Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1013 - Chương 1013 - Tên Điên

Chương 1013 - Tên điên
Chương 1013 - Tên điên

Chương 1013: Tên điên

“Ra khỏi ngõ, rẽ trái, cách đó hai trăm mét có một phòng khám tư nhân. Đến đó, ngươi sẽ không chết được đâu.”

Đỗ Cửu dặn dò rất tỉ mỉ: “Không chào hỏi mà đến là các ngươi không tuân theo quy củ. Cho nên, ăn chút khổ, mạng còn có thể giữ được.”

“Làm phiền đi mấy bước nhưng phải đi chậm một chút.”

Đỗ Cửu mỉm cười: “Đi nhanh sẽ bị đứt ruột, chết thì đừng trách ta.”

“Ta hiểu rồi.”

Bởi vì quá đau, mồ hôi lạnh như hạt đậu nành từ trên trán Lý Lập Quân rơi xuống mặt đất, hắn bước từng bước ra ngoài.

“Băng bó kỹ thì biến trở về, nói cho Nhậm Cửu biết không tuân theo quy củ thì đừng ăn cơm ở Thiên Nam.”

“Nhất định, nhất định.”

Lý Lập Quân gật đầu, động tác rất cẩn thận.

Đỗ Cửu không tiếp tục để ý đến nam nhân này nữa, ngược lại khoát tay chỉ về phía một nữ hài đang che miệng vì kinh sợ, ra hiệu ngậm miệng, sau đó cùng với Đỗ Thạch nhanh chóng chuồn vào một con hẻm khác.

Điền Phức dựa vào vách tường lạnh lẽo, ánh mắt bình thường cười lên như trăng rằm bây giờ mở to, da thịt trắng nõn lại càng tái nhợt không có chút máu.

Mọi thứ xảy ra trong con hẻm giống như một cơn ác mộng đối với nữ hài.

Ngoại trừ động tác nhanh như tia chớp, điều làm cho nàng khiếp sợ nhất chính là sự lạnh lùng.

Người giết người và người bị giết đều lạnh lùng như nhau. Nữ hài không hiểu trình độ một dao kia của Đỗ Cửu như thế nào, cho nên nàng cho rằng nam nhân kia sẽ chết.

Cuộc sống khó khăn nhưng không từ bỏ hy vọng, tuy nhiên đây là lần đầu tiên nữ hài cảm nhận được sự tàn nhẫn của một thế giới khác.

Điều may mắn chính là hai nam nhân cao lớn kia không để ý đến nàng. Ngay cả nam nhân đâm một đao cũng chỉ đong đưa ngón tay với nàng mà thôi.

Nữ hài hiểu động tác này.

Im lặng, xem như cái gì cũng không thấy.

Mặc kệ Đỗ Cửu có nhìn thấy hay không, nàng cứ gật đầu thật mạnh, tim như muốn nhảy ra ngoài.

Nàng chỉ là một nữ hài bình thường, hiền lành, thích cười mà thôi, cũng không phải đóa hoa trong nhà kính có tinh thần trọng nghĩa. Ngược lại, nàng biết cuộc sống không dễ dàng gì so với đại đa số người khác.

Hai nam nhân rời đi, Điền Phức cứ thế trơ mắt nhìn nam nhân mang cặp công văn màu đen, sắc mặt trắng bệch, di chuyển chậm rãi từng bước một.

Một dao kia của Đỗ Cửu rất có trình độ.

Máu nhỏ giọt xuống, Lý Lập Quân thở chậm lại, bước từng bước ra ngoài. Khi đi ngang qua Điền Phức, thậm chí hắn còn nhếch miệng cười.

Điền Phức ngây ra.

Cứ thế đứng như trời trồng nhìn nam nhân chậm rãi rời khỏi tầm mắt của mình.

“A!”

Sau khi xác định trong hẻm không còn một ai, nữ hài chạy nhanh giống như một con thỏ bị điện giật.

Lo lắng đề phòng những hai ngày, nhưng không có bất kỳ ban ngành có liên quan đến hỏi nàng, cũng không có bất kỳ báo chí nào đưa tin.

Điều này khiến cho Điền Phức thậm chí cho rằng gần đây nàng bị thiếu ngủ nên sinh ra ảo giác.

Nhưng nàng nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ này.

Hôm đó, cả đời nàng cũng không quên bóng lưng của nam nhân bị cắm con dao vào bụng.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên khiến cho nàng giật mình.

“Tiểu Điền, có thời gian không? Đi dạy thôi.”

“Có ạ.”

Điền Phức cực kỳ vui mừng. Cảm giác kiếm tiền áp đảo nội tâm bất an của nàng mấy ngày qua.

“Được, để ta thông báo cho bọn hắn.”

Trưởng khoa cúp điện thoại. Lúc này, nữ hài vẫn cho rằng mình sẽ dạy cho con của một nhà giàu có nào đó, làm sao cũng không nghĩ đến nàng sẽ gặp gỡ một thế giới khác.

Từ Đạo Triết là đội phó của đội điều tra diện rộng.

Là một cảnh sát tài ba, vị trí của hắn không nên thấp như vậy, tất cả những điều này là do tính cách nóng nảy và tàn nhẫn của hắn tạo ra.

“Đạo Triết, ngươi có thể ra tay nhẹ một chút được không. Ta khó mà giúp ngươi che giấu được.”

Người nói chuyện là Ngô Đạt Thứ với vẻ mặt bất lực. Từ thái độ và khí chất của hai người khi đứng cùng nhau, rất ít người có thể nghĩ rằng nam nhân trung niên với khuôn mặt nịnh nọt lại là người cầm đầu.

“Biết rồi.”

Từ Đạo Triết không nhịn được gật đầu: “Nhưng đám chó con đó luôn chọc ta tức giận, ta cũng không còn cách nào.”

Hắn vừa nói vừa khoát tay với hơn mười đồng nghiệp đang có mặt: “Các người đi ra ngoài trước đi, lần này ta sẽ làm sạch sẽ một chút.”

“Được rồi.”

Ngô Đạt Thứ oán trách một tiếng, sau đó gật đầu bất đắc dĩ, làm bộ lấy điện thoại di động ra rồi rời khỏi hiện trường.

Cánh cửa sắt của nhà kho một lần nữa đóng lại. Hiện trường chỉ còn lại tên trộm xe cùng với đội phó Từ với vẻ mặt không kiên nhẫn.

Đây là hiện trường một vụ trộm.

Gần đây, tỷ lệ mất xe sang ở Busan và Seoul tăng vọt. Sau một tháng làm việc chăm chỉ, Từ Đạo Triết cuối cùng cũng tìm ra hang ổ của băng đảng. Sau một cuộc chiến đơn phương, hắn đã thắng lớn.

Ngay khi những tên tội phạm bị còng tay và giải đi từng người một, thủ lĩnh của băng nhóm lại vùng lên.

“Ta đã từ bỏ chống cự, hắn còn liều mạng đánh ta. Ta muốn mời luật sư.” Bầu không khí như muốn đông cứng.

Từ Đạo Triết nhìn đối phương mặt đầy máu, sắc mặt âm trầm.

Lúc này mới có cảnh tượng bên trên.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Thủ lĩnh nhóm trộm Lương Hạo Doãn bị cảnh tượng kỳ lạ trước mặt làm cho giật mình, giọng điệu có chút run rẩy.

“Đồ chó con, ngươi tưởng mình có thể đánh cảnh sát sao? Hơn nữa lại còn hung dữ đến như vậy?”

Từ Đạo Triết vừa nói chuyện vừa lấy một cái bật lửa ra trước ánh mắt trợn trắng của đối phương, cẩn thận tháo miếng kim loại ra, sau đó chậm rãi rạch lên trán.

Máu lập tức chảy dài trên má, dưới ánh đèn lờ mờ của nhà kho, trông hắn có vẻ hơi ghê rợn.

“Ngươi điên rồi?”

Lương Hạo Doãn cảm thấy có lẽ là do hắn đã phun nước bọt khi bái tế tổ tiên mấy ngày trước nên bây giờ mới bị trừng phạt. Nếu không, tại sao hắn lại gặp một tên điên như thế chứ?

“Kiên nhẫn một chút đi.”

Từ Đạo Triết trả lời một câu, tiện tay lấy ra một chiếc cờ lê đặt trong đống linh kiện bỏ đi, sau đó dùng vạt áo vest quấn lại, nghiêm túc thoa lên vết máu trên trán của mình.

Bình Luận (0)
Comment