Chương 1001: Ba mươi tết
“Mẹ… mẹ nó đây mới là hán tử!”
Thường Vạn Lâm không bỏ chạy mà lặng lẽ đứng trên quảng trường trước nhà ga theo dõi diễn biến của sự việc, không chỉ giọng điệu mà ngay cả cơ thể hắn cũng run lên.
Không phải sợ hãi mà là kích động.
Trẻ mồ côi phải ra ngoài lăn lộn từ nhỏ giống như hắn, quan niệm thiện ác rất đơn giản, có lẽ sẽ trọng tình nghĩa nhưng nhiều hơn chính là sùng bái sức mạnh, có thể nói là thế hệ cuối cùng của giang hồ.
Xét theo quỹ đạo của thời gian và không gian khác, sau thế hệ này, sẽ không còn cái gọi là chính nghĩa trên thế giới.
“Những người này đến từ Thiên Đô đấy, Vạn Lâm ca.”
Người nói chuyện chính là người nhỏ tuổi nhất nhưng đi theo Đỗ lão tam lâu nhất tên Hoàng Tiểu Bảo. Khi nói xong, hắn còn cố ý dựng thẳng ngón tay cái, sự già dặn hoàn toàn không tương xứng với tuổi tác của hắn.
“Người ta hay nói Kinh Cửu dễ ngồi, Thiên Đô khó qua, bây giờ xem như tận mắt nhìn thấy.”
Thường Vạn Lâm là người mà Đỗ lão tam thu nhận sau này, không phải người Thiên Đô. Hắn cũng không có can đảm chạy đến Thiên Đô kiếm cơm. Hắn luôn nghe nói nam nhân ở đó động một chút là liều mạng, hôm nay xem như được thấy một thế giới mới.
“Đi ăn cơm đi.”
Hoàng Tiểu Bảo có chút thờ ơ đối với sư phụ Đỗ lão tam thường hay đánh mình. Hiện tại, lực chú ý của hắn đều dồn hết vào túi quần căng phồng tiền mặt bên trái của Thường Vạn Lâm.
Số tiền đó có thể ăn bao nhiêu mứt quả? Mua bao nhiêu quần áo chứ?
Hoàng Tiểu Bảo càng nghĩ càng đói.
“Chỉ biết ăn thôi.”
Thường Vạn Lâm trừng mắt nhìn Hoàng Tiểu Bảo: “Bọn hắn đi theo ai ở Thiên Đô?”
“Tiểu Hồng Bào.”
Hoàng Tiểu Bảo hoàn toàn chẳng thèm quan tâm Thường Vạn Lâm quát lớn với mình, lau nước mũi chảy ra vì lạnh: “Lão đại lớn nhất Thiên Nam. Nếu không, ai mà nuôi nổi loại hung nhân đó chứ?”
“Ngươi nói xem ta có thể đi đến đó không?”
Ánh mắt của Thường Vạn Lâm khó mà che giấu khát khao hướng tới: “Những người này làm việc mạnh hơn sư phụ rất nhiều, tối thiểu bọn hắn rất sảng khoái.”
“Tại sao chúng ta không gọi một ít cocacola khi ăn, mọi người đều nói rằng thức uống đó rất ngon.”
Tư duy của Hoàng Tiểu Bảo dĩ nhiên không cùng một kênh với Thường Vạn Lâm.
“Ta hỏi ngươi trả lời. Trả lời tốt, ta thưởng cho ngươi hai lon coca.”
Lần đầu tiên có được tài phú, Thường Vạn Lâm nhanh chóng nắm giữ cách dùng tiền chính xác nhất.
“Khó đấy.”
Hoàng Tiểu Bảo trả lời: “Có thể thêm mứt quả hay không? Ta thấy có một nhà bán mứt quả rất ngon.”
“Được.”
Thường Vạn Lâm cắn chặt răng, đè nén ý định đá chết thằng em của mình, nghiêm túc hỏi: “Tại sao lại khó?”
“Ngươi không đủ hung ác.”
Hoàng Tiểu Bảo nghiêm mặt trả lời: “Nghe nói Tiểu Hồng Bào nuôi mười vạn mã tử, không cần loại hạ nhân như chúng ta.”
“Đánh rắm.”
Một cước đá bay tên nhóc chỉ biết ăn, ánh mắt của Thường Vạn Lâm trở nên kiên định: “Ta muốn đi theo Tiểu Hồng Bào.”
Tay Đỗ Đỗ lão tam muốn run lên.
Đây là sự kiện máu tanh nhất mà hắn đã làm. Ngón tay Trâu lão bát rất tráng kiện, hắn phải phí hết sức mới vặn gãy được.
“Khắc phục hậu quả ra sao, không cần ta dạy ngươi chứ?”
Thái độ của Lục Viễn vẫn lãnh đạm: “Nhớ kỹ, đến Thiên Đô trước năm mới. Tên Cố Tiểu Bắc kia tốt nhất không nên sống qua tết.”
“Ta hiểu.”
Đỗ Đỗ lão tam gật đầu thật mạnh, nhưng ánh mắt có chút không nỡ: “Hoa thành… đúng là đáng tiếc.”
“Nghe lời, hiểu chuyện, biết tiến lùi.”
Lục Viễn chậm rãi nói: “Như vậy, nơi này mãi mãi vẫn là của ngươi, ngươi hiểu chứ?”
“Hiểu.”
Đỗ Đỗ lão tam biết Cẩm Tú khinh thường số tiền đó, cũng sẽ không bạc đãi hắn, lập tức mặt mày hớn hở.
…
Ba mươi tết.
Tô Chấn Đông đang trông mong Tô Bình Nam rốt cuộc cũng chờ được hắn đến.
Thời gian này, mỗi nhà ở thôn Tô Gia đều đã dán câu đối xuân. Những người ra ngoài làm việc cũng đã trở về, tiệc tùng uống rượu sôi nổi cả ngày.
Đối với thôn Tô Gia, Tô Bình Nam vẫn theo lệ cũ.
Đồ tết cho mẹ góa con côi, người già đều bao hết, trợ cấp học tập cũng bao luôn.
Gương mặt người nào cũng tràn ngập nụ cười, chỉ có một ngoại lệ, đó chính là Tô Chấn Đông đang chờ Tô Bình Nam ra quyết định cuối cùng.
Chân của Tô Chấn Đông đã khôi phục không tệ. Ít nhất bây giờ hắn đã có thể đi lại chậm rãi nhưng Tô Bình Nam vẫn không đến thăm hắn. Điều này khiến cho lão đại Tô gia vốn tính cách yếu ớt cực kỳ lo lắng.
Lần thứ hai bị đánh gãy chân, Tô Bình Nam đã cay độc phá hủy chút may mắn cuối cùng của Tô Chấn Đông. Bây giờ, hắn thậm chí còn có một ý nghĩ rằng thật tốt khi được sống ở đây.
Điều kiện tiên quyết là chỉ cần Tô Bình Nam không so đo nữa.
Chín giờ, cánh cửa nhà cũ Tô gia bị đẩy ra. Sắc mặt Tô Chấn Đông lập tức trắng bệch.
Mặc dù không thấy rõ người đến nhưng có thể khiến cho đám hung thần thay phiên nhau canh chừng hắn khẩn trương như vậy, ngoài Tô Bình Nam thì không còn người khác.
“Các ngươi ra ngoài hết đi.”
Bước đến gần phòng, Tô Bình Nam khoát tay. Nhìn sắc mặt ủy khuất như cô vợ nhỏ của đại ca, nét mặt hắn vẫn rất bình tĩnh, nhìn không ra một chút vui buồn.
“Đến rồi à, Bình Nam?”
Tô lão đại nhếch miệng, giọng điệu đắng chát.
“Có thể đứng nói chuyện được không?”
“Được.”
Tô Chấn Đông không dám có chút già mồm, giọng điệu cẩn thận từng li từng tí.
“Mẹ hỏi ta không dưới mười lần, Tô lão đầu ngày nào cũng nói bóng nói gió khi nào ngươi trở về, bao gồm cô vợ mà ngươi đã chọn, bây giờ bụng cũng đã nhô cao. Lần nào ta về nhà, ánh mắt nhìn ta chỉ toàn là thỉnh cầu.”
Khi nói chuyện, ánh mắt của Tô Bình Nam rất lạnh: “Nhưng ta vẫn không gật đầu, ngươi có biết vì sao không?”
Tô Chấn Đông lắp bắp trả lời: “Bởi vì chuyện mà ta làm sai quá nhiều, gây phiền phức lớn cho ngươi.”
“Nếu ngươi làm sai, ngươi phải thừa nhận nó, và phải làm lại cho đúng.”
Giọng nói của Tô Bình Nam vô cùng trầm thấp: “Ngươi có người nhà quan tâm nhưng chuyện của ngươi lại khiến cho ta nổ mất ba nhà máy. Ta không đau lòng, nhưng chuyện của Quách Quang Diệu, ngươi làm sao mà bàn giao với ta?”