Chương 1008: Phác Ny Mạ
Hàn Cường Thực bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
“Alo?”
Nam nhân khó chịu, tức giận quát to với trợ lý Dương Đông Triết của mình, đồng thời cũng là học trưởng của Phác Thái Nhật: “Chó má, ngươi cũng biết ta khó ngủ. Nếu không phải nội dung cần thiết đáng phải gọi cho ta, tuần sau ngươi cút đi dọn nhà vệ sinh một tuần đi.”
“Vâng, vâng.”
Giọng điệu Dương Đông Triết chuyển sang nịnh nọt: “Việc lớn. Thanh tra mà ngươi đề bạt đã chết rồi.”
“Ai?”
Hàn Cường Thực không thể tin được: “Thường Thái Nhân?”
“Đúng vậy.”
Dương Đông Triết trả lời: “Có lẽ là do hắn quá cao hứng, uống rượu say trở về nhà, trên đường ngã xuống mương nước, cổ bị gãy, chết ngay tại chỗ.”
“Ngoài ý muốn?”
Hàn Cường Thực tỉnh ngủ: “Một người sống sờ sờ, tại sao lại không cẩn thận như vậy? Có người nào nhìn thấy hay không?”
“Không có.”
Dương Đông Triết hiển nhiên đã tìm hiểu trước: “Vợ của hắn không thấy hắn về nhà, liền gọi điện thoại cho đồng nghiệp mới phát hiện không thích hợp. Chờ đến lúc phát hiện ra thì người đã không còn thở nữa.”
“Vận khí của con chó con Phác Thái Nhật quá tốt.”
Giọng điệu của Dương Đông Triết khá chua. Hắn chịu khổ nhiều năm nhưng vẫn chỉ là một phó thanh tra. Đàn em trong trường lại nhảy lên đầu hắn ngồi, đổi lại là ai cảm giác cũng không quá tốt.
“Ngoài ý muốn?”
Hàn Cường Thực cũng không suy nghĩ nhiều. Hắn không cho rằng hậu bối kia có can đảm sát hại đồng nghiệp: “Đáng chết, vất vả lắm ta mới đả động được Bộ trưởng Hồng.”
“Ai nói không phải?”
Dương Đông Triết nói: “Một số người không có phúc khí phù hợp với địa vị của bọn hắn. Chỉ là ta muốn hỏi, hắn chết rồi, ngươi có thể đề bạt ta hay không? Bất luận tư lịch hay là thành tích, ta cảm thấy ta có thể đảm nhiệm được công việc này.”
“Cái nơi rách nát đó có cái gì tốt? Nhớ kỹ, chỉ có Seoul mới là trung tâm chính trị. Rời khỏi đây đồng nghĩa với việc rời bỏ quyền lực, và chúng ta phải có tầm nhìn lâu dài.”
Hàn Cường Thực mang theo sự kiêu ngạo đặc biệt của người Seoul: “Hơn nữa thời gian cũng không còn kịp. Chỉ có thể tiện nghi cho tiểu tử kia thôi.”
“Ta biết rồi, ngươi nghỉ ngơi đi.”
Dương Đông Triết cúp điện thoại.
Tất cả bọn hắn đều trầm mê trong uy vọng của thanh tra, khiến bản thân lạc lối. Trong suy nghĩ của tất cả mọi người, không có bất kỳ người nào dám cả gan làm loạn đi mưu sát một thanh tra cả.
Càng không nghĩ đến thanh tra Phác Thái Nhật lại có gan lớn như thế. Cho dù là Dương Đông Triết cũng phải cho rằng vận khí của Phác Thái Nhật tốt.
…
Cùng lúc đó.
Phác Thái Nhật cũng không ngủ. Hắn đang hút thuốc lá, chờ đợi vận mệnh quyết định.
Reng reng.
Trong nháy mắt tiếng chuông điện thoại vang lên, nam nhân lập tức kích động.
“Chúc mừng ngươi, trưởng thanh tra Phác.”
Giọng nói của Thôi Đấu Hạo truyền đến: “Chỉ cần ngươi là bạn của chúng ta, không có bất kỳ người nào có thể cản được bước chân của ngươi.”
“Cảm ơn.”
Phác Thái Nhật nói năng có chút lộn xộn: “Cũng không ai có thể cản được bước chân của Kim Môn, tối thiểu là ở Busan.”
“Hợp tác thì đôi bên mới có lợi.”
Thôi Đấu Hạo mỉm cười rất vui vẻ: “Câu lạc bộ trang trí đã ổn, champagne cũng đã mở, ta sẽ phái người đến đón ngươi.”
“Có phải quá lộ liễu hay không?”
Phác Thái Nhật có chút do dự.
“Thời gian này mà không phô trương ngược lại lộ ra ngươi chột dạ. Một cái bánh từ trên trời rơi xuống đầu, chỉ cần trong lòng không có quỷ, ai cũng sẽ trắng trợn ăn mừng thôi.”
“Ta hiểu rồi.”
Phác Thái Nhật dụi tàn thuốc, đứng dậy nói: “Ta gọi điện thoại cho một số đồng nghiệp, mọi người cùng nhau đi vui vẻ.”
“Hương vị quyền lực phải được nếm bằng rượu ngon và mỹ nữ sẽ càng thêm ngọt ngào.”
Quách Quang Diệu nói một câu ngạn ngữ của Khánh Châu: “Ta chờ ngươi.”
…
Đoàn người Phác Thái Nhật chưa đến, nhưng Phác Ny Mạ đang đợi ở cửa để đón khách đã run lên vì phấn khích.
Nàng là pháp nhân của câu lạc bộ Thiên Đường Cẩm Tú.
Đến đây làm việc là do Quách Quang Diệu mời nàng. Đến tận bây giờ, nàng vẫn không quên được cảnh tượng đêm qua.
Tính giai cấp của Bổng Tử quốc đã được hình thành từ rất lâu, có thể nói tài phiệt chính là người quản lý hết thảy.
Một nữ nhân xinh đẹp lại muốn trèo lên trên? Vũ khí lớn nhất của nàng là gì?
Cơ thể? Hay là gương mặt xinh đẹp?
Tất cả đều không phải. Sự việc cũng không đơn giản như thế.
Đây chính là đáp án của Phác Ny Mạ.
Nam nhân chính là động vật có mới nới cũ. Bất luận ngươi cố gắng đến cỡ nào, lấy lòng đối phương ra sao, nếu như ngươi không có bối cảnh, ngươi cũng chỉ là đồ chơi mà thôi.
Rất tàn khốc nhưng cũng rất hiện thực.
Cho nên nàng hiểu, muốn thay đổi vận mệnh không thể dựa vào mặt, mà phải là một người mà đối phương cần.
Phác Ny Mạ cảm thấy mình có tư cách nói câu nói này. Bởi vì, xét về hai phương diện đó, Phác Ny Mạ có thể nói là nhân tài trong nhân tài.
Nàng có được một gương mặt mà đa số nam nhân đều cho là xinh đẹp, cùng với dáng người tinh tế có lồi có lõm.
Dùng thời gian năm năm, nàng đã làm được chuyện mà mình muốn làm. Cho nên, khi nàng hai mươi bảy tuổi, nàng không cần tự mình ra trận, ngược lại trở thành ma ma của hộp đêm lớn nhất Busan.
Có thể nói, nếu nàng đi ăn máng khác, hộp đêm Noah's Phương Chu này sẽ lập tức mất đi một nửa cô nương.
Có thể thấy được bản lĩnh của nữ nhân này như thế nào.
Nhưng nàng vẫn chưa hài lòng.
Bởi vì nữ nhân biết nàng còn thiếu một gốc đại thụ chân chính, một gốc đại thụ có thể chân chính chịu được sóng gió. Phác Ny Mạ biết rất rõ bây giờ nàng có được phong quang, nhưng lại không chịu được mưa gió của bất kỳ đại nhân vật nào.
Không có cây to, bất luận nàng làm tốt bao nhiêu, vĩnh viễn cũng chỉ là gái điếm của hộp đêm mà thôi.
Cao cấp đến đâu thì cũng chỉ là kỹ nữ.
Phác Ny Mạ không biết khi nàng tuổi già sức yếu, nàng sẽ có kết cục như thế nào. Bây giờ, điều duy nhất mà nàng có thể làm chính là dốc hết sức lôi kéo nam nhân, hoặc lấy lòng nam nhân mà thôi.