Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1015 - Chương 1015 - Sống Không Bằng Chết

Chương 1015 - Sống không bằng chết
Chương 1015 - Sống không bằng chết

Chương 1015: Sống không bằng chết

Dãy phòng trong cùng của câu lạc bộ lớn một cách đáng kinh ngạc.

Một khắc Từ Đạo Triết đẩy cửa bước vào, hắn còn cho rằng mình đi nhầm chỗ. Nhìn tuấn nam mỹ nữ ngồi xung quanh một chiếc bàn dài, một hồi lâu hắn mới định thần lại.

“Vị này là luật sư Lý, vị này là…”

Bạn cũ của hắn bắt đầu giới thiệu những vị khách có mặt, nhưng ánh mắt của Từ Đạo Triết lại bị thu hút bởi hai nam nhân đang vật tay với nhau.

“A!”

Hai bên gào thét, mặt đỏ đến mang tai, nổi cả gân xanh, hiển nhiên đang dùng hết sức lực.

Từ Đạo Triết rất giỏi đánh nhau. Hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra cả hai đều đã từng luyện võ, cũng không phải cái loại cơ bắp từ trong phòng tập thể dục bước ra.

“Phế vật.”

Một thanh niên có khuôn mặt tuấn tú, mũi khoằm chỉ khoanh tay lạnh lùng quan sát cuộc vật lộn giữa hai người, thấy bên mình đặt cược có vẻ như sẽ thua, lạnh lùng nói xong một câu, hắn trực tiếp nhét điếu xì gà đang cháy đỏ vào tai một nam nhân.

“A!”

Nam nhân lập tức buông tay, luống cuống móc điếu xì gà đang cháy trong tai ra, sau đó hoảng hốt đứng dậy.

Từ Đạo Triết nheo mắt nhìn thanh niên đang cười to. Không cần giới thiệu, hắn cũng biết thanh niên mũi khoằm kia là ai.

Triệu Thái Ngô.

Thái tử gia của tập đoàn Thăng Tiến. Từ trên người hắn, Từ Đạo Triết ngửi thấy mùi của tội ác.

Ánh mắt Triệu Thái Ngô rất có tính xâm lược. Hắn phất tay cho hai hán tử kia rời đi, rồi nhìn thẳng vào Từ Đạo Triết. Hắn cảm thấy tên gia hỏa này không hề lịch sự chút nào.

“Vị này là Từ Đạo Triết, là thần thám ra tay rất ác độc, cũng chính là cố vấn mà ta đã nói.”

Phác Nhật Dũng đúng là có nhãn lực cực kỳ kinh người, lập tức xoay người giới thiệu, vẫn không quên gật đầu với nữ nhân tên Xa Bảo Lệ bên cạnh Triệu Thái Ngô.

Nữ nhân là một tiểu minh tinh đang lên, rất được Triệu Thái Ngô sủng ái. Hắn không dám đắc tội.

“Thì ra là cảnh sát đại nhân.”

Triệu Thái Ngô ngồi xuống, âm cuối phát ra có chút mỉa mai, đồng thời dùng tay phủi sạch thứ bột trắng trên mặt bàn một cách sạch sẽ.

“Không tệ, khắc tinh của tội ác, thần hộ mệnh của chúng ta, mọi người vỗ tay đi.”

Triệu Thái Ngô phủi tay, ý khinh thường không thèm che giấu.

Thấy Triệu Thái Ngô vỗ tay, những người còn lại cũng lập tức vỗ tay lớn tiếng khen hay, nhưng bên trong lại ẩn chứa một sự châm chọc khó tả.

“Cảm ơn.”

Từ Đạo Triết nheo mắt, trong lòng có chút tức giận, giọng điệu không thèm khách sáo: “Nói đến đây cũng là lần đầu tiên ta uống rượu với một nhân vật đại tài phiệt. Ta còn tưởng là cảnh tượng kinh người nào nữa, thì ra cũng chỉ bấy nhiêu.”

Hắn vừa nói xong, bầu không khí giống như ngưng lại.

“Không ra thứ gì?”

Triệu Thái Ngô đứng dậy, cười lạnh hỏi: “Có phải như vậy hay không?”

Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, hắn nắm tóc Xa Bảo Lệ, một tay bốc lấy một cục đá dùng để hạ nhiệt độ rượu whisky bỏ vào cổ áo của nữ nhân.

Tất cả mọi người đều xôn xao.

“Có phải như thế này không?”

Tay phải Triệu Thái Ngô bóp chặt cổ nữ minh tinh có chút danh tiếng, khiến đối phương không cách nào giãy dụa, ánh mắt âm độc nhìn Từ Đạo Triết: “Có phải không nghĩ đến hay không?”

Từ Đạo Triết lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thanh niên trẻ tuổi trước mặt, không nói lời nào.

Rầm.

Cánh cửa bị đẩy ra một cách thô bạo, phá vỡ sự im lặng trong phòng.

“Thú vị thật.”

Người bước vào nheo mắt, giọng điệu bình tĩnh mang theo chút khinh bỉ: “Triệu công tử xác thực rất biết chơi.”

Biến cố đột ngột khiến cho mặt Triệu Thái Ngô trầm xuống. Hắn nhìn chằm chằm vị khách không mời mà đến, giọng điệu lạnh như băng: “Là giám đốc của tập đoàn Kim Môn sao? Ngươi làm như vậy có phải hơi quá đáng rồi không?”

Những người đang ngồi lập tức sợ hãi lui về sau mấy bước.

Nếu nói Triệu Thái Ngô là một con sói đói, vậy tập đoàn Kim Môn chính là một con mãnh hổ càng thêm hung mãnh. Bọn hắn chẳng dám đắc tội với bên nào. Người nào cũng sợ phải gánh họa.

Ngoại trừ Từ Đạo Triết.

Hắn ngược lại cảm thấy hứng thú, đứng thẳng người nhìn con cháu Thôi gia trong truyền thuyết.

“Người của ngươi đúng là không hiểu chuyện. Cho nên, ngươi nên xin lỗi một tiếng trước đi.”

Quách Quang Diệu đảo mắt một vòng, sau đó mới khoan thai nói với Triệu Thái Ngô.

Khi nam nhân nói chuyện, một đám nam nhân mặc vest đen nhanh chóng xông đến ngăn trước mặt Triệu Thái Ngô, người dẫn đầu liền khom người xin lỗi: “Xin lỗi, bọn hắn nhiều người quá.”

“Không sao.”

Sắc mặt Triệu Thái Ngô bình tĩnh lại: “Ta vẫn chưa có cơ hội uống một ly rượu với giám đốc Thôi tiếng tăm lừng lẫy. Hôm nay quả thật rất đúng lúc.”

Nói xong, hắn vỗ vỗ Xa Bảo Lệ đang sợ đến choáng váng: “Rót rượu đi, giám đốc Thôi là đại nhân vật đấy.”

Nữ nhân run rẩy đứng dậy, rót đầy ly rượu, sắc mặt tái nhợt trước khí thế kinh người của Quách Quang Diệu.

Ánh mắt Quách Quang Diệu khẽ quét qua bộ váy dạ hội ướt đẫm của nữ nhân, lắc đầu một cái.

“Triệu công tử, chúng ta cũng không thân đến mức có thể ngồi uống rượu với nhau. Hôm nay ta đến chỉ để làm một chuyện.”

Nam nhân vỗ tay phát ra tiếng.

Lập tức có mấy nam nhân xách chiếc cặp da màu đen nặng nề bước vào, mở ra trước mặt mọi người.

Hô hấp của tất cả đều nhanh hơn.

Tiền.

Tất cả tiền giấy mệnh giá 50.000 won chất đầy cặp.

“Sáu tỷ.”

Quách Quang Diệu nhìn Triệu Thái Ngô có chút không giữ được bình tĩnh, mỉm cười nói: “Đây là phí bồi thường hơp đồng cho Phác tiểu thư và mười hai cô nương. Mau giao lại hợp đồng cho ta.”

“Ngươi tưởng ta là cái gì? Còn nữa, ta có nói muốn bán hợp đồng của các nàng sao?”

Gương mặt Triệu Thái Ngô xuất hiện nụ cười khiến tất cả những người quen biết hắn đều cảm thấy sợ hãi. Tất cả mọi người đều biết hắn đã chạm đến ranh giới của sự điên cuồng.

“Ta sẽ khiến cho tiện nhân kia sống không bằng chết.”

Triệu Thái Ngô nghiêm túc nói.

Bình Luận (0)
Comment