Trục Tinh - Kháp Phùng Hạ

Chương 47

Trương Hòa Minh rời đi, trước mặt Lâm Phỉ Thạch không để lại bất kỳ lời nhắn nào, cũng chẳng mang theo thứ gì liên quan đến y. Cứ như thể giữa bọn họ từ trước đến nay vốn dĩ chẳng hề có chút liên hệ nào, đúng như lời hắn nói-năm đó cứu Lâm Phỉ Thạch chỉ là hành động nhất thời, nếu đổi thành bất kỳ ai khác, hắn cũng sẽ cứu. Huống hồ, vì có sư đệ bên cạnh, hắn càng phải làm gương.

 

Trương Hòa Minh nói rằng trong lòng hắn chỉ có Trục Nguyệt Đỉnh và tiểu sư đệ, bất cứ thứ gì khác đều chẳng liên quan đến hắn.

 

Nhìn bóng lưng hắn ngày một xa dần, Lâm Phỉ Thạch thầm nghĩ: Nếu tối qua mình cưỡng ép Trương Hòa Minh, có lẽ cả đời này sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại hắn nữa.

 

Thế này cũng tốt. Dù ngươi không nói lời từ biệt, ít nhất vẫn để lại cho ta một bóng dáng, một hy vọng để theo đuổi.

 

Trương Hòa Minh lập tức trở về Trục Nguyệt Đỉnh. Dù rằng cuối cùng Lạc Đình Sương đã đến và đưa Nguyễn Trường Tinh đi, nhưng vì không tận mắt chứng kiến cậu bình an vô sự, trong lòng vẫn có chút bất an.

 

Dưới lớp sương mù mờ ảo của Thủy Vân Gian, Nguyễn Trường Tinh lặng lẽ bước vào. Trong làn sương trắng nhẹ trôi, có thể lờ mờ thấy được các sư huynh đệ đứng thành vòng, vây quanh một người ở trung tâm.

 

Ai đứng đâu không rõ, nhưng thanh âm của Huyền Sính lại vang lên rõ ràng, không hề lẫn lộn.

 

"Tinh nhi, đừng buồn nữa. Lần sau gặp bọn họ, sư tỷ sẽ giúp ngươi chém sạch. Làm sao có thể để tiểu tâm can của Trục Nguyệt Đỉnh chịu ủy khuất như vậy?"

 

Cái gì mà tiểu tâm can chứ!

 

Từ nhỏ, sư huynh sư tỷ đã dành cho cậu không ít ái xưng-nào là Tinh Tinh, Tinh nhi, bảo bối, tâm can-nhưng lớn lên rồi, mỗi lần nghe thấy vẫn không khỏi đỏ mặt thẹn thùng. Thế nhưng cố tình có mấy vị sư huynh sư tỷ thích trêu chọc cậu, chỉ để nhìn đôi má non mềm ửng hồng kia. Đến khi hắn rầu rĩ gọi một tiếng "Sư tỷ" bằng giọng nũng nịu, trái tim họ liền tan chảy.

 

"Thêm cả ta nữa." Trương Hòa Minh từ trong sương bước ra, phụ họa theo.

 

Nguyễn Trường Tinh bật dậy, lao vào lòng Trương Hòa Minh, giọng lo lắng:

 

"Tam sư huynh, cuối cùng huynh cũng trở lại! Huynh có bị thương không?"

 

Tỉnh lại sau khi hôn mê, cậu đã hỏi về tình trạng của Trương Hòa Minh. Khi đó, Lạc Đình Sương nói rằng hắn bị người khác mang đi nhưng không có gì đáng ngại, dặn cậu không cần lo lắng.

 

"Ta không sao. Còn Tinh nhi?"

 

Nguyễn Trường Tinh khẽ lắc đầu, giọng nhẹ nhàng:

 

"Đều ổn cả."

 

Trương Hòa Minh yên tâm mỉm cười, vỗ nhẹ lưng cậu:

 

"Vậy thì tốt rồi. Sư huynh luôn lo lắng cho đệ. Giờ thấy Tinh nhi bình an vô sự, ta cũng an lòng."

 

Nói rồi, huynh ấy nắm lấy vai Nguyễn Trường Tinh, ánh mắt tràn đầy áy náy:

 

"Tinh nhi có trách sư huynh không? Ta quá chủ quan, để người của Thanh Hư Môn mang ngươi đi, khiến ngươi chịu lời nhục mạ, còn bị thương..."

 

Nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện này, hắn tuyệt đối sẽ không để bọn họ đưa Nguyễn Trường Tinh đi.

 

Trong lòng Trương Hòa Minh tràn đầy hổ thẹn.

 

"Không trách sư huynh." Nguyễn Trường Tinh lắc đầu, nhưng ánh mắt lại thoáng ảm đạm:

 

"Chỉ là... Các sư huynh sư tỷ đều biết chuyện quá khứ, vì sao lại giấu ta?"

 

Trương Hòa Minh lặng người, ánh mắt chạm vào những người khác, trong lòng dần dâng lên suy đoán-có lẽ Nguyễn Trường Tinh đã khôi phục ký ức kiếp trước.

 

Trong khoảnh khắc ấy, áy náy và đau lòng hòa lẫn, đè nặng trong lòng. Hắn lẽ ra nên trở về sớm hơn... Trong khoảng thời gian này, Tinh nhi đã chịu bao nhiêu đau khổ chứ?

 

Trương Hòa Minh siết chặt vòng tay, để Nguyễn Trường Tinh tựa vào lòng mình. Lý Ký Bạch bước tới, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, giọng ôn nhu trấn an:

 

"Những chuyện kiếp trước đã là quá khứ. Điều quan trọng nhất bây giờ là Tinh nhi có vui vẻ hay không. Tất cả mọi người ở Trục Nguyệt Đỉnh đều mong Tinh nhi được hạnh phúc."

 

Nhìn người trong lòng còn đang khe khẽ nức nở, Sở Tri Phi sốt ruột đến mức giậm chân. Chợt trong đầu lóe lên ý tưởng, hắn kéo tay áo Từ Lai, giọng gấp gáp:

 

"Nhị sư huynh, ngươi mau đi làm một chén bánh trôi hoa quế sở trường của ngươi đi! Tinh nhi thích nhất món đó."

 

Từ Lai lập tức gật đầu:

 

"Được! Tinh nhi chờ một lát, nhị sư huynh đi làm cho ngươi."

 

Làm chút đồ ngọt để dỗ dành trẻ con-đây là cách tốt nhất.

 

"Dạ." Nguyễn Trường Tinh khẽ đáp, rõ ràng giọng nói đã cao hơn một chút, mang theo chút mong đợi.

 

Lý Ký Bạch và Trương Hòa Minh nhìn nhau cười, quả nhiên vẫn là tiểu hài tử, chỉ cần có chút ngọt là lập tức vui lên.

 

Bị các sư huynh sư tỷ thay nhau dỗ dành một hồi, cảm xúc nặng nề trong lòng Nguyễn Trường Tinh cũng dần tan biến như mây khói. Chỉ là dỗ dành một hồi lại càng khiến mọi người thêm hăng hái, đặc biệt là Huyền Sính, không ngừng gọi cậu "tiểu tâm can" đầy cưng chiều.

 

"Ai u, tiểu tâm can của chúng ta, nước mắt rơi xuống cũng giống như những hạt trân châu nhỏ vậy. Nào, đến đây, vào lòng sư tỷ, để sư tỷ ôm một cái." Huyền Sính mở rộng hai tay, hướng về phía Nguyễn Trường Tinh.

 

Nguyễn Trường Tinh lập tức lùi về phía sau, trốn tránh. Huyền Sính liền ôm ngực, làm bộ dáng tổn thương:

 

"Tinh nhi lớn rồi liền không thích sư tỷ nữa sao? Hồi nhỏ đâu có như vậy, chỉ cần sư tỷ đưa tay ra, ngươi liền nhào ngay vào lòng ta."

 

Mặt Nguyễn Trường Tinh đỏ lên, lắp bắp:

 

"Sư tỷ... nam nữ khác biệt, Tinh nhi đã trưởng thành rồi."

 

Rốt cuộc là ai đã nuôi cậu từ một tiểu tử khả ái đến tận bây giờ? Nhưng xét cho cùng, Huyền Sính cũng không phải là thân sư tỷ.

 

Huyền Sính ra vẻ đau lòng, lại càng muốn nhào tới ôm cậu.

 

Nguyễn Trường Tinh lập tức lộ vẻ hoảng hốt, nhanh chóng chạy về phía Lý Ký Bạch. Nếu mà bị sư tỷ ôm rồi thì e là một lúc lâu cũng không thoát ra nổi.

 

"Đại sư huynh, ngươi mau quản sư tỷ đi!"

 

Lý Ký Bạch nén cười, đứng chắn trước mặt cậu:

 

"Sư muội, đừng có trêu Tinh nhi nữa."

 

Đại sư huynh đã lên tiếng, Huyền Sính chỉ có thể tiếc nuối buông tha:

 

"Được rồi, ta nghe lời đại sư huynh."

 

Lúc này, giữa những tiếng cười đùa, Từ Lai bưng bánh trôi tới. Lý Ký Bạch kéo Nguyễn Trường Tinh ngồi xuống ghế đá, nhận lấy bát bánh, cẩn thận đút cho cậu ăn.

 

Những viên bánh trôi vừa mới vớt ra từ nồi còn tỏa hơi nóng. Lý Ký Bạch cẩn thận múc một viên lên muỗng, để nguội bớt. Trong lúc chờ, Nguyễn Trường Tinh lén liếc nhìn vào bát-bên trong có năm viên bánh trôi với đủ màu sắc, viên màu tím trên muỗng của Lý Ký Bạch, còn bốn viên còn lại ngay ngắn xếp trong chén.

 

Thấy nhiệt độ đã vừa phải, Lý Ký Bạch đưa muỗng đến bên môi Nguyễn Trường Tinh. Cậu ngoan ngoãn há miệng, cắn lấy viên bánh trôi tròn nhỏ, mềm dẻo như trái thanh quả mận. Vị ngọt của nước đường hoa quế lập tức lan tỏa trong miệng, khiến cậu híp mắt hưởng thụ:

 

"Ngọt quá."

 

Cậu cười, má lúm đồng tiền khẽ hiện ra, lại lộ thêm một vết hõm nhỏ bên má, hàng mi cong lên như vầng trăng non. Nhìn nụ cười ấy, trong lòng Lý Ký Bạch như có một viên bánh trôi mềm mại lăn qua, ngọt đến tận tim. Không nhịn được, hắn ghé sát, nhẹ nhàng cọ vào gò má Nguyễn Trường Tinh, thì thầm:

 

"Đại sư huynh thực sự rất yêu thích Tinh nhi."

 

Nguyễn Trường Tinh cũng cọ lại, giọng mềm mại:

 

"Tinh nhi cũng thích đại sư huynh."

 

Màn huynh hữu đệ cung đầy thân thiết này rơi vào mắt những người xung quanh, lập tức khiến lòng họ trào lên vị chua.

 

"Đại sư huynh, ta ghen tị quá." Trương Hòa Minh hậm hực nói.

 

Ngay sau đó, Nguyễn Trường Tinh quay sang, tặng hắn một nụ cười ngọt ngào, dễ dàng dỗ dành cho qua.

 

Nuốt xuống viên bánh trôi, cậu giơ ngón trỏ chỉ vào mấy viên còn lại trong chén, đôi mắt sáng lấp lánh:

 

"Ta muốn ăn hết."

 

Đi bên ngoài gần một tháng, đồ ăn cũng đã thử qua không ít, nhưng hương vị hắn thích nhất vẫn là của Trục Nguyệt Đỉnh, đặc biệt là bánh trôi mềm ngọt mà nhị sư huynh nấu.

 

Lý Ký Bạch lại múc thêm một viên, đưa đến bên môi cậu, cười nói:

 

"Được."

 

Nguyễn Trường Tinh vui vẻ ăn, còn những người xung quanh chỉ có thể nuốt nước miếng đầy thèm thuồng. Trương Hòa Minh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Từ Lai với ánh mắt đầy mong chờ. Từ nhỏ đã ở bên dạy bảo, Từ Lai tất nhiên hiểu rõ ý tứ trong ánh mắt này.

 

"Trong nồi còn nhiều, mỗi người đều có phần, tự mình đi lấy."

 

Vừa dứt lời, đệ tử nhà bếp đã bưng tới một khay gỗ đầy bánh trôi.

 

"Tới rồi, bánh trôi tới rồi!"

 

Lúc này, mọi người mới mỗi người nhận lấy một bát, vừa ăn bánh trôi của mình, vừa tiếp tục nhìn Nguyễn Trường Tinh thưởng thức phần của cậu.

 

Ngay lúc đó, Trương Hòa Minh vô tình nghiêng đầu, để lộ trên cổ một vệt đỏ, lập tức lọt vào tầm mắt của Từ Lai. Không chút do dự, Từ Lai đưa tay kéo cổ áo hắn xuống, ánh mắt sắc bén.

 

Trương Hòa Minh ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu chuyện gì xảy ra.

 

Nhưng ngay khi cổ áo bị kéo xuống thấp hơn, những vết xanh tím mờ ẩn hiện khiến sắc mặt Từ Lai lập tức sa sầm.

 

"Ai làm?"

 

Trương Hòa Minh sững người, ngay sau đó có chút chột dạ, vội cúi đầu, vờ chăm chú vào bát bánh trôi trước mặt.

 

"Không có ai hết."

 

Sở Tri Phi liền rướn cổ lên nhìn thoáng qua, lập tức tặc lưỡi một tiếng đầy vẻ vui sướng khi người gặp họa.

 

"Tam sư huynh, huynh đúng là có bản lĩnh chiếm tiện nghi người khác nha."

 

Trương Hòa Minh liếc xéo hắn một cái, ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo, nhưng Sở Tri Phi cũng không chịu yếu thế, trừng mắt nhìn lại.

 

Từ Lai đặt chén bánh trôi xuống bàn, trên mặt tuy không lộ rõ cảm xúc, nhưng ai cũng có thể thấy được hắn đã bị chọc tức không nhẹ.

 

Trương Hòa Minh thấp giọng lẩm bẩm:

 

"Ngươi không phải từng nói muốn gả ta đi để đổi lễ hỏi tiền sao?"

 

Hắn đến Trục Nguyệt Đỉnh năm vừa tròn mười tuổi, khi đó vẫn là một công tử nhà giàu được nuông chiều, tính tình có chút kiêu căng. Sở Anh Hoa một lòng chỉ hướng về Lý Ký Bạch, bèn thản nhiên ném trách nhiệm chăm sóc Trương Hòa Minh cho Từ Lai. Mà khi đó, Từ Lai cũng chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi, chưa kịp nghĩ đến chuyện bái sư đã phải mang trên vai trọng trách nuôi dạy một đứa trẻ.

 

Không có chút kinh nghiệm nào, mỗi ngày hắn đều phải dắt theo một tiểu Trương Hòa Minh trắng trẻo phấn nộn, cùng nhau trèo cây, lội suối. Cứ thế, hắn vô tình chiếm luôn danh hiệu "Thư sinh Từ Lai" chỉ vì ngày ngày rèn luyện tài tính toán, miệng lưỡi cũng theo đó mà sắc bén đến mức có thể khiến người ta tức chết.

 

May mắn thay, nhờ gương mặt trời sinh mang nét mỹ nhân của Trương Hòa Minh mà cuối cùng hắn cũng không bị nuôi thành một tên tiểu hỗn thế ma vương.

 

Có một khoảng thời gian, Trương Hòa Minh tâm huyết dâng trào, muốn tại Thủy Vân Gian đẽo một chiếc mỹ nhân sạp để nằm ngắm hạc bay. Vì thế, mỗi ngày hắn đều cầm kiếm chém vào một tảng đá lớn bên bờ, dần dà không chỉ mỹ nhân sạp được đẽo ra mà kiếm thuật của hắn cũng theo đó tiến bộ.

 

Nhưng vì cầm kiếm quá lâu, hổ khẩu của hắn bị mài đến nỗi nổi cả vết chai. Vốn là người yêu cái đẹp, hắn liền ủ rũ suốt mấy ngày liền. Từ đó, hắn dứt khoát không cầm kiếm nữa.

 

Từ Lai thấy hành động này của hắn có phần ngốc nghếch, cảm thấy thật không giống phong cách của mình-một người thông minh như hắn sao có thể nuôi ra một tiểu tử ngốc như vậy được? Khi giúp Trương Hòa Minh bôi thuốc, hắn lắc đầu nói:

 

"Đôi tay này là mệnh phú quý, ngươi đi làm gì mấy việc thô kệch như vậy?"

 

Trương Hòa Minh không để tâm, hờ hững đáp: "Muốn làm thì làm." Nhưng ngay sau đó lại hít vào một hơi, nhăn mặt làm nũng:

 

"Đau quá, Từ Lai, thổi thổi cho ta đi."

 

Từ Lai liếc hắn một cái, nhưng động tác trên tay lại vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn, cúi đầu thổi nhè nhẹ lên vết thương.

 

Ngày nào cũng thế, cứ sau khi chém đá xong, Trương Hòa Minh lại chạy đến tìm hắn bôi thuốc. Từ Lai ngoài mặt thì tỏ vẻ phiền chán, nhưng thực ra trong lòng lại đầy thương xót.

 

"Phiền phức quá, đúng là tiểu hài tử."

 

Nhưng Trương Hòa Minh thầm nghĩ: Nếu thật sự thấy ta phiền, sao mỗi lần đều trốn sau gốc cây lén nhìn? Sao sáng sớm nào cũng chuẩn bị sẵn thuốc mỡ đợi ta đến?

 

Hừ, rõ ràng là khẩu thị tâm phi!

 

Hắn trong lòng nghĩ gì làm sao có thể giấu được khỏi mắt Từ Lai. Từ Lai đưa tay điểm nhẹ lên trán hắn, cười nói:

 

"Gương mặt này của ngươi còn có thể lấy ra mà khoe được sao? Sau này gả ngươi đi, ta ít nhất cũng có thể nhận được một khoản lễ hỏi tiền."

 

Không ngờ câu bông đùa ngày trước của mình lại bị Trương Hòa Minh đem ra đối phó, Từ Lai lập tức nghẹn lời. Hắn hít sâu một hơi, nghiêm túc nói:

 

"Ta nuôi người, tuyệt đối không có chuyện để kẻ khác bắt nạt. Mau nói cho ta biết, là ai làm? Ta đi đòi lại công bằng cho ngươi."

 

"Thôi đi, ta tự mình lấy lại rồi."

 

Hơn nữa... bọn họ cũng sẽ không gặp lại nữa.

 

...

 

Nguyễn Trường Tinh bước chân trên bậc đá xanh, xa xa đã nhìn thấy có người đứng cuối con đường. Cậu vội vàng đi nhanh hai bước rồi dừng lại, hai người nhìn nhau cười.

 

Nguyễn Trường Tinh đưa tay ra, chờ người nọ đến nắm lấy.

 

Lạc Đình Sương khẽ cười, trong mắt chỉ phản chiếu hình bóng duy nhất của Nguyễn Trường Tinh. Y nắm lấy tay cậu, cùng nhau chậm rãi quay về.

 

Vừa vào đến trong điện, Lạc Đình Sương liền nửa ôm Nguyễn Trường Tinh vào lòng, trán kề trán, giọng trầm thấp hỏi:

 

"Ăn gì mà thơm như vậy?"

 

Y nhẹ nhàng dùng chóp mũi cọ lên chóp mũi Nguyễn Trường Tinh, môi chỉ cách một khoảng rất gần, tưởng chạm lại chưa chạm.

 

Đôi mắt Nguyễn Trường Tinh sáng rực lên, giọng điệu nghịch ngợm:

 

"Sư tôn đoán thử xem?"

 

Lạc Đình Sương bất ngờ bế ngang Nguyễn Trường Tinh lên, nhẹ nhàng ngồi xuống rồi đặt cậu ngồi trên đùi mình. Nguyễn Trường Tinh còn chưa kịp phản ứng, gáy đã bị giữ chặt, môi bị chiếm lấy trong một nụ hôn sâu.

 

Lạc Đình Sương tựa như đang tỉ mỉ truy tìm hương vị trong miệng cậu, chẳng để sót dù chỉ một chút. Đầu lưỡi quấn quýt, từng chút từng chút cướp đoạt, lặp đi lặp lại không buông tha.

 

"Hoa quế mật đường." Cuối cùng, Lạc Đình Sương buông ra, để cậu có cơ hội thở d ốc.

 

Nguyễn Trường Tinh há miệng thở dồn dập, hai má đỏ bừng, mắt phủ một tầng hơi nước. Thấy Lạc Đình Sương lại muốn tiếp tục, cậu vội đưa tay che miệng hắn lại rồi đẩy nhẹ ra. Không ngờ Lạc Đình Sương chỉ cười khẽ, cúi đầu đặt một nụ hôn lên lòng bàn tay cậu.

 

Nguyễn Trường Tinh cảm thấy cả người mềm nhũn, không nhịn được tựa vào vai sư tôn, giọng nói có chút oán trách:

 

"Sư tôn chẳng giống trước kia chút nào."

 

Lạc Đình Sương bật cười, giọng nói trầm ấm:

 

"Trước kia là ta không biết Tinh nhi lại có hương vị mê người như vậy. Nếm thử rồi mới biết là mỹ vị, liền một lần nếm qua, cả đời không thể buông tay."

 

Câu này thật sự quá mức khiến người ta xấu hổ. Nguyễn Trường Tinh không nhịn được giơ tay chọc vào lưng y như trừng phạt.

 

Lạc Đình Sương nắm lấy tay trái của Nguyễn Trường Tinh, nhẹ nhàng đeo lên cổ tay cậu một chuỗi hạt mát lạnh.

 

Nguyễn Trường Tinh ngồi dậy nhìn kỹ, phát hiện đó là một chuỗi ngọc màu lam. Những hạt ngọc trơn bóng, oánh nhuận, bề mặt như phủ một tầng nguyệt hoa mờ ảo, bên trong còn điểm xuyết những tia sáng kim sắc lấp lánh. Thoang thoảng một mùi hương nhàn nhạt tỏa ra, Nguyễn Trường Tinh ghé sát vào ngửi thử, quả nhiên là từ hạt ngọc phát ra-một loại hương cỏ cây thanh mát dễ chịu.

 

"Sư tôn, đây là..."

 

Lạc Đình Sương ôm lấy eo cậu, kéo cậu sát vào mình hơn một chút, chậm rãi nói:

 

"Đây là ta dùng hồn thảo luyện thành, hòa cùng hàn ngọc trì ngọc túy."

 

Những thứ này đều có lợi cho hồn phách, giúp tinh thần ổn định.

 

"Cũng là tín vật đính ước ta dành cho Tinh nhi."

 

Trong lòng Nguyễn Trường Tinh dâng lên một cảm giác ấm áp, cậu ôm lấy cổ Lạc Đình Sương, ghé sát vào tai hắn nói nhỏ:

 

"Nhưng mà ta không có gì để đáp lễ sư tôn cả."

 

Lạc Đình Sương khẽ cười, giọng nói trầm thấp đầy ý cưng chiều:

 

"Ngươi đã tặng ta món quà quý giá nhất rồi."

 

"Hả?"

 

"Chính là ngươi."

 

Nguyễn Trường Tinh ngẩn ra, rồi ngồi thẳng dậy, nhìn vào mắt Lạc Đình Sương. Cậu nghiêng đầu suy nghĩ, chợt cảm thấy có gì đó sai sai, bèn túm lấy một lọn tóc rũ xuống của Lạc Đình Sương, nheo mắt nghi ngờ:

 

"Sư tôn có phải đã xem cái gì kỳ quái rồi không?"

 

Lạc Đình Sương không nói gì, chỉ mỉm cười đầy ẩn ý.

 

Nguyễn Trường Tinh lập tức bừng tỉnh, trừng mắt, kéo tóc y lắc lắc:

 

"Sư tôn thật không ngoan! Lại dám lén đọc mấy cuốn thoại bản ta giấu dưới gối chứ gì!"

Bình Luận (0)
Comment