Chương 999: Bàn tay vô hình
“Ừm.”
Chung Thành nheo mắt: “Nhưng vẫn có chút đáng tiếc.”
“Không có gì cần phải tiếc cả. Tất cả đều vì phục vụ cho nhân dân mà thôi.”
Cái nhìn của Vương Tuyển Văn ngược lại rất thoáng, cười ha hả khuyên đối phương một câu.
“Ngươi là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của Hồ Quốc Khôn, tại sao ngươi lại không xuất hiện trong tang lễ của hắn?”
Chung Thành hỏi một vấn đề khác, ánh mắt nhìn chằm chằm biểu hiện của Vương Tuyển Văn, dường như đang muốn nắm bắt manh mối nào đó.
“Không muốn đi.”
Sắc mặt Vương Tuyển Văn vô cùng thản nhiên: “Theo đội trưởng Hồ nhiều năm như vậy, nhìn khó chịu lắm. Ta nghĩ hắn cũng sẽ không so đo những thứ này. Dù gì cũng là anh em bao nhiêu năm.”
Không có manh mối gì, tối thiểu Chung Thành không cảm thấy câu nói này có vấn đề gì.
“Cũng đúng.”
Trực giác của Chung Thành nói cho hắn biết Vương Tuyển Văn không nói thật. Hắn bắt được một chút áy náy lóe lên không dễ phát hiện được trong ánh mắt của Vương Tuyển Văn.
“Kiều Phi Vũ đâu? Hắn là bạn của ngươi, nhưng sau khi hắn vào tù, ngươi chưa từng đến thăm hắn một lần.”
Chung Thành bắt đầu từng bước ép sát.
“Chúng ta không phải bạn, chỉ là đồng nghiệp.”
Vương Tuyển Văn lui lại nhìn Chung Thành một chút, kỳ quái hỏi: “Chuyện của hắn là do liên quan đến đội trưởng Hồ, vì sao ta lại phải đến thăm hắn chứ?”
“Thế Nhậm Hồng thì sao?”
Chung Thành vẫn không từ bỏ.
“Ngươi đang thẩm vấn ta chăng?”
Vương Tuyển Văn đứng dậy, làm tư thế tiễn khách: “Nếu vất vả quá mà đến nói chuyện tán gẫu, ta không phản đối. Còn nếu đến thẩm vấn, làm phiền sếp Chung mang theo thủ tục đến đây, ta sẽ biết gì nói nấy.”
“Đừng tức giận, không phải thẩm vấn, chỉ là nói chuyện phiếm.”
Chung Thành mỉm cười khoát tay: “Chỉ là hiếu kỳ mà thôi.”
“Ta muốn đi ngủ, tối nay còn phải trực ban nữa.”
Vương Tuyển Văn cũng không bị nụ cười của Chung Thành mê hoặc, trực tiếp hạ lệnh trục khách.
“Một vấn đề cuối cùng.”
Thái độ của Chung Thành trở nên nghiêm túc: “Lúc đó ngươi đến Lâm Hải, ngươi cảm thấy tập đoàn Cẩm Tú như thế nào?”
Nhắc đến bốn chữ tập đoàn Cẩm Tú, Chung Thành phát hiện con ngươi Vương Tuyển Văn hơi co rút lại, ánh mắt hơi mất tự nhiên cụp xuống. Hai động tác này phối hợp cùng một chỗ tạo thành một biểu hiện.
Chột dạ.
“Chẳng thấy thế nào cả, là một tập đoàn rất biết kinh doanh.”
Giọng điệu Vương Tuyển Văn có chút mất kiên nhẫn.
“Đúng vậy, rất biết kiếm tiền, hẳn rất có tiền.”
Chung Thành nghĩ đến cửa hàng và công trường treo hai chữ Cẩm Tú trải rộng Thiên Nam, hơi cảm thán một chút.
“Được rồi, ta không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi.”
Chung Thành phủi phủi bụi trên áo của mình. Trong nháy mắt hắn bước đi, đột nhiên cả người không đứng vững, lảo đảo ngã vào Vương Tuyển Văn đang đứng dậy tiễn khách.
Lực va chạm rất lớn.
Vương Tuyển Văn lui về sau một bước mới đứng vững cơ thể.
“Thật ngại quá.”
Chung Thành mỉm cười giải thích một câu: “Ngươi không sao chứ? Vừa rồi ta đứng không vững.”
“Không sao.”
Vương Tuyển Văn lắc đầu: “Lần sau cẩn thận một chút.”
“Ta biết rồi.”
Chung Thành đẩy cửa ra, giọng điệu có chút ý vị thâm trường: “Chỉ là sức mạnh không tệ, vừa rồi ta dùng đến tám phần khí lực.”
Vương Tuyển Văn ngạc nhiên.
“Xem ra eo của ngươi không kém như ngươi nói. Hẹn gặp lại.”
Chung Thành để lại cho Vương Tuyển Văn một bóng lưng khó nói nên lời.
Vương Tuyển Văn im lặng, sắc mặt âm trầm như nước.
…
“Thế nào rồi sếp?”
Trần Thiến vẫn luôn chờ bên ngoài thấy Chung Thành lên xe, không thể chờ đợi được nữa mà lên tiếng hỏi.
“Hắn nhất định có vấn đề.”
Chung Thành rất chắc chắn: “Người đến Thiên Nam đều xảy ra chuyện, chỉ có hắn là không bị gì. Cái chết của Hồ Quốc Khôn không đơn giản như mọi người đã nghĩ.”
Nam nhân nói tiếp: “Những chủ đề mà chúng ta nhắc đến, biểu hiện của người này rất bình thường, nhưng khi nhắc đến Cẩm Tú, hắn lại có chút chột dạ.”
Chung Thành có chút mệt mỏi xoa mày: “Xem ra lại là Cẩm Tú nữa rồi.”
“Để ta dẫn người giám sát hắn.”
Mắt Trần Thiến mở to, hiển nhiên đang cực kỳ tức giận.
“Giám sát hắn làm gì?”
Chung Thành nhìn tiểu nha đầu đang trừng mắt vì tức giận, mỉm cười vỗ đầu đối phương: “Có vấn đề không có nghĩa là sẽ còn xảy ra vấn đề. Ở đây cũng không còn tác dụng gì nữa. Mọi chuyện cứ chờ qua năm chúng ta sẽ tính tiếp.”
Hành động giống như đối xử với một đứa bé khiến nữ hài từ phẫn nộ chuyển sang u ám.
“Ta không phải trẻ con.”
Nữ hài giận dữ.
“Biết rồi, ngươi trưởng thành. Cho dù vậy, ta cũng phải đưa ngươi về nhà.”
Chung Thành lắc đầu nổ máy.
Hắn không nói thật với Trần Thiến.
Từ lúc bắt đầu làm cảnh sát đến tận bây giờ, hắn vẫn luôn xuôi gió xuôi nước, có thể nói là nhân sinh đắc ý, là một trong những đại tân sinh chói mắt nhất trong hệ thống Quảng thành.
Vụ án Lão Ưng giao cho hắn cũng không phải thuận lý thành chương như ngoài mặt, có không ít người cạnh tranh với hắn. Bởi vì bọn hắn biết vụ án này làm xong, ngày sau nó sẽ trở thành cơ sở kiên cố nhất một bước lên trời.
Chung Thành áp đảo tất cả mọi người cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Hắn không hề nghĩ đến trong lúc sự việc đang dần dần tiến triển lại bị một đồng nghiệp ở Lâm Hải tên Kỳ Đồng Ủy nhanh chân đến trước, hơn nữa trong quá trình truy bắt tràn ngập sự trùng hợp một cách kỳ lạ. Điều này khiến cho hắn không phục.
Hắn cảm thấy hình như trong u minh có một bàn tay vô hình điều khiển hết thảy.
Tập đoàn Cẩm Tú.
Doanh nghiệp tư nhân khổng lồ và đáng kinh ngạc này đã lọt vào tầm mắt của hắn.