Chương 1005: Không khí đoàn viên
“Kết quả cuối cùng đã có. Hàn Cường Thực đã thuyết phục được chánh thanh tra Hồng Thành Động của cục thứ ba, chọn ngôi sao trong ngành thanh tra của Incheon là Thường Thái Nhân. Tư lịch của đối phương không hề thua kém ngươi. Thành ra, ta xin lỗi.”
Phó giám đốc Thôi có chút xấu hổ. Dù sao hắn nhận quà của Phác Thái Nhật có thể nói là hơi bị nặng.
“Không phải kết quả bổ nhiệm ba ngày sau mới có sao? Không còn cách nào khác à?”
Phác Thái Nhật có chút cầu khẩn.
Nếu bỏ lỡ cơ hội ngàn năm một thuở này, hắn không biết phải mất bao nhiêu năm mới có lại.
“Kết quả thì ba ngày sau mới có, nhưng người thì đã chọn, cũng không còn cách nào khác.”
Phó giám đốc Thôi cúp điện thoại. Bầu không khí ngưng lại.
Ba và em gái của Phác Thái Nhật nhìn sắc mặt cực kỳ khó coi của hắn, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Tổ tiên phù hộ?”
Im lặng mười phút, Phác Thái Nhật nhìn mộ địa và bài vị được quét dọn sạch sẽ, nuốt nước miếng một cái rồi đứng dậy rời đi.
Chỉ để lại hai ba con nhìn nhau rồi nhìn theo bóng lưng nam nhân rời đi.
“Ba, hắn điên rồi à?”
Em gái có chút hoảng hốt vì hành động của anh trai mình.
“Ở cái đất nước dối trá như chúng ta, chỉ có tên điên mới có thể thành công.”
Lão hỗn tử Phác Tú Mãn lẩm bẩm.
…
Hai mươi phút sau, Phác Thái Nhật xuất hiện ở tòa nhà Kim Môn.
Hắn từ bỏ hết thảy tôn nghiêm, gõ cửa phòng làm việc của Thôi Đấu Hạo. Sau đó không thèm quan tâm đến ánh mắt của những người khác, hắn quỳ thẳng xuống đất.
“Ta không thể chịu đựng được sự chèn ép của Hàn Cường Thực đối với ta, ngươi hãy giúp ta.”
“Ta biết chuyện của ngươi rồi.”
Quách Quang Diệu cũng là Thôi Đấu Hạo kinh ngạc nhìn nam nhân vô cùng khát khao quyền lực trước mặt, nhưng vẫn gật đầu.
“Chúng ta cùng chung chiến thuyền, ngươi muốn ta làm gì?”
“Để hắn biến mất.”
Gương mặt Phác Thái Nhật trở nên dữ tợn: “Chỉ cần ta ngồi lên chức viện trưởng viện kiểm sát cao cấp Busan, toàn bộ Busan sẽ không có ai có thể ngăn cản được thế lực của tập đoàn Kim Môn.”
"Được.”
Quách Quang Diệu nhìn Phác Thái Nhật đang điên cuồng, mỉm cười rất vui vẻ. Hắn biết có nhược điểm trong tay, người này sẽ trở thành con chó săn trung thành nhất của tập đoàn Cẩm Tú ở Bổng Tử quốc.
Cho nên hắn cũng không tỵ húy Phác Thái Nhật, trực tiếp gọi cho Tô Bình Nam.
“Nam ca, có một chuyện, sự việc quá lớn, ta muốn hỏi ý kiến của ngươi.”
Nghe Quách Quang Diệu thuật lại xong, giọng điệu của Tô Bình Nam vẫn bình tĩnh như cũ: “Triều đại mà thay đổi quyền lợi nhất định sẽ tràn ngập huyết tinh. Chúng ta không thể so đo lẫn nhân từ được. Cứ làm việc đi.”
…
Dưới ánh mắt trông mong của Phác Thái Nhật, Thôi Đấu Hạo cúp điện thoại rồi chậm rãi gật đầu với hắn.
“Tô tiên sinh đã đồng ý.”
“Cảm ơn.”
Phác Thái Nhật siết chặt nắm đấm, cúi người xuống, giọng điệu chỉ toàn là cung kính.
…
Tết xuân mang không khí đoàn viên.
Khi pháo hoa nở rộ đầy trời, bữa cơm tất niên của Tô gia cũng chính thức bắt đầu. Thức ăn rất phong phú nhưng bầu không khí lại có chút im lặng và cổ quái.
Tô Bình Nam nhìn ba mẹ không ngừng gắp thức ăn cho Tô Chấn Đông, không nhịn được lắc đầu.
Hắn biết mấy tháng qua lão nhân trong nhà lo lắng cho Tô lão đại đến cỡ nào. Mặc dù bọn hắn cố gắng không hỏi nhưng sự lo lắng trong ánh mắt không lừa được Tô Bình Nam.
Dù sao hắn vẫn luôn ngang tàng bên ngoài, còn Tô Chấn Đông thì luôn ở bên cạnh chăm sóc ba mẹ.
Tô Bình Nam mỉm cười đứng dậy, rót đầy ly rượu cho ba hắn. Sau đó nhìn gương mặt thấp thỏm của Tô Chấn Đông, hắn cũng rót đầy một ly.
“Ngươi gầy lắm rồi, phải ăn nhiều một chút.”
Tô phụ có tính giản dị và trung thực điển hình của một người nông dân. Hắn giơ ly rượu cụng với Tô Chấn Đông một cái rồi uống cạn, sau đó thậm chí còn chuyển động cái bàn, cố ý để con gà rừng mà Cẩm Tú Sơn Trang đặc biệt đưa tới đến trước mặt con trai cả: “Người là sắt, cơm là thép. Dù sao cũng không thể không ăn cơm.”
Tô Chấn Đông nhìn thoáng qua Tô Bình Nam, nhìn thấy em trai gật đầu một cái mới dám uống một hớp. Hắn ăn rất nhanh, vẫn là vẻ ngây ngô như ngày thường.
Tô Bình Nam biết mình ngày thường rất ít khi về nhà. Ba mẹ hắn đã quen với đứa con trai cả ở bên cạnh hầu hạ. Đối với chuyện hắn đánh gãy hai chân của Tô Chấn Đông, hai người vẫn lờ mờ biểu đạt sự bất mãn của mình.
Hắn không nói gì.
Mối quan hệ gia đình vẫn còn đó, nhưng những rào cản hình thành bởi sự khác biệt về tầm nhìn và liên hệ giai cấp dường như vẫn tồn tại.
“Ăn cơm đi.”
Nhìn Tô Định Bắc muốn nói rồi lại thôi, Tô Bình Nam mỉm cười cầm đũa lên.
Có một số chuyện không thể giải thích hay hiểu rõ. Lòng hắn có sơn hà, làm sao có thể vì những chuyện này mà dao động chứ.
“Chúc mừng năm mới.”
Nam nhân giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
…
Năm nay Thiên Cẩu không về nhà, chỉ gọi một cuộc điện thoại, nhưng vợ hắn không hề có một câu phàn nàn.
“Uống ít thôi.”
Có lẽ đã lâu không gặp nam nhân, nữ nhân vốn không nói nhiều bây giờ lại giống như mở máy hát: “Ta nghe lời lắm, sống như người thành phố. À không, còn hơn cả người thành phố. Ở đây người ta tốt với ta lắm. Hơn nữa, công ty của ngươi tặng nhiều đồ đến mức ăn không hết. Ta rầu sắp chết rồi đây.”
Nữ nhân nói khiến cho nam nhân phải bật cười.
Khả năng thích ứng của vợ Thiên Cẩu rất mạnh. Để cho chồng không bị mất mặt, quần áo mà nữ nhân mặc hoàn toàn không khác gì người Thiên Đô, hơn nữa nàng còn luyện được cách phát âm tiêu chuẩn của người Thiên Đô, khiến người ta không nhận ra nàng là một nữ nhân nhà quê.