta thật sự phải ngồi yên ở đây chờ tam sư huynh sao?”
“Đúng vậy, chúng ta đã hứa với tam sư huynh.” Nguyễn Trường Tinh vừa nói vừa giơ xiên hồ lô, suy nghĩ nên ăn viên nào trước.
Sở Tri Phi ước lượng túi tiền trong tay, cảm giác nếu không tiêu bớt thì thật có lỗi với số bạc này. Hắn nghiêng đầu, cười đầy dụ hoặc: “Phía trước còn rất nhiều trò vui, thật vất vả mới xuống núi một chuyến, Tinh nhi không muốn đi xem thử sao?”
Rõ ràng là đang cám dỗ vị tiểu sư đệ vẫn chưa từng trải sự đời.
“Nhưng mà…” Nguyễn Trường Tinh cắn môi, lộ vẻ do dự.
“Ngoan nào, phía trước có bán diều, còn có cả diễn xiếc ảo thuật, chắc chắn vui hơn ngồi đây. Chúng ta chỉ đi một lát rồi về, nhất định sẽ kịp trước khi tam sư huynh quay lại!”
Sở Tri Phi mở to đôi mắt to tròn, mày rậm khẽ nhướn lên, dùng ánh mắt đầy mong chờ năn nỉ tiểu sư đệ của mình. Nguyễn Trường Tinh vốn dĩ trong lòng cũng muốn đi, bị hắn thuyết phục thêm một chút, chút kiên trì ít ỏi liền tan biến.
“Được rồi, nhưng chúng ta phải nhanh chóng trở về đấy.”
“Hảo!”
Sở Tri Phi nắm lấy tay tiểu sư đệ, linh hoạt len lỏi qua đám đông. Xuống núi không ai quản thúc, hắn chẳng khác nào cá gặp nước, hoàn toàn buông thả bản thân.
Dạo chơi, tiêu tiền, lại tiếp tục dạo chơi—ban đầu túi tiền căng phồng, giờ vẫn còn hơn phân nửa. Hai người chưa có khái niệm tiêu tiền, mỗi lần mua món gì nhỏ nhặt cũng tiện tay đưa luôn cả thỏi bạc, khiến các chủ quán giật nảy mình, vội vàng chối đây đẩy, sợ bị người khác hiểu nhầm thành gian thương chuyên lừa gạt khách.
Nguyễn Trường Tinh một tay bị sư huynh nắm, một tay cầm túi tiền, nhìn nhìn rồi thì thầm: “Sư huynh, sao vẫn còn nhiều thế này?”
Rõ ràng bọn họ đã mua rất nhiều đồ rồi.
Sở Tri Phi từ nhỏ chưa từng có quyền tự chủ về tiền bạc, đối với chuyện này cũng không rõ ràng lắm. Nhưng trước mặt sư đệ sao có thể thừa nhận mình không biết được? Mất mặt lắm!
Hắn chột dạ gãi đầu: “Có lẽ là mấy thương gia ở đây có lương tâm, nên bán rẻ.”
“À, thì ra là vậy!”
Nguyễn Trường Tinh gật đầu, vui vẻ khép túi tiền lại, hứng thú nhìn ngó xung quanh. Chợt, phía trước có một nhóm đông người tụ tập, khiến cậu chú ý.
Hắn kéo tay sư huynh, mắt sáng rỡ: “Sư huynh, phía trước có rất nhiều người kìa!”
“Đi, chúng ta cũng đi xem!”
Có náo nhiệt mà không chen vào thì đúng là phí hoài cơ hội! Sở Tri Phi vừa dứt lời đã lao nhanh về phía trước, còn nhanh hơn cả Nguyễn Trường Tinh.
Hắn mở đường phía trước, tiểu sư đệ theo sát phía sau, dễ dàng len lỏi qua đám đông.
Giữa vòng vây, một nữ tử áo quần rách rưới đang quỳ trên đất. Trước mặt nàng trải một tấm vải trắng, trên đó viết bốn chữ lớn màu đen: Bán mình táng phụ.
Nữ tử cúi đầu, giọng nghẹn ngào: “Các vị hảo tâm, xin hãy giúp đỡ tiểu nữ tử! Chỉ cần có thể lo liệu tang sự cho phụ thân, ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân.” Nàng đưa tay che mặt, nức nở một tiếng, sau đó cắn môi, giọng đầy khẩn thiết: “Cầu xin các vị, làm ơn giúp đỡ ta…”
Bên cạnh nàng, một tấm chiếu cũ kỹ bọc lấy một thi thể, cảnh tượng bi thương khiến Nguyễn Trường Tinh thấy nghẹn lại, lòng dạ khó chịu vô cùng. Cậu quay đầu gọi: “Sư huynh…”
Tiếng gọi ấy mang theo chút nức nở, Sở Tri Phi nhìn tiểu sư đệ đôi mắt phiếm đỏ, trong ánh nhìn còn vương hơi nước, tức thì luống cuống.
Hắn vội ôm lấy bả vai Nguyễn Trường Tinh, kéo vào lòng dỗ dành: “Tinh nhi đừng buồn, chúng ta giúp nàng ấy.”
Dứt lời, Sở Tri Phi ngồi xổm xuống, đỡ nữ tử đang không ngừng dập đầu lên. Hắn lấy ra mấy thỏi bạc từ trong túi tiền, đưa qua: “Đừng dập đầu nữa, cầm số bạc này lo liệu hậu sự cho phụ thân đi. Chúng ta không cần báo đáp.”
Nữ tử ngây ngẩn nhìn số bạc trong tay, hồi lâu không nói nên lời.
Chuyện này… là thế nào đây? Sở Tri Phi không đoán được nàng đang nghĩ gì, bèn quay sang nhìn Nguyễn Trường Tinh—chỉ thấy tiểu sư đệ đôi mắt long lanh, nước mắt trực chờ rơi xuống.
Chẳng lẽ số bạc này vẫn chưa đủ?
Sở Tri Phi dứt khoát đặt luôn cả túi tiền vào tay nữ tử, nói dứt khoát: “Đủ rồi chứ?”
Hắn chỉ có bấy nhiêu thôi.
“A? Đủ… đủ rồi.” Nữ tử giật mình đáp, giọng điệu có chút lắp bắp.
Lần đầu ra ngoài lừa tiền, lại dễ dàng như vậy sao?
“Ngươi mau cầm số bạc này đi lo hậu sự cho phụ thân đi.” Nguyễn Trường Tinh giọng nói mềm mại, mang theo chút nghẹn ngào.
Bị một tiểu hài nhi đáng yêu như vậy tin tưởng đến mức này, nữ tử bỗng cảm thấy có chút chột dạ. Nàng len lén liếc nhìn hai người trước mặt, bàn tay theo bản năng siết chặt túi tiền hơn.
“Đúng đó, nếu không thì sẽ nặng mùi mất.” Sở Tri Phi lại nói thêm một câu.
Lời này khiến khóe miệng nữ tử giật giật.
Nàng do dự một lát, rồi thấp giọng hỏi: “Nhị vị ân công, ta… có thể đi rồi chứ?”
Nhận được hai cái gật đầu đầy chân thành.
Chỉ thấy nàng nhanh chóng đứng dậy, kéo lấy mép chiếu rách rồi chạy biến, chỉ trong chớp mắt đã mất dạng, chỉ để lại trên mặt đất một vết hằn cùng mảnh vải rách chưa kịp thu dọn.
Một nữ tử yếu đuối như vậy, thế mà lại có thể kéo một thi thể bỏ chạy nhanh như bay?
Quả nhiên là bị cuộc sống bức bách đến cùng cực rồi.
Sở Tri Phi vẫn còn đang cẩn thận dỗ dành tiểu sư đệ, thì bỗng có người trong đám đông lên tiếng: “Nhị vị công tử, nàng ta rõ ràng là kẻ lừa đảo, các ngươi bị lừa rồi.”
Nguyễn Trường Tinh lập tức quay sang nhìn Sở Tri Phi, hai mắt tròn xoe ngơ ngác: “A? Thật sao?”
“Thật đấy. Khu này thường có người dùng cách đó để lừa tiền. Nhị vị công tử chắc ít khi ra ngoài nên không biết. Tốt nhất là mau về nhà đi.”
“Nhưng mà…”
Nhưng mà bây giờ chúng ta chẳng còn tiền nữa.
Sở Tri Phi cảm thấy thất bại nặng nề. Lần đầu tiên đưa tiểu sư đệ xuống núi, đã bị người ta lừa sạch tiền, giờ còn rơi vào cảnh không một xu dính túi, chỉ có thể ngồi trước cửa tửu lâu mà than thở.
“Tinh Nhi, ngươi có đói bụng không?”
Nguyễn Trường Tinh sờ sờ cái bụng lép kẹp của mình, lắc đầu: “Không đói, lúc trước ăn rất nhiều rồi.”
Gạt người, hắn rõ ràng nghe thấy bụng tiểu sư đệ kêu.
Tiểu sư đệ đây là không muốn hắn lo lắng, nhưng điều đó lại càng khiến Sở Tri Phi áy náy hơn—hắn thế mà lại để tiểu sư đệ phải chịu đói.
“Kẻ lừa đảo, vừa rồi bụng kêu là của ai hả?” Hắn đưa tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Trường Tinh.
Bị phát hiện rồi!
Mặt lập tức đỏ bừng, Nguyễn Trường Tinh cười ngọt ngào để che giấu sự xấu hổ.
“Mặc kệ, chúng ta đi ăn trước, chờ tam sư huynh tới đưa tiền.”
“Như vậy… thật sự được chứ?” Nguyễn Trường Tinh vừa bị kéo vào cửa vừa lo lắng hỏi.
Vừa bước vào tửu lầu, tiểu nhị lập tức nhiệt tình tiếp đón: “Nhị vị công tử, mời vào trong.”
Sở Tri Phi chọn một chỗ vắng người ngồi xuống, ra vẻ hào phóng: “Mang lên hết những món đắt nhất trong quán cho ta.”
Tam sư huynh đã dặn, ăn uống phải chọn thứ tốt nhất, không thể để Tinh Nhi chịu thiệt.
Đi3m tiểu nhị thấy hai vị công tử y phục bất phàm, tướng mạo càng xuất trần, liền thầm nghĩ chắc chắn là khách quý có tiền.
“Vâng, hai vị đợi một lát.”
Lúc trước còn chưa thấy đói, nhưng khi nhìn từng món ăn tinh xảo được bày lên, bụng Sở Tri Phi cũng bắt đầu kêu réo theo.
Hắn gắp mấy món mà sư đệ thích ăn đặt vào chiếc đ ĩa nhỏ trước mặt Nguyễn Trường Tinh, đợi thấy tiểu sư đệ ăn rồi mới bắt đầu động đũa.
Bữa cơm này, hai người không nói chuyện nhiều.
Sở Tri Phi lấy khăn lụa trên người lau miệng cho Nguyễn Trường Tinh. Tiểu sư đệ kéo kéo tay áo hắn, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Sư huynh, chúng ta không có tiền.”
Sở Tri Phi nghe vậy khựng lại một chút, rồi trấn an: “Không sao, chờ một lát, có khi tam sư huynh sắp tới rồi.”
Ai ngờ, chờ mãi, từ lúc trong quán còn đông khách đến khi thực khách dần dần ra về, sắc trời cũng tối sầm.
Đi3m tiểu nhị ngáp một cái, đi tới với vẻ uể oải: “Hai vị công tử, chúng ta sắp đóng cửa rồi.” Giọng điệu không còn nhiệt tình như ban đầu, trong lời nói còn mang ý thúc giục tính tiền.
Thấy không thể tiếp tục kéo dài thời gian, Sở Tri Phi nhụt chí, thành thật nói: “Chúng ta không có tiền.”
“Cái gì?” Đi3m tiểu nhị đang ngáp dở bỗng dưng khựng lại, kinh ngạc lặp lại: “Không có tiền?”
Không có tiền mà còn gọi một bàn toàn món đắt tiền thế này?
“Hai người các ngươi không phải là tới ăn quỵt chứ? Đợi đó, ta đi gọi chưởng quầy.”
Sở Tri Phi sợ đi3m tiểu nhị lớn tiếng sẽ làm Tinh Nhi hoảng sợ, liền kéo sư đệ vào lòng che chở.
Hai người ngoan ngoãn đi theo sau lưng đi3m tiểu nhị.
Sau bếp chỉ có một ngọn đèn dầu vàng vọt, ánh sáng lờ mờ cũng đủ để họ nhìn rõ dầu mỡ bám đầy trên bếp, những chồng bát đ ĩa chất cao, thức ăn thừa vương vãi, và cả nền đất ướt nhẹp, trơn trượt.
“Đêm nay hai người các ngươi phải rửa sạch đống chén bát này.” Đi3m tiểu nhị lúc này giọng điệu đã hung dữ hơn, nói xong liền rời khỏi nhà bếp.
Đây là kết quả mà bọn họ đã thương lượng với chưởng quầy – dùng công lao động để trả tiền cơm.
Lớp bùn mềm thấm nước trên nền nhà bếp bóng nhẫy, mỗi bước đi đều để lại dấu chân bẩn. Sở Tri Phi đặt Nguyễn Trường Tinh đứng yên một chỗ, định tự mình rửa bát.
Nhưng Nguyễn Trường Tinh lại muốn giúp hắn.
Sở Tri Phi không lay chuyển được sư đệ, liền hai ba bước vượt tới, bế bổng Nguyễn Trường Tinh lên, vạt áo tung bay vẽ thành một vòng cung trong không trung.
Đảo mắt một vòng quanh nhà bếp, hắn tìm được một chiếc ghế nhỏ đặt vào chỗ tương đối sạch sẽ, sau đó nhẹ nhàng đặt Nguyễn Trường Tinh ngồi xuống. “Ngoan ngoãn ngồi yên, không được nhúc nhích.”
Thấy vạt áo của sư đệ chạm xuống nền đất dơ bẩn, Sở Tri Phi ngồi xổm xuống, hai tay nhanh chóng cuộn phần áo thừa lại, chồng lên đùi Nguyễn Trường Tinh: “Tự mình ôm lấy, dưới đất bẩn lắm.”
Nguyễn Trường Tinh theo bản năng nghe lời, đưa tay ôm lấy phần vạt áo đã được vo tròn, nhưng vẫn ngẩng đầu nói: “Sư huynh, ta muốn giúp huynh rửa bát.”
“Không cần, sư huynh rất lợi hại, Tinh nhi chỉ cần ngồi đây cổ vũ cho ta là được rồi.”
Nguyễn Trường Tinh cúi đầu: “Nhưng mà ta thật sự muốn giúp huynh.”
Sở Tri Phi nhìn vào mắt sư đệ, giọng điệu mang theo dỗ dành: “Những cái bát đ ĩa kia trơn lắm, nếu chẳng may Tinh nhi làm vỡ, vậy chúng ta phải rửa bát đến thiên hoang địa lão mất thôi.”
Thấy Nguyễn Trường Tinh có vẻ dao động, hắn tiếp tục thuyết phục: “Cây đèn dầu này sáng chẳng bao nhiêu, ta nhìn còn không rõ. Nhưng Tinh nhi là ngôi sao nhỏ, chỉ cần ngồi đây chiếu sáng cho sư huynh là được rồi.”
Nguyễn Trường Tinh cuối cùng cũng nở nụ cười: “Nhưng ta đâu có phát sáng được.”
“Sư đệ của ta, chuyện gì cũng làm được.”