Sự sợ hãi lan tràn như một cơn ôn dịch, Nguyễn Trường Tinh không thể không nhận ra, dù rằng từ trên xuống dưới Trục Nguyệt Đỉnh đều che giấu cậu. Nhưng những cảm xúc nôn nóng, những bước chân vội vã vẫn vô tình để lộ ra một biến cố lớn sắp xảy đến.
Nguyễn Trường Tinh vốn quen dùng đôi tai để lắng nghe và thu thập tin tức. Với những sự việc sắp diễn ra, dù không ai nói thẳng với cậu, cậu vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được. Ở trên đỉnh Tinh Nguyệt, những âm thanh tranh luận ồn ào tựa như cơn gió lùa vào tai cậu, khiến cậu chỉ mong ngọn núi này có thể yên lặng thêm chút nữa.
Chỉ còn một ngày nữa là đến sinh thần của cậu, nhưng hiện bầu không khí trong Lãm Nguyệt Điện trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Tối qua, cậu nghe theo lời sư tôn, không ngồi ngoài phòng quá lâu. Khi bước vào trong, vào chính khoảnh khắc ấy, dường như cậu có thể nghe thấy những đám mây đan xen với ánh trăng, như thể từng vì tinh tú cũng đang khẽ rơi xuống.
Giấc ngủ của cậu đêm đó rất yên bình, không có mộng mị, không một hình ảnh thoáng qua trong tiềm thức. Vì thế, khi tỉnh giấc vào buổi sáng, cậu cảm thấy tinh thần mình chưa bao giờ thanh tĩnh đến vậy.
Cậu gấp gọn chăn mền, lớp vải mềm mại vẫn còn vương hơi ấm, không lâu trước đây vừa được phơi dưới ánh mặt trời. Tiến đến chiếc tủ, cậu mở ra và lấy bộ y phục hoa lệ nhất – bộ trang phục mà Lạc Đình Sương đã chuẩn bị cho cậu mặc vào sinh thần. Trước đây, cậu từng mặc thử một lần cho Lạc Đình Sương xem, và y đã nói rất đẹp, rằng ngày sinh nhật tròn mười tám tuổi phải khoác lên mình bộ trang phục long trọng như thế.
Nguyễn Trường Tinh chậm rãi thay y phục. Có đến ba lớp áo: bên trong là áo lót màu trắng, trung y màu đen với những họa tiết tường vân thêu nơi vạt áo, và lớp áo ngoài cùng rực rỡ sắc đỏ.
Mặc y phục, rửa mặt, vấn tóc—Nguyễn Trường Tinh cẩn thận hoàn thành từng bước theo đúng trình tự đáng lẽ phải làm vào ngày mai.
Sau đó, cậu đứng trước cửa, xoay người, lặng yên một lúc lâu. Nếu có đôi mắt, có lẽ cậu đã muốn khắc sâu cảnh vật trong phòng vào trong trí nhớ.
Cuối cùng, cậu vẫn quay đi, bước qua hành lang, lướt ngang phòng của Lạc Đình Sương, ngang qua thư sảnh nơi y thường đàn và đọc sách vì cậu.
Dựa theo con đường đã khắc sâu trong ký ức, cậu rời khỏi đỉnh Tinh Nguyệt, từng bước bước xuống những bậc đá xanh. Mỗi bước chân vững vàng và nặng nề, như chính những dấu ấn minh chứng cho quãng đời cậu đã trải qua.
Cậu hồi tưởng lại từng khoảnh khắc trong suốt năm năm qua, cảm nhận hơi thở của núi Trục Nguyệt, nơi cỏ cây vẫn sinh sôi tươi tốt.
Bậc đá trải dài bất tận, ẩn hiện dưới tán trúc xanh um, như thể không có điểm kết thúc. Nguyễn Trường Tinh chậm rãi bước đi, tựa như muốn dùng cả cuộc đời mình để đi hết con đường này.
Cuộc đời cậu có thể chia làm hai nửa. Năm năm qua, cậu đã dùng tất cả nghị lực để gột rửa những khổ đau và khuất nhục của quá khứ, nghiền nát chúng dưới từng bước chân trên bậc đá này. Còn từ nay về sau, cuối cùng cậu cũng có thể bước lên giữa trời mây, đón nhận yêu thương và tôn trọng.
Như thế, vậy là đủ rồi.
Lãm Nguyệt Điện rộng lớn và uy nghiêm, phía trước là một quảng trường dài hàng trăm mét, nơi thường ngày các đệ tử tụ tập tu hành. Khi có đại sự cần thương nghị, đây cũng chính là nơi mọi người hội họp.
Lúc này, quảng trường náo động không yên, tiếng người xôn xao, tranh luận gay gắt chia thành hai phe đối lập.
“Anh Hoa Tiên Tôn, Trục Nguyệt Đỉnh thật sự muốn che chở một ma vật sao? Vì một người mà hy sinh mạng sống của hàng vạn sinh linh, đó chính là đạo lý đứng đầu tiên đạo của ngươi sao?”
Mục Cần Tùng dẫn đầu phe chính đạo, cùng các đại chưởng môn liên hợp với những môn phái khác trong giới tu tiên, dồn ép Trục Nguyệt Đỉnh phải giao ra Nguyễn Trường Tinh để làm vật tế cho Đọa Uyên.
Sở Anh Hoa ung dung bước ra, khoanh tay đứng thẳng. Phía sau hắn, các Tiên Tôn cùng đệ tử của Trục Nguyệt Đỉnh đã sẵn sàng ứng đối.
“Nguyễn Trường Tinh là môn hạ đệ tử của ta. Nếu ngay cả một đệ tử cũng không thể bảo vệ, vậy ta còn nói gì đến việc bảo vệ thiên hạ thương sinh?”
“Từ xưa tiên – ma bất lưỡng lập, chẳng lẽ Trục Nguyệt Đỉnh các ngươi muốn đi đầu phá bỏ quy tắc này sao? Đọa Uyên giáng xuống, chính là vì các ngươi thu nhận Ma tộc, khiến Thiên Đạo giáng xuống trừng phạt. Sở Anh Hoa, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đẩy cả Tu Tiên Giới và Nhân Giới vào nguy hiểm mà không màn đến sao?”
Những tiếng chất vấn ngày một nhiều hơn, quần chúng cũng trở nên kích động, càng lúc càng có thêm người đứng về phía nghi ngờ Trục Nguyệt Đỉnh.
“Quy củ? Nếu một quy củ không còn hợp lý, vậy phá bỏ thì đã sao? Tiên – ma chưa bao giờ là ranh giới phân định thiện ác, mà chính lòng người mới là điều quyết định. Hôm nay, các ngươi lại lấy danh nghĩa chính đạo, ép buộc một đệ tử nhỏ bé phải hy sinh để cầu lấy sự an toàn cho chính mình—chẳng lẽ đây chính là đạo lý mà người tu tiên nên tôn sùng hay sao?”
Giọng nói đầy khí phách của Sở Anh Hoa vang vọng khắp quảng trường, như một cú nện mạnh vào lòng tự tôn của các đại môn phái. Dù trong thâm tâm, họ có chút hổ thẹn, nhưng so với việc bảo toàn tính mạng, chút áy náy ấy chẳng đáng nhắc tới.
Huống hồ, bọn họ đã quá quen với việc dùng chính nghĩa làm vỏ bọc cho sự ích kỷ của mình. Trong từng trận thảo phạt, giữa những tiếng hò hét chính đạo, họ luôn đặt bản thân vào vị trí của kẻ nắm giữ lẽ phải.
Chúng ta không phải đến để giết người, chỉ là muốn bảo vệ chính mình.
Giữa thời khắc sinh tử tồn vong, Tu Tiên Giới lại vì một đệ tử mà giương cung bạt kiếm. Nếu chuyện này truyền ra tam giới, e rằng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Nhưng lúc này, không ai còn để tâm đ ến bề ngoài lễ nghi hay hòa bình. Thăng Tiên Đài đã xuất hiện vết rách, Đọa Uyên sắp mở ra, thiên phạt giáng xuống không chừa một ai.
Nguyễn Trường Tinh là ma vật, đáng lẽ phải nhảy vào Đọa Uyên. Đó là kết cục đã định sẵn, cũng là giá trị lớn nhất của cậu.
Thanh âm của Sở Anh Hoa vang vọng khắp quảng trường rộng lớn:
“Người tu tiên chúng ta, điều theo đuổi chính là vượt thoát thiên mệnh, làm chủ vận mệnh, che chở kẻ yếu. Không phải lúc nguy nan lại hy sinh sinh mạng người khác để bảo toàn chính mình. Nếu thật sự cần một sự hy sinh, Trục Nguyệt Đỉnh ta không chối từ đạo nghĩa. Nhưng muốn ta giao ra Nguyễn Trường Tinh, tuyệt đối không thể.”
Giọng điệu hắn trở nên ôn hòa hơn, chậm rãi nói tiếp:
“Chư vị thay vì đứng đây lãng phí thời gian tranh cãi, chi bằng cùng Trục Nguyệt Đỉnh tìm ra một phương pháp ứng đối hợp lý hơn.”
Tiếng tranh luận hòa cùng tiếng gió gào thét, sấm sét trên trời cũng mỗi lúc một dồn dập hơn.
Một tia chớp màu bạc xé toạc bầu trời, kéo theo ánh sáng chói lòa vô tận.
“Ầm!”
Tiếng nổ vang trời, tựa như một thanh kiếm hội tụ sức mạnh vô biên, chém thẳng xuống Thăng Tiên Đài. Lực lượng cổ xưa thần bí giáng xuống, khiến đài cao lẫm liệt lập tức bị xẻ thành hai nửa.
Trong nháy mắt, Thăng Tiên Đài vỡ vụn, từng khối đá rơi xuống Đọa Uyên sâu thẳm, bị ngọn lửa đỏ rực bên dưới thiêu thành tro bụi.
Quảng trường chìm trong hỗn loạn, dòng khí nóng bỏng bức bách khiến mọi người đồng loạt lùi về sau. Không ai dám tiến lên để nhìn rõ phía dưới Đọa Uyên rốt cuộc là cảnh tượng thế nào.
“Đọa Uyên! Là Đọa Uyên! Đọa Uyên đã xuất hiện!”
Cơn hoảng loạn lan nhanh, sinh tế đã cận kề. Không biết ai là người đầu tiên cất tiếng, nhưng ngay sau đó, hàng loạt giọng nói vang lên, hòa thành một tiếng gào thét đồng lòng:
“Giao ra Nguyễn Trường Tinh! Sinh tế Đọa Uyên!”
Những tiếng hô lớn bao trùm cả quảng trường, mà giữa những âm thanh cuồng loạn ấy, Nguyễn Trường Tinh lặng lẽ bước đến chân Thăng Tiên Đài.
Gió rét thấu xương hòa cùng luồng nhiệt bỏng rát quét qua cậu, khiến thân thể cậu chao đảo, suýt nữa không đứng vững. Cậu đành phải vịn vào cây cột bên cạnh, từng bước chậm rãi tiến về phía trước.
Hướng về nơi phát ra ngọn lửa cuồng nhiệt.
Giữa thế giằng co gay gắt, không ai chịu nhượng bộ. Không ai chú ý đến thân ảnh đơn độc đang lặng lẽ tiến về phía đài tế.
Chỉ có Sở Anh Hoa, người đầu tiên nhìn thấy bóng dáng ấy, đứng bên cạnh Thăng Tiên Đài.
Hắn lập tức tung người nhảy xuống dưới đài, trầm giọng hô lên:
“Trường Tinh, trở về!”
Quảng trường tức khắc chìm trong tĩnh lặng.
Mọi ánh mắt đồng loạt hướng về phía Thăng Tiên Đài.
Bên cạnh đài cao, một thiếu niên đứng đó. Dáng người gầy gò, khoác trên mình bộ y phục hoa lệ mà trang trọng. Sau lưng cậu, Đọa Uyên đen ngòm sâu thẳm.
Ánh lửa hừng hực thiêu đốt phía sau, như một con mãnh thú tham lam không biết thỏa mãn, há cái miệng rộng đỏ rực, chỉ chờ nuốt trọn sinh mệnh kẻ trước mặt.
Vạt áo đỏ rực tung bay trong gió, sắc đỏ ấy hòa vào ráng lửa phía sau, như thể trở thành một phần của ngọn lửa.
Tấm lụa đỏ che mắt phấp phới, cùng những lọn tóc đen nhánh cuộn lên giữa cuồng phong.
Giờ khắc này, cậu đẹp đến kinh tâm động phách.
Ngọn lửa phía sau không thiêu rụi sự lạnh lẽo trong cậu, mà chỉ càng khiến vẻ thanh lãnh trở nên diễm lệ đến chói mắt. Tựa như một con bướm đang nhảy múa giữa biển lửa.
Nhưng con bướm này, một khi lao vào ngọn lửa, chính là lấy sinh mệnh làm cái giá sau cùng.
Trong biển lửa rực cháy, cậu chậm rãi mở miệng.
Gió cuốn theo hơi nóng thổi qua, khiến thanh âm cậu khẽ rung động, nghe mà mơ hồ không rõ.
“Chưởng môn sư bá, Trục Nguyệt Đỉnh che chở ta ân trọng như núi, Trường Tinh không có gì để báo đáp. Nếu có thể dùng thân cốt nhục này để đổi lấy sự bình an cho Trục Nguyệt Đỉnh, vậy cũng là điều tốt.”
Nguyễn Trường Tinh khẽ cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy thê lương. Cậu vốn là hai bàn tay trắng, Trục Nguyệt Đỉnh đối với cậu chẳng khác nào tái tạo lần nữa. Nhưng bất an đã khắc sâu vào tận xương tủy, bỗng chốc nhận được ân tình to lớn như vậy, cậu chưa từng thôi lo sợ.
May mắn thay, giờ đây cậu có cơ hội để bù đắp.
Sở Anh Hoa nhìn thiếu niên trước mắt khẽ mỉm cười mà lòng tràn ngập thương tiếc. Ngày mai lẽ ra là ngày mừng mười tám tuổi của cậu. Nghĩ đến đây, lòng hắn chợt quặn thắt. Đồng thời, một nỗi lo sợ dâng lên trong lồ ng ngực—hắn không dám tưởng tượng cảnh sư đệ của mình trở về và nhìn thấy thi thể đồ đệ yêu quý không còn toàn vẹn.
Đây là lần đầu tiên trong đời, Sở Anh Hoa cảm thấy hoảng loạn.
“Trường Tinh, mau lại đây.” Giọng hắn trầm xuống, mang theo khẩn thiết chưa từng có. “Ngẫm lại sư tôn ngươi đi, nếu ngươi nhảy xuống, hắn phải làm sao bây giờ? Chúng ta đợi hắn trở về, được không? Nhất định sẽ có cách giải quyết, tin tưởng sư bá và sư tôn ngươi.”
Nhắc đến sư tôn, Nguyễn Trường Tinh khẽ khựng lại.
Cậu cố ý không nghĩ đến Lạc Đình Sương, bởi vì tình cảm khiến con người trở nên yếu mềm. Cậu sợ nếu mình còn luyến tiếc, cậu sẽ không có đủ dũng khí để nhảy xuống.
Cậu cúi đầu, giọng nói khẽ như gió thoảng, như đang hỏi Sở Anh Hoa, lại như chỉ đang thì thầm với chính mình.
“Sư tôn… Khi nào sư tôn trở về? Ta muốn gặp người… Ta sợ nếu chậm thêm chút nữa, ta sẽ không còn cơ hội nữa.”
Sở Anh Hoa thấy cậu có chút dao động, lập tức khuyên nhủ:
“Sư tôn ngươi sắp về rồi. Hắn còn đang đi tìm quà sinh thần cho ngươi. Trường Tinh, lại đây trước đã, ngoan, được không?”
Trong giọng nói của Sở Anh Hoa mang theo sự cẩn trọng đến cực điểm, hắn sợ làm kích động Nguyễn Trường Tinh, bởi vì ngọn lửa phía sau cậu đang bùng lên ngày một dữ dội.
Ngọn lửa ấy như một con quái thú háu đói, chỉ chờ cơ hội để vươn móng vuốt, kéo Nguyễn Trường Tinh vào trong.
“Lễ vật mừng sinh thần… Đúng rồi, ngày mai ta tròn mười tám.” Nguyễn Trường Tinh nhẹ giọng lặp lại, rồi khẽ cười tự giễu. “Nhưng ta không muốn lễ vật. Ta chỉ muốn nhìn thấy sư tôn, ta muốn gặp sư tôn…”
Giọng cậu mang theo sự nôn nóng rõ rệt, lòng chỉ mong được gặp Lạc Đình Sương.
Cậu vô thức lùi về sau nửa bước, một chân đã chênh vênh nơi mép đài.
Sở Anh Hoa theo bản năng muốn phi thân tới kéo cậu lại—
Bỗng nhiên, một bóng người bạch y phá không lao xuống.
“Tinh nhi, mau lại đây!”
Thanh âm hoảng hốt của Lạc Đình Sương vang lên, mang theo sự run rẩy lẫn sợ hãi. “Bên đó nguy hiểm, lại đây với sư tôn.”
Nguyễn Trường Tinh nghe thấy giọng nói mà cậu ngày đêm mong nhớ, trong thoáng chốc, mọi cảm xúc bất an đều tan biến.
Cậu nở nụ cười, lúm đồng tiền nơi khóe môi thoáng hiện, nhưng rồi ngay lập tức hơi mím môi lại, như thể đang tủi thân.
“Sư tôn… Cuối cùng người cũng trở về. Người về trễ quá…”
Lạc Đình Sương nhìn thiếu niên đứng bên bờ vực thẳm, trong lòng đau đớn đến nghẹt thở.
“Là lỗi của sư tôn. Con qua đây trước, sư tôn sẽ giải quyết tất cả. Lại đây nào, để sư tôn ôm con một cái, được không?”
Y dịu dàng như thể chỉ cần lớn giọng hơn một chút sẽ khiến Nguyễn Trường Tinh sợ hãi mà lùi thêm một bước.
Thế nhưng hôm nay, Nguyễn Trường Tinh lại không còn ngoan ngoãn như mọi ngày nữa.
“Không.”
Cậu lẩm bẩm, nhưng lần này, cậu không sợ không ai nghe thấy.
Bởi vì sư tôn đã trở về.
Sư tôn nhất định sẽ kiên nhẫn nghe từng lời cậu nói.
“Sư tôn, xuân đã đến rồi, ở Trục Nguyệt Đỉnh chắc hẳn hoa đào cũng đã nở.” Nguyễn Trường Tinh khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng như đang thì thầm một điều hiển nhiên. “Hóa ra con đã sống ở nơi này được năm năm, thật tốt. Năm năm này, con đã thực sự sống.”
Cậu khẽ dừng lại, như đang hồi tưởng lại những tháng ngày đã qua.
“Khu vườn kia, sư tôn nhất định phải chăm sóc thật tốt. Những đóa hoa ấy rất yếu mềm.” Cậu hơi nghiêng đầu, giọng điệu mang theo chút tiếc nuối. “Cây cúc tím kia, ta nhìn qua, có lẽ vẫn còn sống. Sư tôn, nên thay cho nó một ít đất mới…”
Dường như nhận ra bản thân đang nói những điều quá vụn vặt, cậu bỗng nhiên im lặng.
Sau một thoáng, cậu chậm rãi nói tiếp: “Con may mắn hơn mẫu thân. Ít nhất, có thể rời đi vào một ngày xuân.”
Cậu nhớ đến ngôi mộ hoang lạnh, bị tuyết trắng bao phủ. Không biết giờ đây, cỏ dại đã mọc đầy nơi đó hay chưa.
“Mà tất cả may mắn con có, đều là nhờ sư tôn mang đến.”
Nguyễn Trường Tinh nâng tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mí mắt, như muốn khắc ghi những hình ảnh cuối cùng.
Những lời từ biệt này như từng nhát dao cứa vào tim Lạc Đình Sương. Y cảm thấy cả người lạnh buốt, hận chính mình đã về quá muộn, cũng hận bản thân năm đó đến Trục Nguyệt Đỉnh quá muộn.
Y bất giác tiến về phía trước một bước, giọng nói run lên vì xúc động, “Nhưng ngươi vẫn lựa chọn không cần sư tôn, có đúng không?”
Trục Nguyệt Đỉnh Lạc Tiên Quân, chưa bao giờ có một lần cầu xin ai thấp hèn đến vậy.
Nguyễn Trường Tinh nghe thấy mà lòng chấn động. Cậu cắn chặt môi, kiềm nén sự chua xót và ấm ức cuộn trào trong lồ ng ngực.
“Sư tôn, ân cứu mạng, ân nuôi dưỡng, con không có cách nào báo đáp. Con chỉ có thể để lại cho sư tôn một thế gian trọn vẹn.”
Thiếu niên khẽ ngẩng đầu, giọng nói vang vọng giữa đất trời.
“Trục Nguyệt Đỉnh, Lạc Đình Sương tiên quân môn hạ đệ tử—Nguyễn Trường Tinh, hôm nay bái biệt sư tôn. Mong sư tôn từ nay mạnh khỏe, vạn sự bình an.”
Như thể buông xuống tất cả trói buộc, cậu nở nụ cười nhẹ nhàng, tựa như cánh hoa đào khẽ rung động dưới làn gió xuân, chưa từng trải qua phong ba bão táp, trong một khoảnh khắc đã mang đến hơi thở dịu dàng của mùa xuân.
Dưới bầu trời đỏ rực, cậu khẽ thở dài: “Chỉ là, đáng tiếc bộ y phục mới này.”
Bước chân cuối cùng dẫm xuống, thân ảnh cậu ngã vào biển lửa đang sôi trào.
“Không được…”
Bóng dáng màu đỏ hòa cùng vô biên ngọn lửa, Đọa Uyên đột nhiên cuộn trào, sóng lửa đỏ rực bùng lên dữ dội, đẩy lùi những kẻ muốn cứu lấy Nguyễn Trường Tinh.
Thăng Tiên hay đọa lạc, thành tiên hay thành ma, tất cả chỉ nằm trong một niệm.
Đọa uyên là hiện thân của tà ác và tham lam, sao có thể dễ dàng buông tha một linh hồn hiến tế?
Khi màn đêm tan biến, thăng tiên đài trở lại như trước, ngọn lửa hung tàn cũng theo đó mà biến mất, tựa như chưa từng tồn tại.
Núi sông thanh minh, mây trời yên ả, thế gian vẫn tươi đẹp như xưa.
Nhưng vẻ đẹp đó, đổi lại bằng máu và xương cốt của một người.
Mọi người vẫn chìm trong kinh ngạc, Lạc Đình Sương đã lao đến mép đài, mặc cho gió mạnh thổi rối tung mái tóc. Như kẻ điên, y tìm kiếm khắp mọi kẽ hở.
Nhưng chẳng còn lại bất cứ dấu vết nào.
Sở Anh Hoa bước đến bên y, nhìn sư đệ ngày nào ôn hòa tựa ánh trăng nay chỉ còn là một bóng dáng tuyệt vọng, lòng không khỏi quặn đau. Hắn nắm chặt bàn tay Lạc Đình Sương, ngăn lại những cử động vô ích, nhẹ giọng:
“Sư đệ, đừng tìm nữa… Không còn gì đâu.”
Lạc Đình Sương khựng lại. Một lúc sau, y mới cất tiếng, giọng khàn đặc:
“Tình nghĩa thầy trò… Vậy mà ngay cả một nắm tro tàn cũng chẳng thể để lại cho ta sao?”
Nước mắt từ đôi mắt đỏ hoe lặng lẽ rơi xuống, thấm vào đất, từng giọt, từng giọt, không ngừng…
Và rồi, vở kịch cứu thế khép lại trong lặng lẽ. Một người ra đi, đổi lấy cái gọi là thành công vĩ đại.
Tu tiên giới tiếp tục nhận được sự sùng bái của nhân gian.
Lịch sử vẫn như thế. Khi có kẻ đứng trên đài cao, hưởng thụ muôn vàn sự ngưỡng mộ, thì cũng có người bị lãng quên trong những trang sách cũ kỹ.
Hậu thế chỉ để lại một câu ghi chép về thiếu niên đã dứt khoát lao vào đọa uyên ngày ấy:
Nguyễn Trường Tinh, đệ tử thủ đồ của Tinh Nguyệt phong, thuộc Trục Nguyệt đỉnh. Mắt mù, chân tật, linh căn không có, chính là một phế nhân, đã tự mình vấn thân xuống Đọa Uyên. Khi đó, chưa tròn mười tám.