Chương 1016: Nhậm Cửu
“Nhưng hôm nay ta muốn mua.”
Ánh mắt Quách Quang Diệu không che giấu được sự ngang ngược: “Ngươi có thể thử từ chối ta.”
Nam nhân bước hai bước, khi chóp mũi hai người sắp đụng vào nhau, hắn mới nhẹ giọng nói: “Ngươi là Triệu công tử xuất sinh cao quý, nhưng ngươi cũng biết tập đoàn Kim Môn có tính chất gì. Ta chính là dân liều mạng đấy.”
Lời nói rõ ràng mang tính uy hiếp, ánh mắt như muốn cắn nuốt người.
Triệu Thái Ngô biết rất rõ người trước mặt có thể làm được. Trợ thủ đắc lực nhất của hắn đã bị người của đối phương vặn gãy cổ.
Bởi vì không có bất kỳ chứng cứ nào, cộng thêm nội tình của hắn không sạch sẽ. Cho nên, để không gây thêm phiền phức, hắn đã ép chuyện này xuống.
Cho đến giờ phút này, Triệu Thái Ngô đã biết ai là hắc thủ đằng sau.
Chính là người trước mặt.
“Vì sao? Dường như ta chưa từng đắc tội với các ngươi.”
Triệu Thái Ngô nghiến răng, hạ thấp giọng nói xuống mức thấp nhất.
“Quy củ.”
Quách Quang Diệu nhún vai: “Ta cần cho Phác tiểu thư một lý do không thể từ chối ta. Vận khí của hắn không tốt thôi.”
“Vậy vận khí của ta cũng không tốt sao?”
Triệu Thái Ngô nhe răng cười: “Ta không tin ngươi dám làm như vậy với ta. Ta là Triệu Thái Ngô, là con trai của Triệu Quang Chính.”
Câu nói kế tiếp của Quách Quang Diệu đã hoàn toàn làm nghiêng cán cân.
“Hình như chủ tịch Triệu không phải chỉ có duy nhất một mình ngươi là con trai. Ta tin rằng anh trai và chị gái của ngươi cũng rất muốn nhìn thấy vận khí của ngươi trở nên kém đi. Ngươi có muốn thử một lần hay không?”
“Thành giao.”
Sắc mặt Triệu Thái Ngô thay đổi nhanh chóng khiến Từ Đạo Triết ở bên cạnh vẫn luôn quan sát cho rằng vừa nãy là mình hoa mắt.
“Thật ngại quá, đã quấy rầy quý vị rồi.”
Quách Quang Diệu cười to.
Tất cả mọi người đều nhìn nhau, không biết vừa nãy hai người đã nói những gì mà lại khiến cho Triệu công tử chưa từng cúi đầu phải nhận sai.
Một giọng nói phá vỡ sự yên tĩnh.
Từ Đạo Triết đứng dậy, cầm ly rượu trong tay nữ minh tinh đang ngây người kia, cười tủm tỉm nói một câu: “Ta nói này, hai vị đại nhân vật, các ngươi muốn sống cho vui vẻ thì đừng phạm tội.”
Quách Quang Diệu ngạc nhiên quay sang.
Hắn chỉ vào Từ Đạo Triết: “Có cốt khí, ta thích ngươi.”
…
“Điều tra cho ta người nói câu cuối cùng là ai?”
Quách Quang Diệu vừa bước ra khỏi cửa lớn Noah, vẻ mặt lập tức khôi phục sự bình tĩnh và kiêu ngạo.
“Đã rõ.”
Lý Tử Thành khom người.
“Giọng điệu và khí chất không khớp với nhau. Có lẽ không cùng một loại người.”
Quách Quang Diệu mỉm cười: “Ta rất tò mò sao bọn hắn có thể ở cùng một chỗ. Ngươi cũng phải chú ý đến tên Triệu công tử kiêu ngạo đó. Hôm nay bị áp bức quá, chắc chắn đối phương sẽ không bỏ qua.”
“Hắn càng điên cuồng, chúng ta càng có thể nhìn ra được sơ hở của hắn.”
Lúc Quách Quang Diệu lên xe còn đặc biệt căn dặn Lý Tử Thành một câu: “Theo dõi hắn hai mươi bốn giờ cho ta. Ta muốn biết mọi thứ về hắn.”
Vạn Thu Sinh đợi trong xe cẩn thận phân tích: “Tài phiệt có rất nhiều quy tắc. Hắn là con trai của vợ lẽ, nếu xảy ra chuyện nhất định sẽ bị vứt bỏ. Với tính cách điên cuồng thế này, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”
“Gây chuyện càng lớn càng tốt.”
Quách Quang Diệu cười lạnh nói: “Chỉ cần mọi chuyện càng lớn, cơ hội của chúng ta càng nhiều.”
…
Cuối cùng cũng đến trạm xe lửa Côn thành của Thải Vân.
Từ lúc sinh ra đến nay, có lẽ chuyến đi Thiên Đô này là hành trình đau khổ nhất của Lý Lập Quân.
Người phiêu bạt giang hồ, có thể không ăn đao được sao.
Tên này cũng thật sự cố chấp, băng bó vết thương xong đã lập tức lên đường về nhà, không muốn ở lại Thiên Nam thêm một phút nào nữa.
Hắn biết đám người Tiểu Hồng Bào sẽ không vô cớ đến đây. Nếu như không rời đi, chắc chắn hắn sẽ chết.
So với Thiên Đô, thời tiết ở Côn thành tốt hơn rất nhiều.
Mặc dù Lý Lập Quân là giang hồ nhiều năm, cũng có thể tự mình xử lý vết thương, nhưng sự mệt mỏi sau hơn hai mươi giờ đi đường vẫn khiến hắn gần như bị lột một lớp da.
Sau khi xuống xe, suýt chút nữa là không có ai ở ga xe nhận ra nam nhân xanh xao gầy gò này chính là Lý Lập Quân hai ngày trước vẫn còn khỏe mạnh như hổ.
“Cửu gia đang đợi ngươi.”
Nhậm Chí Cường cũng là cháu trai của Nhậm Cửu cẩn thận đỡ Lý Lập Quân lên xe: “Làm sao lại thành ra thế này? Ngươi gặp Tiểu Hồng Bào rồi sao?”
“Không có, thân phận người ta thế nào mà lại gặp ta? Là một trong những đàn em hung tợn dưới trướng hắn, hơn nữa còn chơi dao rất giỏi.”
Lý Lập Quân lắc đầu, nói với giọng điệu rất nghiêm túc: “Lát nữa ngươi cũng giúp ta thuyết phục Cửu gia. Thời thế đã thay đổi, Cửu gia không thể dùng ánh mắt trước kia để nhìn người. Thứ chúng ta kiếm là mạng lưới quan hệ, hòa thuận cùng nhau kiếm tiền. Những người đó hung tợn như vậy, không đáng đâu.”
Nhậm Chí Cường nhìn Lý Lập Quân không nói gì.
Sao hắn không biết được chứ, bây giờ nghĩa khí chỉ là cái rắm, nhưng ông chủ lại rất cố chấp về điểm này. Nhìn bộ dạng hiện tại của Lý Lập Quân, rõ ràng đã bị dọa mất mật.
Nhậm Cửu gia cũng không còn trẻ nữa. Hai bên tóc mai đã có màu muối tiêu, những vết đồi mồi sẫm màu trên mặt cho thấy quá trình đếm ngược tuổi tác của người này đã bắt đầu.
Nhậm Cửu rất thích cười.
Mặt mày của hắn vô cùng hiền hậu.
Nếu chỉ nhìn vào ngoại hình, ông lão trong bộ áo chẽn bằng vải kaki màu xanh lam này trông rất giống một lão cán bộ đã về hưu. Nhất là khi cười lên, hắn không khác gì một lão nông dân chất phác, thật thà. Không ai có thể ngờ rằng ông lão này lại là ông chủ chợ đen lớn nhất ở phía bắc.
Rất ít người biết được tên thật của Nhậm Cửu.
Cho dù là anh em chí cốt cũng chỉ biết hắn xếp thứ chín, lánh nạn đến Thải Vân Chi Nam bốn mươi năm trước. Sau đó dựa vào bản lĩnh của mình, biết tuân thủ quy tắc và miệng lưỡi cứng rắn, móc nối quan hệ với Myanmar, từ đó không thể cứu vãn được nữa.
Hơn nữa, số hắn cũng rất đỏ, mấy lần may mắn tránh được sự truy quét của chính phủ, có thể nói là tránh được hết những việc xui xẻo. Đôi khi, giang hồ và chính phủ có mục đích giống nhau.
Đó chính là phải sống.