Trục Tinh - Kháp Phùng Hạ

Chương 48

Thời tiết trong lành, bầu trời cao vút không gợn mây, nhưng đỉnh núi cao nhất của Trục Nguyệt Đỉnh vẫn chìm trong màn sương trắng, tựa như một mỹ nhân đội lụa mỏng mơ hồ, tăng thêm vài phần thần bí.

 

Sở Tri Phi khoác trên mình bộ y phục xanh đen, đai lưng thắt chặt tôn lên vòng eo rắn rỏi. Tóc dài buộc cao thành đuôi ngựa, suôn thẳng rủ xuống. Hắn lười nhác dựa vào gốc cây đào cổ thụ bên ngoài điện Tinh Nguyệt, nhánh cây thấp trước mặt chỉ cách đầu hắn một khoảng tấc nhỏ.

 

Phía trước bỗng vang lên tiếng động. Đôi mày rậm đen của hắn khẽ nhướng lên, trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên tia vui vẻ. Hắn đứng dậy, đuôi tóc khẽ chạm vào cành đào gần đó.

 

Nguyễn Trường Tinh và Lạc Đình Sương cùng lúc xuất hiện.

 

Sở Tri Phi lập tức muốn gọi một tiếng "Tinh nhi", nhưng nghĩ đến sư thúc còn ở bên cạnh, hắn bèn nuốt lời lại. Dù chỉ là ra ngoài một chuyến ngắn, sư thúc vẫn dặn dò đủ điều, từ lúc đi đến lúc về đều phải báo cáo rõ ràng, thành ra hắn cũng phải đúng lúc có mặt để đón.

 

Hắn khẽ dùng mũi chân hất lên một chiếc lá rụng, xoay xoay trong không trung như trò tiêu khiển.

 

Cũng may Nguyễn Trường Tinh không để hắn chờ quá lâu. Nhìn bóng dáng tựa hồ điệp nhẹ nhàng bay về phía mình, nụ cười trên môi Sở Tri Phi càng thêm rạng rỡ. Hắn sớm đã đưa tay ra, chờ con bướm kia rơi xuống.

 

"Phi Phi sư huynh, chúng ta đi thôi."

 

Nguyễn Trường Tinh tự nhiên đặt tay vào lòng bàn tay hắn, tay áo rộng nhẹ nhàng lay động như nước gợn.

 

"Ừ."

 

Sở Tri Phi vừa nắm lấy tay Nguyễn Trường Tinh, định kéo cậu rời đi, thì thanh âm của Lạc Đình Sương chợt vang lên.

 

"Tinh nhi."

 

Y gọi một tiếng, giọng điệu không vội không chậm, khoảng cách cũng không xa không gần. Hai chữ đơn giản nhưng lại như ẩn chứa ngàn vạn ý vị.

 

"Lại đây."

 

Phía sau y là đại điện nguy nga - Tinh Nguyệt Điện, tiếp đến là núi cao trùng điệp cùng vòm trời mênh mông. Y đứng nơi bậc thềm trước điện, tựa như đã trầm mặc cô độc suốt ngàn vạn năm. Nhưng lúc này, ánh mắt y lại dịu dàng đến lạ.

 

Trong lòng Sở Tri Phi bỗng dâng lên một chút cay đắng, vì kiếp trước, vì Nguyễn Trường Tinh, cũng vì Lạc Đình Sương.

 

Nguyễn Trường Tinh lập tức xoay người chạy về phía Lạc Đình Sương, vạt áo khẽ tung bay, vẫn là nụ cười rạng rỡ ấy, đôi mắt cong cong như vầng trăng non.

 

Lạc Đình Sương không giống hắn, không chỉ đơn giản nắm lấy tay mà còn đưa tay ôm lấy eo Nguyễn Trường Tinh.

 

"Sư tôn, còn có chuyện gì sao?"

 

Khoảng cách quá gần, Nguyễn Trường Tinh vô thức nắm lấy vạt áo của Lạc Đình Sương.

 

Sở Tri Phi không nghe rõ hai người họ nói gì, cũng không kịp để tâm. Nhưng ngay trước mắt hắn, Lạc Đình Sương rất tự nhiên mà ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn kia, môi khẽ mấp máy vài câu khiến Nguyễn Trường Tinh cúi đầu lắng nghe.

 

Điều khiến hắn mở to mắt kinh ngạc nhất chính là - Nguyễn Trường Tinh nhẹ nhàng nhón chân, hôn lên má Lạc Đình Sương.

 

Mãi đến khi bị Nguyễn Trường Tinh mặt đỏ như ráng chiều kéo chạy ra một khoảng xa, Sở Tri Phi mới từ cơn kinh ngạc hồi phục lại.

 

"Tinh nhi, đệ vừa rồi... Vì sao lại hôn sư thúc a?" Hắn đầy đầu nghi hoặc.

 

Nguyễn Trường Tinh một tay giữ vạt áo, bước chân càng lúc càng nhanh, gương mặt nóng bừng như muốn bốc hơi. Cậu cảm thấy mình sắp bị nấu chín mất rồi!

 

Rốt cuộc vì sao sư tôn nhất định phải bắt cậu hôn ngay trước mặt Phi Phi sư huynh chứ?

 

Sư tôn càng ngày càng không đứng đắn.

 

"Sư huynh, ngươi... ngươi đừng hỏi."

 

Cậu vội vàng dùng tay áo che mặt, bước chân vẫn không hề dừng lại.

 

Sở Tri Phi sợ cậu chạy vội quá mà vấp ngã, đành nhẹ giọng nói:

 

"Được rồi, đệ nhìn đường cho cẩn thận, ta không hỏi nữa."

 

Mãi đến khi đến Thuỷ Vân Gian, từ xa đã thấy Trương Hòa Minh ngồi bên bàn đá, hắn hướng hai người vẫy tay, lại chỉ chỉ vò rượu trên bàn, ý bảo bọn họ mau lại đây.

 

Một bụng đầy dấu chấm hỏi, Sở Tri Phi chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến Trương Hòa Minh, chỉ chăm chăm truy vấn:

 

"Cho nên, Tinh nhi, vì sao lại hôn sư thúc?" Hắn nghiêng đầu hỏi thẳng.

 

Nguyễn Trường Tinh nhân lúc gương mặt chưa kịp bùng đỏ lần nữa, lập tức tránh khỏi tay hắn, chạy vụt ra ngoài, lao thẳng đến sau lưng Trương Hòa Minh trốn tránh.

 

Trương Hòa Minh cười như không cười, liếc Sở Tri Phi một cái đầy ẩn ý, sau đó nghiêng đầu hỏi Nguyễn Trường Tinh:

 

"Sao vậy? Phi Phi lại trêu chọc đệ à?"

 

Bộ dạng như thể chỉ cần Nguyễn Trường Tinh gật đầu, hắn liền lập tức xắn tay áo mà dạy dỗ Sở Tri Phi một trận.

 

Nguyễn Trường Tinh vẫn dùng tay áo che mặt, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, chậm rãi phun ra hai chữ:

 

"...Không có."

 

Trương Hòa Minh bèn kéo cậu ra trước mặt, nhìn gương mặt đỏ bừng như quả chín kia, nhịn không được bật cười.

 

"Mặt làm sao mà đỏ đến mức này? Nào, nói cho tam sư huynh nghe xem nào."

 

Sau một lúc vùi mặt trốn tránh, thật vất vả lắm Nguyễn Trường Tinh mới chịu hé lộ ra đôi mắt long lanh như thu thủy. Nhưng vừa chạm phải nụ cười trêu chọc của Trương Hòa Minh, cậu lập tức lại vùi mặt vào tay áo, lần này quyết không hé răng nửa lời.

 

Sở Tri Phi đứng bên cạnh ậm ừ cả buổi, cuối cùng nhịn không được mà lên tiếng:

 

"Tinh nhi, rốt cuộc vì sao ngươi lại hôn Lạc sư thúc?"

 

Hắn có moi đầu óc ra cũng nghĩ không thông. Tuy nói tình nghĩa thầy trò thâm sâu, nhưng mức độ thân mật như vậy thực sự quá mức! Loại bầu không khí giữa hai người kia rõ ràng không cho phép kẻ khác chen vào, hoàn toàn khác xa so với bất kỳ cặp thầy trò nào hắn từng thấy.

 

Câu hỏi này vừa cất lên, Trương Hòa Minh thoáng sững lại một chút, sau đó chỉ lắc đầu thở dài, tiện tay vỗ một cái lên trán Sở Tri Phi:

 

"Óc heo, trong đầu ngươi toàn là đậu hũ à?"

 

Nửa điểm nhãn lực cũng không có, gặp chuyện chẳng biết suy nghĩ, chỉ biết há miệng tra hỏi cho bằng được. Xem xem, Tinh nhi đã xấu hổ thành cái dạng gì rồi!

 

Sở Tri Phi chẳng những không hỏi ra được đáp án, mà còn bị đánh oan một cái, tự nhiên hai hàng lông mày cau chặt lại. Nhưng hắn cũng không dám hỏi tiếp, vạn nhất làm Tinh nhi xấu hổ đến phát khóc thì biết làm sao?

 

Hắn lúng túng vê vê ngón tay, giọng điệu có chút luống cuống:

 

"Tinh nhi, đệ đừng ngại... Sư huynh không hỏi nữa là được."

 

Nguyễn Trường Tinh vẫn còn trốn trong lòng Trương Hòa Minh, không chịu ngẩng đầu.

 

Trương Hòa Minh khẽ xoa đầu cậu, giọng điệu mềm nhẹ dỗ dành:

 

"Ngoan nào, tam sư huynh đã thay ngươi giáo huấn Phi Phi sư huynh rồi. Tinh nhi đừng giận hắn nữa, được không?"

 

Giận gì chứ? Rõ ràng chỉ là xấu hổ đến mức không dám nhìn ai! Nhưng Trương Hòa Minh cố ý nói như vậy để dụ cậu chịu ló mặt ra.

 

Quả nhiên, một lúc sau, Nguyễn Trường Tinh chậm rãi nhích ra, gương mặt vẫn đỏ bừng như nhuộm màu phấn hồng, ngay cả tóc mái trên trán cũng bị cọ đến rối tung. Cậu nh ỏ giọng nói:

 

"Không có giận Phi Phi sư huynh, sư huynh đối với ta rất tốt."

 

Trương Hòa Minh bật cười, đưa tay giúp cậu chỉnh lại tóc mái:

 

"Ừ, không giận là tốt. Tinh nhi ngoan nhất. Tam sư huynh đi tìm cho các ngươi ít rượu hoa lê với bánh trái thơm nhé."

 

Nói rồi, hắn kéo Nguyễn Trường Tinh ngồi xuống gần bàn.

 

Hương thơm ngọt ngào của điểm tâm cùng mùi rượu dìu dịu len vào trong mũi Nguyễn Trường Tinh, cậu lập tức giống như một động vật nhỏ, khẽ động cánh mũi hít hà, má lúm đồng tiền lộ ra rõ ràng. Ngẩng đầu nhìn Trương Hòa Minh, cậu cười tít mắt, nơi đuôi lông mày thấp thoáng nét tinh nghịch:

 

"Tam sư huynh lại đi đào rượu của Mạc Thiện sư bá sao? Cẩn thận kẻo sư bá bẩm báo với đại sư huynh đấy."

 

Hầm rượu kia vốn dĩ chẳng phải nơi đứng đắn gì, chỉ là một hố đất được đào dưới gốc hoa lê, bên trong bỏ thêm một ít linh thảo quý hiếm có linh khí, chôn khoảng một hai năm là có thể đào lên thưởng thức. Dù gọi là "hầm rượu", nhưng đây lại là một bảo vật đối với người tu luyện-bởi linh khí thấm vào rượu, khiến hương vị thuần hậu, nồng đậm, đồng thời còn có tác dụng bồi bổ cơ thể.

 

Mạc Thiện nói, rượu hoa lê tất nhiên phải ủ dưới gốc lê, đợi đến khi hoa nở rộ, tuyết trắng cánh hoa rơi đầy mặt đất, có những cánh hoa còn vùi vào trong bùn, tựa như đem hoa chôn cùng rượu, càng tăng thêm hương vị đặc biệt.

 

Nguyễn Trường Tinh vừa nghe lời giải thích đầy chất thơ ấy, trong lòng lập tức dâng lên một tầng phấn hồng mơ màng, còn chưa kịp cười vui vẻ, đã bị Trương Hòa Minh phá hỏng bầu không khí bằng một câu "Bổn tự cùng căn sinh tương tiên hà thái cấp".

 

Chớp mắt, hắn từ lãng mạn bay bổng rơi thẳng xuống mặt đất, oa một tiếng khóc nức nở.

 

Thế là, lại một phen dỗ dành.

 

Người vừa rồi còn xấu hổ trốn trong lòng hắn, giờ lại bị hắn trêu ghẹo đến mức muốn độn thổ. Trương Hòa Minh cười, xoa nhẹ chóp mũi Nguyễn Trường Tinh, giọng điệu thân thiết:

 

"Đại sư huynh trách mắng, tất nhiên là cần tiểu sư đệ bảo bối của chúng ta nói giúp vài câu. Nếu không, sư huynh chỉ có thể bị phạt chép sách trong phòng lạnh lẽo, đến mức mặt hoa thất sắc mất."

 

Nguyễn Trường Tinh trừng hắn một cái, bĩu môi:

 

"Sư huynh thật không biết xấu hổ, ai lại tự khen mình như thế?"

 

Trên đầu cậu, một viên hồng châu theo động tác ngửa đầu mà khẽ lay động.

 

Trương Hòa Minh nghiêm túc đặt tay dưới cằm, làm ra vẻ suy tư:

 

"Ừm, những từ như 'hoa dung nguyệt mạo' đương nhiên chỉ có thể dùng để khen Tinh nhi của chúng ta thôi."

 

Hôm nay, ngoài chuyện cùng sư huynh đệ tụ tập, vừa ăn điểm tâm vừa trộm rượu, Nguyễn Trường Tinh còn có một lý do khác để buồn bã-Sở Tri Phi sắp bế quan tu luyện.

 

Từ khi tận mắt chứng kiến những gì Nguyễn Trường Tinh phải trải qua ở đời trước, niềm tin kiên định suốt hơn hai mươi năm của Sở Tri Phi bắt đầu dao động, thậm chí lung lay sắp đổ. Hắn không biết nên đối mặt với con đường phía trước bằng tâm thái thế nào, cũng không biết phải đối diện những kẻ từng hãm hại Nguyễn Trường Tinh ra sao.

 

Là đồng đạo hay kẻ thù?

 

Hắn nghĩ rằng chỉ khi chải vuốt rõ ràng mớ suy nghĩ hỗn loạn này, hắn mới có thể làm được như những gì mình đã nói-một khi nguy hiểm lại ập đến, hắn có thể vững vàng cầm lưỡi dao sắc bén, đứng chắn trước mặt Nguyễn Trường Tinh, không để hắn chịu thêm bất kỳ tổn thương nào.

 

Mãi đến khi bầu rượu cạn sạch, bọn họ mới nhắc đến chuyện này. Nguyễn Trường Tinh mắt đỏ hoe, như thể sắp rơi nước mắt. Sở Tri Phi nâng mặt cậu, nhẹ giọng an ủi rằng mình không đi lâu đâu, nếu Tinh nhi có chuyện gì, hắn nhất định sẽ cảm giác được.

 

Hắn còn nửa đùa nửa thật mà nói: "Chờ ta xuất quan, sẽ không còn là Sở Tri Phi như trước nữa."

 

Nguyễn Trường Tinh nín khóc mỉm cười, hỏi: "Vậy huynh sẽ trở thành thế nào?"

 

Sở Tri Phi đáp: "Là người giống Lạc sư thúc."

 

Bất luận ở trong hoàn cảnh nào, hắn cũng có thể mang Tinh nhi trở về.

 

Một bầu rượu không nhiều lắm, Trương Hòa Minh ngày thường lười nhác, nhưng hôm nay lại nghiêm túc tuân thủ giới hạn, không để hai người uống quá chén.

 

Cuối cùng, Nguyễn Trường Tinh được Lạc Đình Sương đón về. Sở Tri Phi nhìn theo bóng dáng hài hòa của hai người, rồi quay sang Trương Hòa Minh nói:

 

"Tam sư huynh, sau này ngươi không thể mắng ta óc heo nữa. Ta đã biết vì sao Tinh nhi muốn thân sư thúc rồi."

 

Trương Hòa Minh lần này không đả kích hắn nữa, chỉ khò khè hai cái trên đầu hắn, cười cười nói:

 

"Sớm một chút thông suốt là tốt rồi."

 

Nào ngờ, Sở Tri Phi lại thở dài một tiếng, nghiêm túc đáp:

 

"Ngươi cuối cùng cũng có chút bộ dáng sư huynh rồi."

 

Trương Hòa Minh không nói hai lời, lập tức giơ tay đập hắn một cái.

 

Trăng lên giữa trời, gió lạnh mang theo tiếng côn trùng kêu vang.

 

Sở Anh Hoa cởi áo ngoài, chuẩn bị đi ngủ, nhưng khi quay đầu lại, liền thấy cửa sổ mở rộng, Sở Tri Phi nửa người dựa vào bệ cửa sổ. Hắn chống cằm, cau mày, như thể có chuyện gì đó không thể giải quyết nổi.

 

Dù đã trải qua bao sóng to gió lớn, Sở Anh Hoa cũng không khỏi giật mình. Trấn định lại, ông đi đến bên hắn, trên mặt mang theo chút bất đắc dĩ:

 

"Làm sao vậy?"

 

Sở Tri Phi trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng:

 

"Cha, Tinh nhi thật sự không phải đệ đệ ruột của con sao? Người thật sự không phải sinh hắn bên ngoài rồi ôm về ư?"

 

Sở Anh Hoa đưa tay xoa bóp thái dương, vấn đề này khi còn nhỏ Sở Tri Phi đã hỏi vô số lần.

 

"Ta xác định. Ta chỉ sinh mình con. Hơn nữa, Tinh nhi là sư thúc con ôm trở về."

 

"Được rồi..." Sở Tri Phi vẻ mặt thất vọng, "Chỉ là con rất thích Tinh nhi, còn hơn cả thân đệ đệ."

 

"Trục Nguyệt Đỉnh tất cả sư huynh đệ đều coi nhau như người một nhà. Tinh nhi nhỏ nhất, lại đáng yêu, ai cũng thích. Sư huynh nào mà không xem hắn như đệ đệ?"

 

"Tinh nhi có rất nhiều sư huynh, nhưng con lại chỉ có một đệ đệ."

 

Khổ sở một trận, Sở Tri Phi lại hắc hắc cười, "Nhưng mà, hình như đệ ấy chỉ từng gọi mỗi mình con là ca ca."

 

Ngây ngô cười xong, chưa đợi Sở Anh Hoa nhắc nhở, hắn liền tự giác trở về phòng ngủ.

 

Sở Anh Hoa nhìn theo bóng lưng hắn, biết hắn có chút say, nhưng say cũng tốt, ít nhất cũng có thể thả lỏng đôi chút.

Bình Luận (0)
Comment