Hằng hà vô số các camera hệ thống trải khắp mọi nơi, Tạ Phi Thiên đương nhiên không có cách nào đi kiểm tra từng cái, lúc này hắn đang cảm thấy đau đầu buồn bực thì, trong đầu truyền đến tiếng của hệ thống nhắc nhở.
"kí chủ có muốn, sử dụng hình ảnh trí nhớ về đối tượng, để tìm cho dễ?"
Đúng rồi, sao ta không nghĩ tới ta, mình là người mang hệ thống, việc nhỏ này cũng không nghĩ ra? Tạ Phi Thiên thầm mắng mình óc chó.
Tạ Phi Thiên, từ trong ký ức hồi tưởng ra hình dáng của Vương Bân, đưa cho hệ thống sao chép rồi truyền đi toàn bộ hệ thống camera.
"Keng, ghép đôi thành công, độ tương tự với ảnh gốc chín mươi phần trăm." hệ thống thanh âm nhắc nhở vang lên, một cái hình ảnh từ đống hình ảnh bay ra, trước mặt Tạ Phi Thiên rồi phóng to.
"Chời má, có lầm hay không vậy ba?" Nhìn hình ảnh trước mắt, Tạ Phi Thiên ngạc nhiên há mồm.
Hình ảnh này là đến từ một máy tính, máy giám sát camera lắp đặt trên tường phòng, trên hình ảnh là, một người đàn ông đang trần truồng đồng dạng đang nằm sấp lên người phụ nữ cũng thỏa thân lõa lồ, bờ mông trắng bóc không ngừng thúc dục, tên đàn ông kia đầu hắn đang vùi vào ngực cô gái gậm nhấm,
mà cô gái kia hai chân dài còn mang theo tất chân cao bó lên bắp đùi, bị người đàn ông gác lên trên vai, dễ thuận lợi đưa đẩy.
Má hệ thống chơi xứng đôi tương đồng cũng quá ghê gớm? Liền từ cái thân ảnh thỏa thân này, có thể giống tới chín mươi phần trăm sao? Tạ Phi Thiên vẫn không thể tin được, cẩn thận quan sát thật kĩ, hi vọng xíu nửa có thể nhìn thấy mặt người nam nhân kia.
Đây không phải là xem phim con heo sao? Tạ Phi Thiên xem một hồi lâu, người đàn ông kia vẫn không có ngẩng đầu lên, nhưng huynh đệ hắn phía dưới thì đã ngẩn đầu lên. Đệt!
Ròng rã nhìn tới ba phút, ngay khi Tạ Phi Thiên điều đang lo lắng chi tên nam nhân kia, không biết hắn có bị hai cục thì mềm kia làm nghẹt chết không, thì người đàn ông kia rốt cục ngẩng đầu lên, há tròn miệng, gào thét một tiếng dài!
Haha, đúng là ngươi! Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, Tạ Phi Thiên rốt cục bắt đầu tín phục hệ thống trong đầu quá mạnh mẽ.
Người đã tìm thấy đươc rồi, bây giờ hắn đang ở chổ nào? Một vấn đề lại lần nữa đặt trước mặt Tạ Phi Thiên.
Trên camera chỉ thấy được hình ảnh bố cục một nhà nghỉ, cameras pixel lại không cao lắm, chi tiết nhỏ lại thấy không rõ được, làm sao biết được nhà nghỉ nào? Ở chổ nào đây?
"mau mau tra xét địa chỉ." Tạ Phi Thiên lần này đã có kinh nghiệm, không biết cứ hỏi hệ thống ah.
"Keng, vệ tinh định vị khởi động, tín hiệu địa phương đang tra xét..."
"Keng, khóa chặt địa điểm: thành phố G, khách sạn "Bạch Vân", phòng 704."
Được rồi, chính là ngươi rồi. Tạ Phi Vũ nhìn một chút thời gian trong hệ thống máy vi tính, chín giờ mười một phút.
"Keng, viễn trình Điện Tử Khống Chế kết thúc, Dị Năng Điểm 40 điểm." Nghe được tiếng nhắc nhở, Tạ Phi Thiên sửng sốt một chút, tại sao lại nhiều gấp đôi vậy?
"Keng, lần này thao tác thuộc về viễn trình quần khống chế (khống chế nhiều), vì lẽ đó tiêu hao dị năng điểm tăng gấp đôi. Bởi vì kí chủ lâu rồi không sử dụng Trí Năng trả lời, lần này trả lời miễn phí."
Nghe được câu trả lời này, Tạ Phi Thiên vui vẻ. Haha ngươi cũng có lúc sợ sao? Sợ ta không sài hệ thống trí năng nên ngươi liền cho miễn phí, khà khà.
Tạ Phi Thiên nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, đi tới chổ mẹ hắn đang xem TV hỏi thăm một chút, rồi biện cái lý do, chạy ra khỏi nhà.
Khách sạn Bạch Vân, Vương Bân đang ở trên người nữ nhân kia tung hòanh rong ruổi ngang dọc, hắn bị nhốt ở đồn cảnh mấy ngày, chính là đang nín một bụng hỏa khí cần phát tiết, dưới thân nữ nhân kia cũng rất phối hợp, phát ra từng tiếng ngâm nga rất là dụ hoặc, cả người tưng tưng hòa nhịp hứng đỡ từng đòn dập của Vương Bân, khiến cho Vương Bân không thể nào nhịn được liều mạng xung phong.
Chếch về phía đối diện trên bàn đang bày một máy vi tính, máy vi tính đang mở camera thu hình, hình ảnh hai người trần nhộm đang "nhúng nhảy" trên giường,
đây là thói quen của Vương Bân, mỗi lần cùng nữ nhân lên giường, hắn đều đem toàn bộ quá trình quay phim lại, chờ khi làm xong, lại xem lại phim rồi đánh giá người phụ nữ đó một phen, như vậy, mỗi lần xem xong hắn lại cương lên hùng phong lại, lại rút kinh nghiệm làm những kiểu mới, nhưng cũng bởi vì vậy mỗi lần chơi gái đều tốn tiền gấp đôi người ta.
Sao khi một phen chính diện truyền thống chém giết, hắn đem người phụ nữ kia kéo đến bên mép giường, để cái mông mập mạp tới sát, còn hắn thì lùi lại đứng trên sàn, cứ như vậy, hắn có thể tự do trên đất nhắm ngay cái kia nước xối xối lỗ nhỏ vọt mạnh vào rồi.
Đây là tư thế mà hắn thích nhất, chính vì tư thế như như vậy, hắn có thể nhìn thấy hắn ở trên màn ảnh máy vi tính đang lâm trận toàn cảnh, không thể nghi ngờ được nữa chính đây là thứ hắn phấn khích.
...
Cửa phía sau cửa, khóa cửa đột nhiên truyền đến "Két" một tiếng vang nhỏ, Vương Bân lấy làm kinh hãi, hắn đang vọt mạnh vào động tác cũng ngừng lại, trước người nữ nhân kia cũng rất phối hợp im lặng lại, lẳng lặng nằm lỳ ở trên giường, lắng nghe động tỉnh ở cửa.
Vương Bân kinh ngạc trong ánh mắt lần nữa tỏ vẻ giật mình, suy nghĩ sao mình lại quên đóng cửa cơ chứ, hắn đang muốn xông tới khóa chốt cửa, thì cửa đã nhẹ nhàng bị mở ra.
Nhìn thấy người mở cửa đi vào, Vương Bân khuôn mặt tỏ vẻ kinh ngạc, mình không chạy đi tìm hắn thì thôi, hắn lão đại này sao tự đến thăm mình rồi.
"Ngưu ca, sao ngài sao lại tới đây?" Vương Bân cũng không kịp nhớ tới chính hắn đang thỏa thân không mảnh vải che thân, tiểu nhị đệ phía dưới còn tồng ngồng dính đầy dịch thủy, vội vã chạy tới đưa tay, nghênh đón người tới.
"Ngươi cho rằng trốn nơi này chúng ta sẽ không tìm được ngươi rồi sao?" Ngưu Siêu đưa bàn tay ra quệt một cái, đem Vương Bân đẩy sang một bên, đi theo Ngưu Siêu vài tên tiểu đệ phía sau, tiếp nhận đỡ lấy Vương Bân lảo đảo nghiêng ngã.
Ngưu Siêu không tiếp tục nói nhãm nữa, đi thẳng tới bên giường, giơ lên bàn tay, ở cái mông của người phụ nữ kia quạt hai đòn mạnh đến nổi nổi đỏ, sau đó nhanh chóng cởi quần hắn xuống, thay thế bổ sung vị trí của Vương Bân, đem cái kia đồ vật thô đen của hắn đút vào trong người nữ nhân.
Người phụ nữ kia cũng như là nhìn quen cảnh này rồi cứ như là chuyện bình thường, nhìn thấy cả đám người Ngưu Siêu giận đùng đùng đi vào, đã sớm bày ra một bộ dáng ỏng ẹo, lẳng lơ, ngược lại không phải là đâm vào sao? Ai đâm vào cũng như nhau mà, hihi?
"Ngưu ca, có phải là chuyện của tiểu tử kia đã làm xong?" Vương Bân buồn bực bị thủ hạ của Ngưu Siêu ném tới một góc, đưa cho cái nội khố, đem cái kia đồ vật phía dưới không cam lòng, ém xuống, cẩn thận ở phía sau Ngưu Siêu hỏi.
Ngưu Siêu trong miệng "Hừ" một tiếng, nhưng vẫn chăm chú ở trên người phụ nữ kia, hắn cường độ mạnh bạo, hiển nhiên so với Vương Bân lớn hơn rất nhiều, người phụ nữ kia dĩ nhiên lại càng uốn ép phập phồng nhanh, rên rỉ nhiều hơn.
Vương Bân không nghe được Ngưu Siêu trả lời mình, trong lòng hắn có chút thấp thỏm, cũng chỉ có thể đứng cùng đám thủ hạ của Ngưu Siêu, nhìn lấy người phụ nữ của mình bị Ngưu Siêu đâm thọt mãnh liệt.
Nhà Tạ Phi Thiên cách khách sạn Bạch Vân khách cũng không xa lắm, bắt xe taxi năm phút đồng hồ là đến, xuống xe, Tạ Phi Thiên thừa dịp thang máy lên, liền nhảy thẳng đến lầu bảy. Đi tới cửa phòng, Tạ Phi Thiên giơ tay lên, rất lễ phép gõ cửa "đắc.. đắc.. đắc".
Đợi trong chốc lát, cũng không có người đến mở cửa. Liền mấy phút đồng hồ trôi qua, cũng không có động tĩnh.
Tạ Phi Thiên không muốn lãng phí dị năng điểm chỉ để kiểm tra trong phòng còn người không, lần thứ hai giơ tay lên, lại gõ ba cái vào cửa.
"Ai vậy?" Trong phòng rốt cục truyền đến Vương Bân tiếng bước chân.
Cánh cửa "Kèn kẹt" một trận vang, sau đó cửa bị kéo ra một cái khe, Vương Bân đầu từ trong khe hở ló ra nhòm.
Nhìn thấy trước cửa Tạ Phi Thiên đang đứng đấy, Vương Bân hiển nhiên là sững sờ rồi, há mồn không kịp suy nghĩ.
Tạ Phi Thiên như ngay lập tức một cú đấm móc từ dưới cầm lên, ngay mặt Vương Bân, sau đó dùng lực đạp cánh cửa mở ra, chen vào, "Ầm", trở tay liền đóng cửa lại. Động tác nhanh chóng thuần thục.
"Ah..." Vương Bân bị đấm một phát tiếng kêu than còn chưa dứt, thì chuỗi động tác của Tạ Phi Thiên đã xong, Tạ Phi Thiên thầm đắc ý, ta quá là ngưu bức rồi.
"Ngưu ca, cứu ta!" Giữa lúc Tạ Phi Thiên đang thầm đắc ý, muốn thừa thắng xông lên, đánh cho Vương Bân không trở tay kịp thì.
Vương Bân hét lên một tiếng cầu cứu như vậy.