Trục Tinh - Kháp Phùng Hạ

Chương 46

Ngày ấy, Thanh Hư Môn rơi vào hỗn loạn, trước bao ánh nhìn, Lạc Đình Sương thẳng thừng mang Nguyễn Trường Tinh đi, nhưng không một ai dám đứng ra ngăn cản. Trương Hòa Minh lúc ấy bị thương, nhân cơ hội đó, Lâm Phỉ Thạch đưa hắn rời đi, tìm đến một thôn trang yên tĩnh để chữa trị.

 

Vết thương chỉ là những chỗ trầy xước ngoài da, hồi phục cũng nhanh, chỉ sau vài ngày đã đóng vảy. Có một vết thương trên cổ, Trương Hòa Minh không quen mặc quần áo che kín, khiến lớp vảy bong ra từng mảng, để lộ một vết sẹo hồng nhạt kéo dài từ chiếc cổ trắng ngần xuống tận hõm xương quai xanh, tựa như một vệt son nhạt vươn ra giữa nền da trống trải.

 

Dưới ánh mặt trời, đình viện phủ đầy ánh sáng rực rỡ len qua những tán thanh diệp thụ, để lại những đốm sáng lấp lánh trên mặt đất.

 

Lâm Phỉ Thạch đắp lên người kẻ đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế một chiếc áo khoác mỏng. Lúc này, Trương Hòa Minh toát lên một vẻ đẹp tĩnh lặng và xa cách, đặc biệt là đôi mắt kia-đuôi mắt hơi nhếch lên, tạo nên một đường cong sắc sảo, như một hàng gai sắc bén ngăn cách hắn với thế gian.

 

Lâm Phỉ Thạch hiểu rõ, trước mặt người ngoài, Trương Hòa Minh là một mỹ nhân lạnh lùng không ai có thể lại gần.

 

Nhưng Trương Hòa Minh lại có sức hút trí mạng đối với hắn. Dù chỉ là một sợi tóc vô tình bị gió thổi bay, trong mắt hắn cũng trở nên khác biệt, mang một phong thái đặc biệt.

 

Lâm Phỉ Thạch lặng lẽ quan sát từng đường nét trên gương mặt Trương Hòa Minh. Khi ánh mắt trượt xuống đến cổ, vết sẹo hồng nhạt kia đập vào mắt hắn. Không hiểu sao, một cảm giác khô khốc bỗng dâng lên nơi cuống họng. Khao khát ẩn sâu trong lòng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, hắn vươn tay, muốn chạm vào đó.

 

Nhưng ngay khi đầu ngón tay còn cách vết sẹo chưa đầy nửa tấc, Trương Hòa Minh đột nhiên mở mắt.

 

"Thu tay về."

 

Giọng hắn lạnh lùng, ánh mắt cũng băng giá.

 

Lâm Phỉ Thạch khựng lại, ánh mắt họ giao nhau trong thoáng chốc. Cuối cùng, hắn thua trận, rút tay về, bàn tay nắm chặt bên người.

 

Trương Hòa Minh đứng dậy, chiếc áo ngoài vừa khoác lên người hắn trượt xuống đất, nhưng hắn không hề để tâm, chỉ xoay người bước đi.

 

Lâm Phỉ Thạch cứ thế dõi theo bóng lưng đang ngày một khuất xa kia.

 

Trương Hòa Minh đi đến suối nước nóng mờ sương, áo ngoài tùy ý rơi xuống bên cạnh ao. Trên người hắn lúc này chỉ còn lại một bộ trường bào trắng tinh.

 

Nước ao trắng đục chỉ chạm đến phần th@n dưới, suối nước nóng quấn lấy eo hắn, mái tóc dài cũng thấm ướt, bết dính vào tấm lưng thon gầy, tạo nên một vẻ đẹp vừa tĩnh lặng vừa mê hoặc.

 

Hắn chậm rãi bước từ mép ao tiến vào giữa hồ, nhưng bỗng nhiên, phía sau vang lên một tiếng nước bắn tung tóe, làm sương mù bao phủ mặt nước cũng tan đi đôi phần. Ngay sau đó, Trương Hòa Minh liền bị kéo mạnh vào một vòng tay rắn chắc.

 

Hơi thở nóng rực từ người phía sau phả lên gáy hắn, không cách nào phớt lờ được. Hắn khẽ nâng mí mắt, đôi môi mỏng khẽ nhả ra hai chữ lạnh lùng đến cực điểm:

 

"Buông ra."

 

Nhưng Lâm Phỉ Thạch không hề buông tay. Một cánh tay siết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của hắn, tay còn lại táo tợn lướt dọc từ xương quai xanh xuống ngực, thậm chí còn có xu hướng đi xuống sâu hơn.

 

Hơi thở nóng rực, nhiệt độ cơ thể dần tăng cao.

 

Trương Hòa Minh có cảm giác như phía sau lưng mình là một đốm lửa, muốn thiêu đốt hắn thành tro tàn.

 

Gương mặt hiện lên một tia mất kiên nhẫn, hắn mạnh mẽ chộp lấy bàn tay đang tùy tiện lộng hành trên người mình, siết chặt, tạo nên một trạng thái giằng co. Tay nơi hông cũng bị hắn đẩy ra, hắn xoay người, đối diện với Lâm Phỉ Thạch.

 

Lúc này, cả hai hoàn toàn trái ngược. Trong mắt Lâm Phỉ Thạch bùng lên một ngọn lửa không thể che giấu, còn Trương Hòa Minh lại lạnh lùng như băng tuyết.

 

"Sao vậy? Định làm ra cái bộ dáng cưỡng bách à?" Hắn cười nhạo, ánh mắt đầy trào phúng.

 

Có lẽ vì sự khinh thường và chán ghét của hắn quá mức rõ ràng, Lâm Phỉ Thạch nhìn vào đôi mắt ấy mà không tìm thấy dù chỉ một tia ôn nhu dành cho mình. Như thể một gáo nước lạnh dội thẳng vào tâm can, khiến hắn chợt rùng mình.

 

"Trương Hòa Minh, ngươi thật sự muốn tuyệt tình với ta đến vậy sao?" Hắn gạt tay Trương Hòa Minh ra, trái lại, còn siết chặt lấy đôi tay gầy trắng nõn kia trong lòng bàn tay mình.

 

Trương Hòa Minh lười giằng co với hắn, thản nhiên đáp: "Ta trước nay chưa từng có bất kỳ tình cảm gì với ngươi, lấy đâu ra tuyệt tình?"

 

Lời nói ấy như nhát dao chém thẳng vào lòng Lâm Phỉ Thạch. Nhìn sắc mặt hắn thoáng hiện lên nét đau đớn, Trương Hòa Minh lại cảm thấy có chút thú vị.

 

"Trương Hòa Minh..." Lâm Phỉ Thạch gọi tên hắn, từng chữ như được móc ra từ sâu trong linh hồn, nghiến chặt giữa kẽ răng, mang theo hận ý và si mê đan xen.

 

Nước ao bắn tung tóe, hắn mạnh mẽ đẩy Trương Hòa Minh tựa vào vách hồ, cúi đầu hôn lên đôi môi khiến hắn tâm thần không yên kia. Hắn muốn biết, cái miệng lúc nào cũng phun ra những lời cay nghiệt kia, rốt cuộc có phải cũng có máu có thịt, cũng có thể mềm mại hay không.

 

Lâm Phỉ Thạch không chỉ biết, mà còn muốn vĩnh viễn dừng lại trên đôi môi này. Có máu có thịt, ấm áp mềm mại, hắn như kẻ đói khát đã lâu, tham lam gặm c ắn.

 

Chỉ đến lúc này, Trương Hòa Minh mới ý thức được sự chênh lệch thể lực giữa hắn và Lâm Phỉ Thạch. Cánh tay siết chặt ngang eo khiến hắn không thể động đậy, bàn tay to lớn giữ chặt sau gáy không cho hắn lùi lại dù chỉ một chút, không thể né tránh nụ hôn đầy chiếm đoạt ấy.

 

Vì thiếu oxy, lồ ng ngực hắn kịch liệt phập phồng.

 

Ngay khi sắp ngất đi, cuối cùng hắn cũng giành lại được chút không khí mới mẻ, ngã vào vai Lâm Phỉ Thạch, từng hơi từng hơi thở d ốc.

 

"Buông... buông ta ra."

 

Nhưng lúc này, giãy giụa của hắn chẳng còn chút uy hiếp nào. Lâm Phỉ Thạch giữ chặt đôi tay đang cố chống đẩy kia, giam cầm hắn trong vòng tay mình, lần này là hắn chiếm thế thượng phong.

 

"Ta càng không buông."

 

Nhưng ngay giây tiếp theo, một tiếng chát vang lên giòn giã.

 

Bàn tay lạnh lẽo giáng thẳng lên mặt Lâm Phỉ Thạch, khiến khoảnh khắc thắng lợi ngắn ngủi của hắn vỡ vụn như trò cười.

 

"Ta ghét nhất bị người c**ng bức." Trương Hòa Minh chỉ để lại một câu, rồi xoay người rời khỏi suối nước nóng.

 

Lâm Phỉ Thạch đứng lặng giữa làn nước mờ sương, nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần, cuối cùng không nhịn được mà khàn giọng gọi:

 

"Trương Hòa Minh... Ta yêu ngươi, ta muốn ngươi... Bao nhiêu năm qua, ta chưa từng có một giây phút nào không nhớ đến ngươi."

 

Lâm Phỉ Thạch đứng sau lưng hắn, giọng nói khàn khàn vang lên, mang theo sự không cam lòng.

 

Những lời bộc bạch cõi lòng này vốn không nên thốt ra trong hoàn cảnh như vậy. Hắn từng tưởng tượng rằng, vào một buổi hoàng hôn rực rỡ hay dưới bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, hắn sẽ dốc hết tâm can, đem tất cả những gì mình có, cả tấm lòng chân thành mà bày tỏ. Nhưng ánh mắt lạnh nhạt của Trương Hòa Minh khiến hắn sợ hãi-sợ rằng mình sẽ mất đi cả quyền được theo đuổi người ấy.

 

"Nếu vậy thì sao?"

 

"Nếu vậy thì sao... Ha! Trương Hòa Minh, vì sao ngươi cứ phải đối với ta lạnh lùng như thế? Tâm ngươi rốt cuộc đã sớm hóa thành đá rồi sao?"

 

Khi còn nhỏ, chỉ một lần thoáng gặp, hắn đã vì người này mà từ bỏ cả tôn nghiêm, cầu xin được theo hắn rời đi, nhưng chỉ nhận lại sự cự tuyệt. Đúng vậy, khi đó hắn chỉ là một đứa trẻ lấm lem bùn đất, không xứng với người xuất thân danh môn thế gia như Trương Hòa Minh.

 

Nhưng rồi sau này, hắn trở thành thiên tài được cả Tu Tiên giới ca ngợi, khoác lên mình một thân bạch y thanh khiết. Khi hắn ngước nhìn chốn phồn hoa náo nhiệt, trên tòa lâu cao vời vợi, một công tử tao nhã đứng dựa vào lan can, đầu ngón tay thản nhiên xoay nhẹ một đóa mẫu đơn.

 

Tòa lầu ấy gọi là Trân Bảo Lâu, mà trong Trân Bảo Lâu, đúng thật là cất giấu một món trân bảo vô giá.

 

Hắn cũng đã bái nhập một danh môn chính phái, nắm trong tay gia tài bạc triệu. Hắn nghĩ rằng, như thế là đủ tư cách để bước theo sau Trương Hòa Minh.

 

Nhưng Trương Hòa Minh, kỳ thật lại chẳng hề yêu thích sắc trắng.

 

Người vẫn đưa lưng về phía hắn, giọng nói lạnh lùng không chút dao động:

 

"Trong lòng ta trước nay chỉ có một Trục Nguyệt Đỉnh, ngoài ra, bất luận ai khác cũng chẳng là gì với ta cả. Còn ngươi... từ đầu đến cuối, cũng chỉ là một kẻ tự mình đa tình."

Bình Luận (0)
Comment