Chương 1006: Chúa cứu thế
“Đúng rồi.”
Vợ Thiên Cẩu nói ra một vấn đề khiến nàng bối rối thời gian gần đây: “Có một cặp vợ chồng dưới lầu ngày nào cũng mời ta ăn cơm. Mua toàn là tiền của bọn hắn, ta thật sự không từ chối được.”
“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Rõ ràng kinh nghiệm nhận quà trong quá khứ là điều khó quên đối với nữ nhân. Nàng sợ rằng mình sẽ lại gây rắc rối cho nam nhân.
“Ngươi cứ nói lại tình huống này cho những người thường xuyên đến chăm sóc ngươi, bọn hắn sẽ xử lý.”
Lý Thiên Cẩu cũng chính là Tô Nhất Nhị nói thêm vài câu thì cúp điện thoại.
…
“Đây là chuyện ngoài ý muốn, nhớ chưa?”
Cúp điện thoại, Tô Nhất Nhị dựng đứng cổ áo, nhìn Thường Thái Nhân mở tiệc ăn mừng năm mới từ hai tiếng trước say khướt từ trong quán bar bước ra, sau đó gật đầu với thuộc hạ: “Nhớ kỹ lời ta nói, lần này nhất định phải chú ý.”
“Ta hiểu rồi, Di Lặc gia.”
Tài xế Tiểu Ngô gật đầu. Từ xưng hô của hắn đối với Tô Nhất Nhị có thể biết hắn chính là thành viên của Hải Đông Thanh.
“Thông báo cho bọn hắn làm việc đi.”
Sau khi xuống xe, núp ở chỗ tối tăm, Tô Nhất Nhị sờ khẩu súng lục bên hông. Đây là lớp bảo hiểm cuối cùng của hắn.
Dù sao đi nữa, hôm nay người tên Thường Thái Nhân nhất định phải chết.
Bây giờ là 11:53, bảy phút cuối cùng của năm 1996 theo nghĩa truyền thống của Hạ quốc.
Lúc này, Thiên Đô pháo hoa đầy trời.
…
“Ta đi đốt pháo đây.”
Tô Văn Văn là người đầu tiên không chịu được sự im lặng trên bàn cơm. Hắn nhìn thoáng qua Tô Bình Nam, đợi lão đại gật đầu xong, hắn bước đi rất nhanh.
Tô Văn Văn thấy lão đại ngày càng thành công, nhưng người hiểu hắn cũng càng lúc càng ít. Mặc dù người khác nhìn lão đại phần lớn là e ngại và uy phong, nhưng hắn hiểu Nam ca đang phải gánh một gánh nặng rất lớn.
“Ba, ca.”
Người thứ hai phá vỡ sự im lặng chính là Tô An Tây. Nữ hài đứng dậy, ngoan ngoãn chúc một câu cát tường, nhưng nét mặt hơi nhăn nhó.
Tô phụ và Tô Chấn Đông cũng không cảm nhận được cái gì không đúng, nhưng Tô Bình Nam với ánh mắt sắc bén lập tức phát hiện không thích hợp. Hắn nheo mắt nhìn về phía Tô Định Bắc.
Tô Định Bắc chậm rãi lắc đầu.
Năm nay điện tử Cẩm Tú đang đầu tư nhà xưởng, dịch vụ hậu mãi và truyền thông, khối lượng công việc khổng lồ đã khiến nàng kiệt sức, làm sao còn có thời gian để ý đến những chuyện vớ vẩn của Tô An Tây.
“Nói đi, có chuyện gì vậy?”
Hiện tại, Tô gia đã thành thói quen để cho Tô Bình Nam quyết định mọi việc. Cho nên hắn là người đầu tiên lên tiếng.
“Ta đã đăng ký ở IAG, bọn hắn cũng đã thông qua.”
Tô An Tây thấp thỏm nói.
Nam nhân Tô gia không khỏi mờ mịt, bao gồm Tô Bình Nam.
Hắn một lần nữa nhét việc học tiếng Anh vào lịch trình của mình. Đọc đi đọc lại mấy lần, hắn vẫn không hiểu IAG là cái gì. Vì thế hắn quay sang nhìn Tô Định Bắc.
“Là tổ chức cứu hộ quốc tế phải không?”
Tính cách thiết huyết kiêu ngạo của Tô Định Bắc hoàn toàn giống với Tô Bình Nam, làm sao chú ý những thứ này. Nữ hài cũng có chút không xác định.
“Đúng vậy.”
Tô An Tây nhanh chóng đưa ra đáp án: “Định Bắc nói rất đúng, chính là tổ chức này. Bọn hắn tuyển chọn rất nghiêm ngặt. Kiến thức cứu hộ, năng lực cứu hộ y tế, còn có những thứ khác nữa.”
Sau đó, Tô An Tây nói cái gì, Tô Bình Nam một chữ cũng không nghe lọt. Đây là lần đầu tiên hắn lộ ra vẻ mặt mờ mịt không hiểu gì.
Biểu hiện của Tô phụ và Tô Chấn Đông cũng không khá hơn chút nào. Hai ba con nhìn nhau, Dương Quỳnh Ngọc bên cạnh cũng cảm thấy mờ mịt.
Từ vẻ mặt của bọn hắn, Tô Bình Nam hiểu ra Tô An Tây đã âm thầm lén lút quyết định sau lưng mọi người, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Thậm chí hắn có chút kỳ quái về tính mâu thuẫn của huyết mạch nhà họ Tô.
Tính cách của hắn và Tô Định Bắc bưu hãn, làm việc cường ngạnh, thiết huyết, có thể nói là dân liều mạng trời sinh. Tô Chấn Đông lại nhát gan nhu nhược. Tô An Tây lại thiện lương đến mức khó tin. Cho dù nàng gặp phải khúc mắc, nhưng chưa đầy một tháng, nhất định sẽ bệnh cũ tái phát.
Vốn dĩ Tô Bình Nam cho rằng dưới đôi cánh bảo vệ của mình, cho dù Tô An Tây mềm yếu hay thiện lương, nàng cũng sẽ không chịu đau khổ. Nàng sẽ sống rất thoải mái. Nhưng sự việc hôm nay nói cho hắn biết, có một số việc không phải hắn dùng ý chí của mình là có thể thay đổi.
“Con gái, ngươi tham gia tổ chức này để làm gì? Ra nước ngoài trợ giúp người khác?”
Tô mẫu dùng năng lực phân tích đặc biệt của mình để đặt câu hỏi: “Thiên Đô nhiều chó mèo như vậy, ngươi giúp cũng đủ rồi mà. Không giúp ở đây, lại còn chạy ra nước ngoài để giúp?”
“Mẹ, thế giới này có rất nhiều người. Những gì mà bọn hắn gặp phải, chúng ta đều không thể tưởng tượng. Bọn hắn cần sự giúp đỡ.”
Đối mặt với nghi vấn của mẹ, lá gan của Tô An Tây rõ ràng lớn hơn rất nhiều, nói cũng rất trôi chảy.
Tô phụ hừ một tiếng: “Ta không đồng ý.”
Tô An Tây cúi đầu nhưng giọng điệu rất kiên quyết: “Ta trưởng thành rồi, ta có con đường của ta. Đây chính là lựa chọn của ta. Khi giúp đỡ người khác, ta mới cảm nhận được niềm vui từ chính trái tim. Ta đã cân nhắc một cách nghiêm túc. Đây chính là giá trị nhân sinh của ta.”
“Ta thấy ngươi ăn nhiều chết no thì có.”
Tô phụ mặc kệ cái gọi là giá trị nhân sinh mà Tô An Tây đã nói. Hắn trực tiếp chủ ra mấu chốt của vấn đề: “Không có nhị ca ngươi, ngươi làm được cái gì chứ.”
Tô An Tây không tiếp tục phản bác, chỉ là môi mím thật chặt.
“Ngươi muốn làm Chúa cứu thế à?”
Tô Bình Nam có chút không biết nên khóc hay nên cười.
Bây giờ, hắn có thể khẳng định một sinh mệnh bởi vì cản trở dã tâm của hắn ở Bổng Tử quốc sẽ lập tức biến mất khỏi thế giới này. Còn em gái ruột của hắn lại muốn đi khắp thế giới để trao tình yêu cho nhân loại?
Sự hoang đường khó nói khiến cho hắn thậm chí cười ra tiếng.