Chương 1007: Hoàn cảnh thay đổi con người
“Ta không phải là Chúa cứu thế. Ta chỉ muốn dùng năng lực lớn nhất của mình để trợ giúp người khác, trợ giúp những người cần chúng ta giúp, những người đang sống dưới Địa ngục.”
Khi nói câu nói này, Tô Bình Nam nhìn thấy gương mặt của em gái mình sáng bừng.
Hắn quen với biểu hiện không có thuốc chữa này rồi, đành thở dài.
“Tô An Tây, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Tô Định Bắc không nhịn nổi nữa. Đây là lần đầu tiên nữ hài chen vào, ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Từ tư thế ngồi, liếc qua là thấy tính cách khác biệt giữa hai người.
Tư thế ngồi của Tô An Tây rất ôn nhu, còn Tô Định Bắc thì như cây thương.
“Được.”
Tô An Tây gật đầu.
Trong lòng nàng sợ nhất vẫn là Tô Bình Nam. Nhìn biểu hiện kỳ quái của nhị ca, nàng không nhịn được mà run rẩy trong lòng. Dũng cảm qua đi, nàng chỉ muốn lập tức chạy trốn khỏi nơi này.
“Để bọn hắn nói chuyện riêng một chút đi.”
Thấy ba mẹ có ý định ngăn cản, Tô Bình Nam phát biểu ý kiến của mình
….
“Tô An Tây, ngươi có thể thu hồi suy nghĩ thiện lương và ngây thơ đáng chết của ngươi không?”
Tô Định Bắc gạt cánh tay đang định ôm lấy nàng của Tô An Tây sang một bên.
“Đây là suy nghĩ chân thật của ta.”
Thái độ của Tô An Tây không hề chịu lùi bước, ngược lại giọng điệu rất kiên định.
“Rất tốt, nhưng ngươi có biết vốn liếng của thế giới này chính là sức mạnh khống chế hết thảy không? Một mình ngươi có thể cứu được bao nhiêu người?”
Sắc mặt Tô Định Bắc trở nên kiên nghị: “Làm người thì nên cưỡi gió vượt qua chông gai, ngươi không cảm thấy làm như vậy quá nhàm chán sao?”
“Ngươi không phải cá, làm sao biết cá vui?”
Tô An Tây ngẩng đầu: “Ta không phải ngươi, cũng không phải nhị ca, cũng không có nhiều hùng tâm tráng chí như vậy. Ta chỉ muốn làm chính mình mà thôi.”
“Ngươi có hiểu rõ sự tàn khốc của thế giới này không?”
Giọng điệu của Tô Định Bắc không hề khách sáo chút nào: “Ta biết ngươi có địa vị rất cao trong vòng bạn bè của mình, nhưng ngươi có nghĩ đến, ánh sáng trên người ngươi có bao nhiêu là do nhị ca mang đến hay không?”
Lời nói của nữ hài đâm thẳng vào tim: “Nếu ngươi vẫn là nữ hài mặc đồng phục giặt đến trắng bệch của thôn Tô Gia, ngươi cảm thấy ngươi sẽ thấy cuộc sống như thế nào?”
“Ta không biết.”
Giọng điệu của Tô An Tây rất chăm chú: “Cho nên ta mới tham gia tổ chức này, ta muốn đến một nơi không có nhị ca.”
“Ngươi lựa chọn chỗ nào?”
Tô Định Bắc hỏi.
“Mexico.”
Tô An Tây trả lời.
….
Tiếng chuông điểm 0h vang lên.
Tô Bình Nam có chút sững sờ nhìn pháo hoa bay lên từ sân nhà mình.
“Hoàn cảnh thay đổi con người.”
Giọng nói của nam nhân có vẻ trầm thấp trong tiếng pháo đinh tai nhức óc. Hắn quay sang nhìn Tô Văn Văn đằng sau lưng mình: “Ta hiểu rõ Tô An Tây. Nàng không phải nữ hài có dũng khí một mình ra ngoài xông xáo.”
Tô Văn Văn gật đầu.
“Đi thăm dò rõ ràng, là ai đã ảnh hưởng đến nàng.”
Giọng điệu của nam nhân rất lạnh: “Mọi chuyện đều có dấu vết mà lần theo. Đi tìm hiểu đi.”
“Nhớ kỹ, tốc độ phải nhanh hơn.”
….
Pháo hoa tan dần, chỉ còn lại tiếng pháo nổ ở một số ngõ ngách.
Lầu hai, thư phòng.
Tô Bình Nam nhìn Tô An Tây đang bất an, mỉm cười nói: “Mỗi người đều có con đường của mình, ta không phản đối quyết định của ngươi.”
“Thật sao?”
Tô An Tây kinh ngạc ngẩng đầu.
“Thật.”
Tô Bình Nam nhẹ nhàng nói: “Sau cái lần ngươi bị nói xấu trong trường đại học, ta thấy ngươi đã thay đổi.”
Tô An Tây nhìn Tô Bình Nam, im lặng không nói gì.
“Nói thật, ta rất vui.”
Tô Bình Nam lộ ra vẻ mặt mà Tô An Tây quen thuộc: “Ta cho rằng ngươi sẽ giống như Định Bắc, đi theo con đường mà ta hy vọng. Đáng tiếc, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.”
Tô An Tây nghiêm túc trả lời: “Mọi người không thể sống trong cực đoan, bọn hắn nên đối mặt với cuộc sống một cách tươi đẹp.”
“Ừm.”
Tô Bình Nam phát ra một tiếng ừm có chút mỉa mai.
“Ca, ngươi đã quá mệt mỏi rồi. Sống mấy chục năm, ngươi cũng không nên sống trong cảnh ngươi lừa ta gạt nữa.”
Tô An Tây nhìn phản ứng của Tô Bình Nam, giọng điệu chân thành.
“Ta không muốn nói đạo lý với ngươi.”
Tô Bình Nam có chút mệt mỏi khoát tay. Đứa em gái lớn dưới đôi cánh của hắn thiếu mất gió mưa tẩy lễ, hay tự cho là đúng.
“Ta chỉ muốn biết là ai đã khiến cho ngươi thay đổi đến như vậy.”
Ánh mắt Tô Bình Nam nhìn chằm chằm Tô An Tây: “Ta hiểu rõ ngươi còn hơn ngươi hiểu rõ chính mình. Nói cho ta biết, là ai đã ảnh hưởng ngươi đưa ra quyết định như vậy.”
Mắt Tô An Tây có chút mất tự nhiên, né tránh ánh mắt của Tô Bình Nam: “Không có.”
“Ngươi biết ta sẽ điều tra ra được mà.”
Tô Bình Nam mỉm cười: “Ta không phản đối quyết định của ngươi, nhưng ta cần biết nguyên nhân thay đổi của ngươi.”
“Trịnh Thụ Khởi.”
Tô An Tây biết thế lực của nhị ca kinh khủng cực kỳ. Nàng thành thật trả lời: “Một học trưởng rất ưu tú, cũng là hội trưởng hội sinh viên của trường đại học Thiên Đô.”
“Ta ra ngoài trước.”
Tô Văn Văn nghe được cái tên này, lập tức khom người. Hành động này dọa gương mặt xinh đẹp của Tô An Tây trở nên trắng bệch.
“Ngươi muốn làm gì, Văn Văn ca?”
Nữ hài có chút kinh hoảng kéo tay Tô Văn Văn lại: “Ta chỉ bị tín niệm của hắn cảm động thôi, chẳng có liên quan gì đến hắn cả.”
“Tín niệm?”
Tô Bình Nam mỉm cười: “Đại học chính là một xã hội thu nhỏ. Ta không tin một hội trưởng hội sinh viên còn trẻ lại có suy nghĩ này. Điều đó hoàn toàn không bình thường.”
“Nhị ca, không phải ai cũng phức tạp như ngươi đã nghĩ.”
Từ lúc chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên Tô An Tây có suy nghĩ khác biệt với Tô Bình Nam.
“Ngươi phải nói rằng, không phải ai cũng có suy nghĩ đơn giản giống như ngươi.”
Tô Bình Nam mỉm cười khoát tay với Tô Văn Văn: “Gần sang năm mới rồi, không vội.”
Tô An Tây thở phào một hơi nhưng rồi lại trở nên căng thẳng, ánh mắt không ngừng chuyển động, hiển nhiên đang còn lo lắng.
“Nếu hắn không có vấn đề, ta sẽ không làm khó hắn.”
Tô Bình Nam đứng dậy xoa tóc Tô An Tây, kết thúc cuộc nói chuyện.