Thời gian như cơn gió lướt qua bên tai Nguyễn Trường Tinh. Cậu không thể dùng đôi mắt để nhìn thấy bốn mùa luân chuyển, xuân đi thu tới, nhưng lại có thể lắng nghe bằng đôi tai, cảm nhận ánh sao ngưng tụ thành dải ngân hà, nghe nhịp tuần hoàn của nhật nguyệt sớm chiều.
Cậu nghe được thanh âm của từng đợt tuyết phủ kín Trục Nguyệt Đỉnh, nghe trong thung lũng yên tĩnh vang lên tiếng bướm chập chờn vỗ cánh giữa muôn hoa xuân, nghe từng hạt mưa mùa hạ rơi tí tách lên mái hiên…
Cậu trưởng thành nơi xa rời hỗn loạn.
Ánh trăng dịu dàng phủ lên bờ vai Nguyễn Trường Tinh, khiến sườn mặt nhu hòa của cậu càng nhuốm thêm một tầng ánh sáng mông lung. Hàng mi dài cong vút tựa như đang lưu giữ cả vầng trăng bạc. Nếu cậu mở mắt ra, có lẽ sẽ đong đầy cả ngân hà lấp lánh.
Cậu ngồi yên lặng, tựa như tiên tử Thường Nga giáng trần.
Cậu đang lắng nghe—nghe âm thanh của ánh trăng thấm vào chốn tĩnh mịch.
Ánh trăng xuyên qua nơi ẩn cư, rơi xuống nhẹ tựa tuyết đầu mùa.
Cỏ cây hữu tình được núi sông ôm trọn. Trong lòng Nguyễn Trường Tinh cũng chất chứa một vùng núi sông cuồn cuộn.
Lạc Đình Sương khoác áo choàng lên vai cậu. Ngón tay chạm vào làn da lạnh lẽo, khẽ cất giọng:
“Ban đêm có gió lớn, vào trong thôi.”
Nguyễn Trường Tinh bị y kéo vào phòng. Mấy năm nay, Lạc Đình Sương đã tìm đủ mọi cách để điều dưỡng thân thể cho cậu. Giờ đây, tinh thần Nguyễn Trường Tinh đã tốt hơn nhiều, thân thể cũng không còn gầy guộc như trước, trên mặt có thêm chút thịt, vóc dáng cũng cao lên từng năm. Hiện tại, đã đứng đến ngang vai Lạc Đình Sương.
Chỉ còn vài ngày nữa, Nguyễn Trường Tinh sẽ tròn mười tám, đây cũng là năm thứ năm cậu ở Trục Nguyệt Đỉnh.
Năm năm này, cậu mới thực sự cảm nhận được thế nào là tháng ngày bình yên.
Lạc Đình Sương vốn ưa sự tĩnh lặng, bởi vậy đệ tử trên Tinh Nguyệt Phong không nhiều, ngày thường ngoài những sự vụ cần thiết, hiếm khi có người ngoài lui tới.
Thuở ban đầu, Nguyễn Trường Tinh không quá thân cận với Lạc Đình Sương. Thân phận thầy trò khiến cả hai đều chưa kịp thích ứng. Nguyễn Trường Tinh kính trọng và cảm kích vị sư tôn này, nhưng chưa đủ gần gũi. Còn Lạc Đình Sương, vốn chưa từng có kinh nghiệm nuôi dạy đồ đệ, mãi đến khi Sở Anh Hoa nói với y: "Dưỡng đồ đệ cũng giống như dưỡng nhi tử, phải dỗ dành, phải quan tâm," y mới dần bắt đầu con đường làm sư tôn mà chính bản thân cũng không am hiểu.
Sau khi lấy xong kinh thư trở về Tinh Nguyệt Phong, Lạc Đình Sương nói với Nguyễn Trường Tinh:
"Vi sư lần đầu tiên làm sư tôn, có rất nhiều điều chưa làm tốt."
Nguyễn Trường Tinh kinh ngạc: "Sư tôn sao lại nói vậy? Ngài chịu thu ta làm đồ đệ đã là vinh hạnh lớn lao của ta rồi."
Cậu dù ít giao thiệp với người khác, nhưng cũng đã nghe không ít chuyện từ những cuộc trò chuyện bên ngoài. cậu biết rõ, ở Trục Nguyệt Đỉnh, thậm chí trong toàn bộ Tu Tiên giới, những người muốn bái nhập môn hạ Lạc Tiên Quân nhiều không đếm xuể.
Cậu đã vô cùng may mắn, làm sao có thể ghét bỏ việc Lạc Đình Sương làm chưa tốt chứ?
"Ta thấy quan hệ thầy trò của người khác dường như rất thân cận."
Lạc Đình Sương nói xong, bản thân cũng cảm thấy có chút không tự nhiên, như thể y—một sư tôn—đang oán trách đồ đệ của mình không đủ thân thiết với mình.
Nguyễn Trường Tinh không nhận ra sự mất tự nhiên trong lời nói của Lạc Đình Sương, cậu cũng đang suy nghĩ, rồi khẽ đáp:
"Sư tôn, Trường Tinh cũng là lần đầu tiên làm đồ đệ của một người. Ta cũng sợ mình làm không tốt."
Nói xong câu đó, cả hai thầy trò bất giác bật cười. Lạc Đình Sương chỉ khẽ cong môi, ý cười nhàn nhạt, nhưng trong lòng lại cảm thấy thư thái. Y vốn không phải người dễ bộc lộ hỉ nộ, nhưng khoảnh khắc này, tâm y thật sự nhẹ nhõm.
Y chậm rãi nói: "Ta luôn lo lắng mình quá nghiêm khắc với ngươi. Ngươi thường xuyên gặp ác mộng, nhưng tình nguyện tự mình gánh chịu cũng không chịu tìm đến sư tôn. Ta đã thu ngươi làm đồ đệ, từ nay về sau, mọi chuyện đều có thể nói cho ta nghe."
Lạc Đình Sương vỗ nhẹ lên vai Nguyễn Trường Tinh, giọng điệu ôn hòa: "Về sau, nếu gặp ác mộng, liền tới tìm sư tôn."
Hóa ra… sư tôn đều biết.
Trong lòng Nguyễn Trường Tinh, ngoài cảm động còn tràn đầy vui sướng, như thể tâm cậu được ngâm mình trong ánh mặt trời mùa đông, ấm áp và dịu dàng.
Giây phút này, cậu cảm thấy mình là người may mắn nhất trên đời. May mắn ấy đủ để khiến cậu quên đi tất cả bất hạnh trong quá khứ.
"Ta sợ sư tôn chê ta phiền." cậu nhẹ giọng nói.
"Không phiền. Đã là sư tôn, thì phải đích thân chăm lo cho đồ đệ. Huống hồ, ngươi là đồ đệ duy nhất của ta."
Duy nhất—một từ thật đẹp, khiến lòng Nguyễn Trường Tinh như được phủ lên một lớp ánh sáng dịu dàng.
Câu nói ấy khiến cậu cảm thấy bản thân sẽ mãi được che chở, được bảo vệ. Dù sau này sư tôn có nhận thêm đồ đệ hay không, thì ân tình này, cậu sẽ vĩnh viễn khắc ghi—như cây khô gặp mùa xuân, như một tia ấm áp giữa ngày đông lạnh giá.
Dưới mái đình vọng nguyệt, nơi tiếng đàn vang vọng, Nguyễn Trường Tinh say mê chăm sóc hoa cỏ. Cậu yêu thích cỏ cây, hoa lá, nên Lạc Đình Sương thường mang đến cho cậu những hạt giống quý hiếm. Tuy nhiên, vì hạt giống quá mức tinh tế, cậu gieo trồng đã lâu nhưng vẫn không thấy mầm non. Thấy vậy, Lạc Đình Sương liền gọi đệ tử chuyên trồng trọt đến hướng dẫn y. Chẳng bao lâu sau, những mầm xanh non đã vươn lên mặt đất. Nguyễn Trường Tinh vui sướng kéo tay Lạc Đình Sương đến ngắm nhìn.
Trong đình, Lạc Đình Sương gảy đàn, còn Nguyễn Trường Tinh chăm sóc khu vườn. Mỗi khi bị tiếng đàn cuốn hút, cậu thường khẽ bảo hoa cỏ đừng đong đưa để không làm kinh động sư tôn. Nhìn cậu nghiêm túc trò chuyện cùng hoa lá, trên mặt Lạc Đình Sương lại hiện lên một nụ cười nhè nhẹ.
Đôi khi, Nguyễn Trường Tinh tựa đầu lên đầu gối Lạc Đình Sương, lắng nghe tiếng giở sách, tiếng gió lay cành lá, hòa cùng hương hoa thoang thoảng. Hương cỏ cây, còn có cả mùi hương thanh khiết thoang thoảng trên người sư tôn, đưa cậu chìm vào giấc ngủ êm đềm. Từ đó, trong giấc mộng của cậu không chỉ có kinh hoàng và bất an, mà còn có cả sự thanh thản, yên bình.
Những năm tháng bên nhau, Lạc Đình Sương dần phát hiện một vài thói quen nhỏ của Nguyễn Trường Tinh. Chẳng hạn, cậu luôn ăn sạch thức ăn trong chén, dù không nhìn thấy, mỗi bữa đều cẩn thận hỏi: “Sư tôn, còn đồ ăn thừa không?” Hay mỗi khi khoác lên người bộ y phục mới, cậu đều háo hức dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: “Sư tôn, hôm nay ta mặc y phục trông thế nào?” Mỗi lần như vậy, Lạc Đình Sương đều tỉ mỉ miêu tả màu sắc, hoa văn, kiểu dáng cho cậu nghe. Dù là màu gì, kiểu gì, cậu cũng đều yêu thích.
Thấy cậu vui vẻ, Lạc Đình Sương cũng chiều chuộng, dặn đệ tử cách vài ngày lại mang đến một bộ y phục mới. Dần dần, tủ y phục của Nguyễn Trường Tinh đã chật kín, không còn chỗ để thêm.
Lạc Đình Sương nhặt Nguyễn Trường Tinh về từ ranh giới sinh tử, rồi chứng kiến cậu vui sướng vì những điều nhỏ bé. Ngày qua ngày, y nắm tay Nguyễn Trường Tinh cùng bước trên trăm bậc đá của Tinh Nguyệt Phong, như thể dẫn dắt cậu thoát khỏi quá khứ nặng nề, để từ nay về sau, cậu không còn cô độc.
Năm năm thoáng chốc trôi qua, Nguyễn Trường Tinh sắp đến ngày trưởng thành. Nhưng theo thời gian, tình trạng thần hồn bất ổn của cậu ngày càng nghiêm trọng, không thể chậm trễ thêm nữa.
Lạc Đình Sương trầm giọng nói: “Tinh nhi, sư tôn phải ra ngoài mấy ngày.”
Động tác của Nguyễn Trường Tinh thoáng khựng lại. “Vậy khi nào sư tôn trở về?” Chỉ còn vài ngày nữa là đến sinh thần của cậu, cậu vốn hy vọng sư tôn sẽ ở bên cạnh. Giờ nghe nói Lạc Đình Sương phải rời đi, cảm giác mất mát bỗng dâng lên trong lòng.
“Hai ngày thôi, sẽ về đúng vào hôm trước sinh nhật con.”
Nghĩa là cậu vẫn sẽ không phải một mình đón sinh nhật. Cảm giác hụt hẫng phút chốc tan biến, Nguyễn Trường Tinh nở nụ cười rạng rỡ. “Vậy sư tôn nhớ về sớm nhé.”
Lạc Đình Sương khẽ vén lọn tóc bên má cậu ra sau tai, dặn dò: “Hai ngày này sẽ có người đến chăm lo sinh hoạt cho con. Phải ăn uống đầy đủ, buổi tối không được để bị lạnh, thuốc mỗi ngày phải uống đúng giờ, không được lén đổ đi. Còn nữa, chậu hoa cúc tím kia, con tưới đến sắp chết rồi.”
Nguyễn Trường Tinh tưởng rằng mình làm rất kín kẽ, không ngờ đã sớm bị sư tôn phát hiện. Giờ lại bị vạch trần ngay trước mặt, cậu đỏ bừng mặt, xấu hổ đến mức vùi đầu vào khuỷu tay Lạc Đình Sương, giọng lí nhí, vừa như giận dỗi, vừa như làm nũng: “Sư tôn đã sớm biết rồi, còn cố ý đợi đến giờ để cười nhạo Tinh nhi!”
Nhìn cậu bày ra dáng vẻ uất ức, Lạc Đình Sương bật cười, khẽ thở dài: “Những năm qua nuôi dưỡng con, càng ngày con càng nghịch ngợm rồi.”
Nguyễn Trường Tinh thích bầu không khí thân mật này. Cậu ngồi trên mép giường, vòng tay ôm lấy eo Lạc Đình Sương, tựa đầu lên bụng người nọ, khẽ nói: “Sư tôn nhất định phải sớm trở về.”
Lạc Đình Sương chậm rãi vuốt v e mái tóc mềm mại của cậu, nhẹ giọng đáp: “Ừm.”
Sáng sớm hôm sau, bầu trời vẫn còn vương chút ánh trăng mờ ảo, trong khi mặt trời đã thấp thoáng nơi chân trời.
Trước khi xuất phát, Lạc Đình Sương định ghé qua nhìn Nguyễn Trường Tinh một chút, nghĩ rằng cậu vẫn chưa tỉnh giấc, liền cẩn thận hạ nhẹ bước chân. Nhưng khi vào phòng, cậu lại thấy Nguyễn Trường Tinh đã ăn mặc chỉnh tề, chỉ là tóc vẫn chưa vấn lên.
Nguyễn Trường Tinh ngẩng đầu về phía y, nhẹ giọng nói: “Sư tôn, người giúp con vấn tóc đi.”
Lạc Đình Sương thoáng dừng lại, hỏi: “Sao hôm nay lại muốn vấn tóc?”
Ngày thường, để tiện lợi, Nguyễn Trường Tinh chỉ tùy ý buộc tóc đơn giản. Vừa thoải mái, vừa nhanh gọn.
Cậu đi theo Lạc Đình Sương đến trước gương, vừa đi vừa đáp: “Không biết nữa, đột nhiên liền muốn vậy. Có lẽ vì đây là lần đầu tiên con xa sư tôn lâu như vậy.”
Sự ỷ lại trong lời nói của cậu khiến lòng Lạc Đình Sương cũng sinh chút không nỡ, nhưng chuyện của thần hồn đã cấp bách, không thể trì hoãn thêm.
Bạch ngọc trâm nhẹ nhàng cài lên búi tóc ngay ngắn, Lạc Đình Sương khẽ nói: “Được rồi.”
Trong gương, khuôn mặt người kia thanh tú mà nhã nhặn, đôi mắt cong tựa xuân sơn xa vời, môi điểm chút sắc hồng. Khi mái tóc được buộc cao, đường nét lại càng thêm trưởng thành.
Ba ngày nữa, cậu sẽ tròn mười tám, chính thức trở thành người trưởng thành, bước vào một giai đoạn mới của cuộc đời.
Nguyễn Trường Tinh tiễn Lạc Đình Sương ra tận ngoài cửa, đứng dưới gốc mai già – gốc mai được dời đến đây cùng cậu năm ấy. cậu nhìn theo bóng lưng sư tôn, nhẹ giọng nói: “Sư tôn nhất định phải sớm trở về.”
Cây mai chưa nở hoa, chỉ còn lại cành khô trơ trọi. Giọng cậu rất nhẹ, rất thấp, như tan vào không trung, chỉ riêng cậu nghe thấy.
Nếu gió lớn thêm một chút, có lẽ sẽ cuốn đi lời cậu vừa nói.
Chính vào khoảng thời gian này, nhân gian bỗng tràn ngập lời đồn, lòng người hoang mang bất an.
Hai tháng trước, giữa thời điểm lẽ ra tuyết trắng nên phủ khắp, khí trời đột nhiên ấm lên bất thường, khắp núi hoa đào chỉ trong một đêm đã nở rộ.
Dị tượng thường báo hiệu điềm xấu. Nhân giới không thể chống lại tai họa, chỉ đành đặt hy vọng vào Tu Tiên giới.
Mà Tu Tiên giới, vốn gắn liền với Nhân giới, cũng đã nhận được điềm báo.
Thiên phạt sắp giáng, Đọa Uyên lại một lần nữa phủ bóng trần gian.