Chương 1000: Mất lý trí
Sau khi biết Hồ Quốc Khôn đã từng điều tra về tập đoàn này, Chung Thành bắt đầu cảm thấy hứng thú.
Tuy nhiên, ban đầu hắn cũng không ôm quá nhiều hy vọng. Mặc dù tiếp xúc không nhiều, nhưng xét từ nhiều khía cạnh, tập đoàn Cẩm Tú làm việc vô cùng cẩn thận.
Chẳng qua là một mình hắn quen làm việc cho qua thời gian nhàm chán, tình cờ xem qua danh sách thành viên trong tiểu tổ của Hồ Quốc Khôn khiến cho hắn kinh hãi.
Hồ Quốc Khôn dẫn đội tự sát.
Hai trong ba người tiểu tổ phái đi Thiên Nam có kết cục cực kỳ thê thảm.
Người còn lại không xảy ra chuyện Vương Tuyền Văn thì được điều đến một đồn cảnh sát vắng vẻ. Điều này hoàn toàn không bình thường.
Vì sao lại khác thường?
Chung Thành ngửi thấy mùi âm mưu. Lúc này mới có cảnh hắn đi gặp Vương Tuyển Văn.
…
Nhà ga Hoa Thành.
Trâu lão bát rốt cuộc không nhịn được, ỷ vào người đông thế mạnh, đồng thời còn là địa đầu xà mà ra tay trước tiên.
Thật ra cũng không trách được hắn. Đổi lại là ai, trước mặt mọi người bị ba nam nhân kia bắt nạt cũng không chịu được.
Điều này khiến cho Đỗ lão tam đang run rẩy bên cạnh rốt cuộc cũng hiểu được vì sao trước kia Lục Viễn được người ta gọi là Hồ Điệp.
“Này, có đánh hay không? Ta đói rồi đấy.”
Im lặng mấy phút, nhìn đối phương vẫn dùng ánh mắt muốn giết chết mình nhưng không hành động, Lục Viễn không kiên nhẫn được nữa.
“Muốn chết?”
Trâu lão bát tách đám người ra, ánh mắt quét qua những người đằng trước, còn cố ý lộ ra lưỡi búa sắc bén cắm bên hông.
Trả lời hắn là một cục đờm đặc.
“Giết chết bọn hắn.”
Cảm thấy bị sỉ nhục, Trâu lão bát là người đầu tiên xông đến. Sự phẫn nộ khiến cho hắn mất đi lý trí.
Chạm đến là chân của Lục Viễn mang theo tiếng rít.
Bộp.
Âm thanh giày da cứng rắn đá trúng cổ có chút ngột ngạt, Trâu lão bát ngã xuống đất.
Những người còn lại chưa kịp phản ứng, Lục Viễn đã vọt vào đám người, linh hoạt giống như một con hồ điệp đang nhảy múa.
Cộp.
Lần này là đầu gối.
Đủ hung ác.
Đỗ lão tam cảm động đến đổ mồ hôi trán.
Nét mặt đặc sắc của hắn không cách nào hình dung, trường đao trong tay lập tức tuột khỏi tay, cả người cong lại thành con tôm.
Khác với Lục Viễn, Để Diệu Dương ra tay cực kỳ ác.
Trâu lão bát ngã xuống đất, còn chưa kịp phản ứng, Để Diệu Dương đã xông lên nắm lấy tóc của hắn, sau đó lên gối vào mặt hắn.
Máu phun ra từ sống mũi bị gãy giống như một đài phun nước vừa được Thiên Đô xây dựng, rực rỡ và mạnh mẽ.
Kết cục thê thảm của hai người khiến cho đám nam nhân khí thế hung hăng còn lại hít một hơi lạnh.
Một đám giống như ngựa hoang bị kéo dây cương, tập thể ngừng lại phía trước.
“Không đánh nữa à?”
Trương Hoa vừa mới hoạt động tay chân có chút buồn bực, nhìn Trâu lão bát lồm cồm bò dậy, lại lên gối một cái nữa.
Lần này Trâu lão bát hoàn toàn không có động tĩnh.
“Địa bàn không phải đánh ra sao?”
Lục Viễn quay đầu lại nhìn Đỗ lão tam đang run rẩy, tò mò hỏi.
“Vâng, vâng.”
Đỗ lão tam bị động tác của hai tên sát thần làm kinh hãi, nói chuyện cũng không rõ ràng. Hắn xem như hiểu được vì sao hắn chỉ có thể kéo dài hơi tàn ở Thiên Đô.
Hắn vẫn luôn cho rằng người mà hắn bỏ ra nhiều tiền để thuê chính là cao thủ. Bây giờ xem ra, đúng là quạ đen so với phượng hoàng.
“Các ngươi không đánh nữa thì coi như hắn thắng.”
Lục Viễn học theo dáng vẻ đốt xì gà của Tô Bình Nam. Có như vậy, hắn mới cảm thấy mình uy phong hơn một chút.
Cẩm Tú lấy thế đè người đã quen, lâu lắm rồi không có vật lộn như vậy. Lục Viễn có một cảm giác thật sự thoải mái.
Đám người Hoa thành im lặng. Sát ý trong ánh mắt cực nóng của đám nam nhân kia khiến cho bọn hắn sợ hãi từ tận đáy lòng.
Bọn hắn chỉ là một đám ô hợp. Bây giờ đầu lĩnh đang nằm trên mặt đất không biết sống chết, bọn hắn còn dũng khí đâu mà tiếp tục.
Nhưng rời đi như vậy cũng chẳng có gì to tát. Một đám người cứ như vậy mà đứng đó.
“Điều quan trọng nhất để trở thành một cựu chiến binh chính là tay nghề, phải không?”
Lục Viễn không hiểu liền hỏi, sau đó vỗ vai Đỗ lão tam, chỉ vào hai người còn nằm rạp trên mặt đất: “Đi phế luôn đi. Đừng nói với ta là ngươi không giải quyết được đám gia hỏa đó nhé.”
“Ta?”
Lục Viễn nói khiến cho Đỗ lão tam cảm thấy choáng váng.
“Làm sao? Muốn chúng ta làm tay chân cho ngươi sao?”
Lục Viễn trừng Đỗ lão tam rồi chỉ vào cổ áo của mình: “Ngươi muốn làm Hồng Bào ca?”
Đỗ lão tam nghe xong, lông tơ dựng ngược.
Hai con ba móng và một con hai móng tượng trưng cho rất nhiều thứ ở Cẩm Tú. Ngoại trừ Tiểu Hồng Bào trong truyền thuyết, không ai dám chỉ thị những người này.
Nếu chẳng may câu nói này truyền đến tai Tiểu Hồng Bào thì sao?
Đỗ lão tam không dám tiếp tục liên tưởng.
Hắn lấy ra một con dao sắc bén thường ngày dùng để cắt bao da.
“Đồ ngốc.”
Lục Viễn nhếch miệng, ánh mắt nhìn Đỗ lão tam giống như nhìn một kẻ ngu: “Cái thứ đồ chơi này cùng lắm cũng chỉ một ngón.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Đỗ Lão Tam ngoan ngoãn như một đứa học sinh.
“Bắt lấy ngón tay, xoay ba trăm sáu mươi độ, vấn đề gì cũng sẽ được giải quyết.”
Trương Hoa bên cạnh lạnh lùng nói, bộc lộ rõ sự lãnh khốc, tàn nhẫn của Cẩm Tú.