Chương 1017: Hổ Đông Bắc, sói Tây Bắc
“Trở lại thì tốt.”
Ánh mắt Nhậm Cửu đảo qua vết thương trên bụng Lý Lập Quân: “Tiểu Hồng Bào trong lời đồn rất tàn nhẫn. Đối phương không giết ngươi, ngươi phải thừa nhận ân tình này.”
Lý Lập Quân gật đầu, nghĩ lại vẫn còn sợ hãi.
Ánh mắt Đỗ Cửu từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh. Hắn biết điều này có nghĩa là gì, trên tay đối phương đã dính máu. Không giết hắn không phải vì sợ xảy ra chuyện, mà là hắn thật sự buông tha cho mình.
Nhậm Cửu không nói nữa, mà bình tĩnh uống trà. Vẻ mặt Lý Lập Quân trầm ngâm, nhìn Nhậm Chí Cường đứng thẳng chắp tay bên cạnh, khóe môi mấp máy nhưng vẫn không dám lên tiếng.
Hắn biết mình không có quyền phát ngôn trước mặt Nhậm Cửu. Nhậm Cửu rất trọng quy tắc, trước khi được phép nói, điều duy nhất hắn có thể làm bây giờ là nghe theo sự sắp xếp.
“Đối phương nói cái gì?”
Nhậm Cửu im lặng chừng mười phút thì lên tiếng.
“Nói với Nhậm Cửu, nếu không tiếp nhận quy tắc của Thiên Nam thì đừng hòng ăn cơm ở đây.”
Lý Lập Quân bắt chước giọng điệu của Đỗ Cửu.
“Chỉ vậy thôi? Hết rồi?”
Nhậm Cửu ngẩng đầu, giọng điệu sau tách trà có chút lạnh lùng.
“Hết rồi.”
Lý Lập Quân thành thật trả lời.
“Nghe nói Đại Trùng Thiên Nam này rất kiêu ngạo, đúng là tuổi trẻ khí phách.”
Nhậm Cửu bình luận rồi hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Cửu gia.”
Lý Lập Quân nghiến răng: “Tiểu Hồng Bào không phải là người của chính phủ. Chúng ta mượn địa bàn của hắn để chuyển hàng kiếm cơm thì phải theo quy tắc đi mà không mất miếng thịt của hắn. Huống chi, Tiểu Hồng Bào cũng không nói hắn muốn ăn bớt ăn xén, những gì hắn muốn chỉ là một vài tin tức.”
“Hai mươi mốt năm trước, bởi vì một lô hàng bị bắt, ta đã táng gia bại sản, chỉ còn hai bàn tay trắng.”
Nhậm Cửu cũng không trực tiếp trả lời, mà dùng vẻ mặt phức tạp thuật lại một câu chuyện.
Hắn vừa lên tiếng, rất nhiều người đã biết Nhậm Cửu đang nói về chuyện kia.
Vụ buôn lậu thuốc lá cực lớn vào năm 1976. Vào thời điểm đó, số lượng và số tiền của vụ buôn lậu đó thậm chí đã khiến một nửa Hạ quốc kinh ngạc. Sau vụ việc đó, Nhậm lão tứ đã bị bắn vào đầu, trong khi Nhậm Cửu thì sống sót.
“Ba của Chí Cường đã chống cự, và hắn đã chết.”
Nhậm Cửu vỗ vai cháu trai: “Cho nên tất cả mọi thứ của ta đều là của ngươi.”
Không ai có thể phản bác lại câu này.
Nhậm Cửu không có con trai, chỉ có một cô con gái đang đi du học, nhưng hắn trước giờ không để con gái mình can thiệp vào bất cứ việc gì, tuyên bố muốn Nhậm Chí Cường tiếp nhận mọi thứ của mình.
“Nhưng ta đã làm lại từ đầu như thế nào. Các ngươi biết chứ?”
Ông lão có chút kích động nói: “Bởi vì ta biết giữ mồm giữ miệng. Khi hàng hóa vào tay Nhậm Cửu ta, tiền và hàng sẽ được thanh toán sòng phẳng. Cho dù xảy ra chuyện gì, cũng là Nhậm Cửu ta chịu trách nhiệm.
Chỉ có như vậy, những con sói Tây Bắc hay hổ Đông Bắc mới sẵn sàng tin tưởng ngươi.”
“Cũng chính vì uy tín này, mà người ta sẵn sàng cung cấp cho ta một lô hàng trị giá ba mươi vạn khi ta cùng đường bí lối vào hai mươi mốt năm trước, hơn nữa còn không đòi một xu.”
Giọng điệu Nhậm Cửu trầm xuống: “Ta biết đám người của Tiểu Hồng Bào chơi dao, mà nghề của chúng ta sợ nhất là đắc tội với bọn côn đồ địa phương. Nhưng cũng không còn cách nào khác, bởi vì Tô Bình Nam đang động đến căn cơ của ta.”
“Nhưng mà...”
Nhậm Chí Cường không nhịn được đáp lại một câu: “Trước tiên đừng nói về cảng biển ở Thiên Nam đó, mà chỉ nói về đường bộ. Nó là vị trí trung tâm của tuyến đường sắt Bắc Kinh - Cửu Long. Việc trung chuyển những thứ đó rất quan trọng đối với chúng ta. Chúng ta đã đứt tuyến đường này, vậy nên muốn đến Quảng thành sẽ tốn rất nhiều sức lực.”
“Ai nói ta muốn thay đổi?”
Nhậm Cửu chậm rãi bưng tách trà lên: “Nếu muốn nói chuyện với một kẻ tàn nhẫn như Tiểu Hồng Bào, thì phải khiến hắn coi trọng chúng ta. Chẳng phải trong tay ngươi có nuôi vài con sói Tây Bắc sao? Bảo bọn hắn đi chào hỏi Hồng Bào ca danh tiếng lừng lẫy của chúng ta đi.”
Nhậm Cửu uống trà, cụp mắt xuống: “Nhớ lịch sự một chút.”
Nghe thấy quyết định của Nhậm Cửu, sắc mặt Lý Lập Quân thay đổi.
Hắn biết những con sói Tây Bắc mà Nhận Cửu nói chính là những nhân vật nổi tiếng và tàn nhẫn năm đó.
Những con cá lọt lưới của vụ cướp tàu quốc tế nổi tiếng một thời, cũng là mấy con ngựa đầu đàn ở sông Sở Trường dám chặt đứt một ngón tay của Đại Phật Gia Lê Thúc trước sự chứng kiến của mọi người trên tuyến đường Bắc Quảng.
Hổ Đông Bắc, sói Tây Bắc.
Những kẻ dùng vũ lực càn quét mọi thứ trong vài năm qua đã dần bị xã hội ngày càng hoàn thiện này hòa tan rồi đào thải.
Năm đó, hổ Đông Bắc dựa vào người đông thế mạnh, trong khi sói Tây Bắc dựa vào sự tàn nhẫn. Nhưng trăm sông vẫn đổ về một biển, người của hai khu vực này đã đạt được danh tiếng lớn vào đầu những năm 1990.
Đặc biệt là những con sói Tây Bắc này. Bọn hắn kiêu căng ngạo mạn, xem thường mọi luật lệ, vậy nên bị trúng đòn nhiều nhất. Đặc biệt là mấy con sói đầu đàn tung hoành trên tuyến đường sắt Vân Quảng, gần như không một ai may mắn thoát khỏi.
Sói đầu đàn đã mất, thời thế cũng thay đổi.
Có lẽ những người còn lại này vẫn còn bước chân nhẹ nhàng, ánh mắt hung ác của sói như xưa, nhưng đã không còn dũng khí tiến lên phía trước nữa.
Khí thế đã mất, trụ cột cũng bị lật đổ.
Vì vậy, mọi người đã đi theo con đường riêng của bọn hắn.
Nhưng vẫn sẽ có một vài kẻ liều lĩnh trời sinh không thể hạ mình, cũng không thể chịu được cực khổ. Do đó, những người này đã được Nhậm Cửu suy tâm khổ tứ thu nhận và nuôi dưỡng.
Mặc dù trong lòng Nhậm Cửu thực ra rất coi thường những người này.
Bởi vì hắn hiểu rõ sói Tây Bắc cũng có tác phong làm việc không coi ai ra gì. Có lẽ sẽ vang dội một thời, nhưng chắc chắn không thể kéo dài.
Nhưng không còn cách nào khác, hắn bị đen ăn đen sợ lắm rồi.