Chương 1014: Từ Đạo Triết
“Cầm đi.”
Từ Đạo Triết đưa cho Lương Hạo Doãn đang đứng ngây ra đó.
“Có ý gì?”
Nam nhân không hiểu, liền hỏi.
Đáng tiếc, hắn còn chưa chờ được câu trả lời, trên mặt đã bị nện trúng một quyền.
Nhìn Lương Hạo Doãn ngã xuống đất, Từ Đạo Triết nhe răng cười: “Muốn gọi luật sư đúng không?”
“Hút một điếu thuốc đi, sếp.”
Thuộc hạ Tiểu Trịnh đưa cho Ngô Đạt Thứ một điếu thuốc thơm. Nghe thấy tiếng kêu cứu bên trong tấm cửa sắt, hắn có chút lo lắng nói: “Không phải Đạo Triết ca đánh người ta gần chết chứ.”
“Dần dần rồi ngươi cũng quen thôi.”
Ngô Đạt Thứ đốt điếu thuốc, nhả ra một ngụm khói xanh nhạt, bình tĩnh nói: “Nếu ngươi sợ bị đánh, phiền phức sẽ giảm bớt.”
…
Chuyện tiến triển quả nhiên như Ngô Đạt Thứ đã phân tích.
Mặc dù tên thủ lĩnh họ Lương nhìn qua có chút thê thảm, nhưng xác thực không có phiền phức nào xảy ra. Hắn chỉ dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Từ Đạo Triết.
“Kết thúc rồi, uống một ly chứ?”
Sắp xếp xong hết thảy, Ngô Đạt Thứ nhìn Từ Đạo Triết đang hút thuốc một mình ngoài cửa.
“Không.”
Từ Đạo Triết khoát tay: “Tối nay, một người bạn cũ sẽ giới thiệu cho ta làm quen với một đại nhân vật, nói cái gì là thái tử gia của tập đoàn Thăng Tiến, dự định tiến quân vào ngành điện ảnh và truyền hình. Hắn muốn quay một bộ phim liên quan đến cảnh sát, cho nên hắn cần một cảnh sát đến chỉ đạo.”
“Ngươi muốn làm chuyện này sao?”
Ngô Đạt Thứ có chút tò mò: “Với tính cách của ngươi, có thể nhịn sắc mặt của những người đó cũng không phải chuyện dễ dàng.”
“Đúng vậy.”
Từ Đạo Triết bắn điếu thuốc trong tay thành một đường vòng cung xinh đẹp, giọng điệu có chút ảm đạm: "Nhưng ta đang cần tiền. Vợ của ta đã gần một năm không đi làm, con cái lại sắp vào cấp hai, tiền thuê nhà còn chưa trả được, không muốn nhịn cũng phải nhịn.”
“Vậy ngươi cố gắng thôi.”
Ngô Đạt Thứ thở dài: “Tiền chúng ta kiếm được đúng là hơi ít. Ngươi có biết không, tên khốn kiếp Lưu Doãn Hi vừa mới đổi xe gần đây. Không biết hắn kiếm tiền từ đâu nữa.”
“Nhất định là tập đoàn Kim Môn.”
Từ Đạo Triết nói toạc ra: “Những tên khốn kiếp đó đang biến hình. Không ít người lên thuyền của bọn hắn. Tuyệt đối đừng để ta nắm được thóp. Nếu không, ta sẽ cho bọn chúng ở trong tù nửa đời còn lại.”
“Đúng là một đất nước bẩn thỉu.”
Ngô Đạt Thứ cũng không phản bác, chỉ khẽ thở dài một tiếng.
…
“Đến rồi sao?”
Bạn cũ của Từ Đạo Triết - Phác Nhật Dũng là giám đốc của một công ty quay chụp. Hắn đang đứng trước hộp đêm Noah’s Phương Chu không ngừng vẫy tay gọi Từ Đạo Triết.
“Chào.”
Từ Đạo Triết vừa chào vừa dùng ánh mắt hâm mộ nhìn những chiếc xe sang trọng ngoài cửa hộp đêm: “Có phải người có tiền ở Busan đều đến nơi này không?”
“Cũng không khác gì đâu.”
Phác Nhật Dũng vừa dẫn đường vừa tranh công: “Ta đã giúp ngươi đòi một giá tốt. Lát nữa gặp Triệu Thái Ngô, ngươi nhớ cung kính một chút. Ngươi cũng biết rồi đấy, tính tình của bọn hắn rất quái lạ.”
“Ta biết rồi.”
Từ Đạo Triết quan sát hoàn cảnh sang trọng xung quanh, cười hì hì chào hỏi mỹ nữ đi ngang qua: “Người đẹp nhiều như vậy sao?”
“Nhiều?”
Phác Nhật Dũng mỉm cười trả lời một câu: “Mấy ngày trước thì đúng là nhiều thật, nhưng hình như kinh doanh xảy ra vấn đề, hàng ngon đi hết mất rồi.”
Nam nhân dừng bước.
“Dạo này, công tử Triệu Thái Ngô bởi vì chuyện này mà nổi trận lôi đình. Ngươi gặp tuyệt đối đừng nhắc đến đề tài này.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bạn cũ, Từ Đạo Triết gật đầu: “Biết rồi, nhưng tại sao ngươi lại sợ hắn đến như vậy?”
Phác Nhật Dũng tránh đi đề tài này, thậm chí còn hạ thấp giọng: “Đào chân tường chính là tập đoàn Kim Môn. Hiện tại hai bên bất luận là vận chuyển hàng hóa hay là bất động sản đều cạnh tranh rất lợi hại.”
“Biết rồi.”
Từ Đạo Triết vỗ vai bạn cũ của mình: “Ngàn vạn lần ngươi không nên tham gia vào. Ta không biết đức hạnh của Triệu công tử như thế nào, nhưng ta biết phong cách của tập đoàn Kim Môn.”
“Sẽ rất nguy hiểm.”
“Ta biết rồi.”
Phác Nhật Dũng trả lời, gương mặt chỉ toàn là nụ cười chân thành: “Từ nhỏ đến lớn đều có ngươi bảo vệ, ta cảm động quá.”
…
“Gần đây tập đoàn Thăng Tiến tiến quân vào ngành giải trí, nhưng chỉ để cho vui. Hiện tại, tất cả tinh lực của bọn hắn đều tập trung vào khu ổ chuột gần Vân Đài, cũng chính là mảnh đất ở Thảo Lương Động.”
Vạn Thu Sinh phân tích rất cẩn thận: “Cho nên, về phương diện vận chuyển hàng hóa, bởi vì bến tàu nằm trong tay người ngoài, chỉ cần lấy được đám xe tải vận chuyển hàng hóa, bọn hắn sẽ cảm thấy rất khó chịu.”
“Thảo Lương Động?”
Ngón tay Quách Quang Diệu xẹt qua trên tấm bản đồ: “Đây là một bồn tụ bảo. Tiểu tài phiệt Triệu gia này đúng là rất có dã tâm.”
“Đúng vậy.”
Vạn Thu Sinh hiển nhiên đã có điều tra của mình: “Triệu Quang Chính tốt nghiệp đại học Seoul, có mạng lưới quan hệ rộng rãi. Hắn đã phát triển nhanh chóng trong những năm qua. Rõ ràng hắn không hài lòng với việc bị giam giữ ở Busan, hắn muốn tiến lên một tầm cao mới.”
“Lão đại nói sáu tháng cuối năm chính là thịnh yến Thao Thiết của tập đoàn Cẩm Tú. Chúng ta không cần quan tâm đám người đó. Vừa lúc chúng ta luyện tay một chút thôi.”
“Chúng ta có một nhược điểm tự nhiên, đó chính là không có đủ đầu mối liên hệ. Mặc dù chúng ta có Thôi gia ngươi, nhưng cạnh tranh với đối thủ thương nghiệp cùng trình độ không hề dễ dàng.”
Vạn Thu Sinh rất lý trí.
“Nói với Đinh Thanh những hoạt động quyên tiền và phục vụ công động, hắn nhất định phải đích thân đi làm. Tốc độ tẩy trắng của chúng ta cần nhanh một chút.”
Quách Quang Diệu đứng dậy: “Đừng quá coi trọng những đại nhân vật như thế. Nội tình của bọn hắn chưa chắc đã sạch sẽ hơn chúng ta bao nhiêu. Chỉ cần lợi dụng được truyền thông, cái gì cũng có khả năng.”
“Ta hiểu rồi.”
Vạn Thu Sinh gật đầu, nhìn Quách Quang Diệu đứng dậy, có chút kỳ quái hỏi: “Muộn như vậy mà ngươi còn ra ngoài?”
“Ta muốn đi gặp Triệu Thái Ngô, thuận tiện giúp Phác tiểu thư của chúng ta thanh lý hợp đồng. Pháp nhân của câu lạc bộ Thiên Đường bị hù đến không dám ra ngoài, quá mất mặt rồi.”
Quách Quang Diệu trả lời.