Chương 1012: Lý Lập Quân
Ngày 14 tháng 2 năm 1997, mùng 3 tết.
Hợp kết hôn, cầu tự, nạp tài.
Kị dọn nhà, trang trí, nhập trạch.
Lý Lập Quân có thói quen ra ngoài phải xem hoàng lịch.
Ngoại hình của Lý Lập Quân là một nam nhân trung niên với mái tóc hơi hói, chiếc mũi khoằm và nước da có phần tái nhợt, trông rất bình thường, chẳng có gì nổi bật.
Tiếng còi tàu sắp vào ga vang lên chói tai.
Hành khách trong toa bắt đầu thu dọn đồ đạc đứng dậy, Lý Lập Quân vẫn không nhúc nhích, cầm điếu thuốc lượn lờ khói xanh trên tay, nheo mắt nhìn nhà ga đang đến gần.
Đã đến Thiên Đô.
So với những hành khách khác trên chuyến tàu đi thăm người thân và bạn bè trong dịp tết Nguyên đán, Lý Lập Quân không có người thân hoặc bạn bè ở Thiên Đô. Mục đích hắn đến đây chỉ có một, đó là một lần nữa xâu chuỗi lại tuyến đường Thiên Nam cho Cửu gia.
Hai năm xảy ra chuyện, tương đương với việc dây xích rơi mất một mắt xích quan trọng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến mạng lưới phương Bắc mà Nhậm Cửu cực khổ mới tạo ra được.
Vận khí của hắn không tốt. Vốn người được chọn đi không phải hắn, nhưng Lưu Thất Hổ xảy ra tai nạn xe cộ. Cho nên không còn cách nào, hắn chỉ có thể tạm thời đến đây mà thôi.
Nên biết rằng Tiểu Hồng Bào long bàng hổ cứ ở Thiên Nam và Hải Châu, hung diễm ngập trời, không ai muốn tiếp quản công việc khổ sai này.
Cộng thêm nơi này vốn không phải là một khu vực quan trọng. Tuy nói hắn có thể tự chủ, nhưng thu nhập cũng không quá khả quan, chỉ là một tồn tại trung chuyển.
Những điều này cũng không phải nguyên nhân chính khiến hắn không muốn đến, quan trọng nhất là một câu nói mà Tiêu Hồng Bào đã nói với Nhậm Cửu.
“Người của ngươi đến Thiên Nam ăn cơm cũng được, nhưng ngươi phải tuân theo quy củ của Cẩm Tú.”
Lời nói rất đơn giản, cũng không huyết tinh, nhưng gương mặt Nhậm Cửu lại xanh mét.
“Tuân theo quy củ của Cẩm Tú ngươi nhưng lại phá hỏng luật lệ của mình. Ăn cơm Thiên Nam của ngươi nhưng lại ném đi toàn bộ đĩa của mình, ngươi bảo ta làm sao mà chọn?”
Đây là câu trả lời của Nhậm Cửu với người truyền lời, rất phù hợp với phong cách của hắn, trong bông có kim, bên trong mềm mại có cứng rắn.
Tiểu Hồng Bào cũng không tiếp tục truyền lời nữa, mà quay sang im lặng một cách lạ thường.
Im lặng không phải chịu thua, mà là không muốn bàn tiếp.
Đạo lý này Nhậm Cửu hiểu, Lý Lập Quân cũng hiểu. Cho nên, trong lòng Lý Lập Quân tràn ngập sợ hãi.
Tính toán của hắn rất đơn giản. Tận lực không mở cửa, không kiếm được tiền cũng không quan trọng. Là trung chuyển, chịu mấy tháng chờ tên Lưu Thất Hổ khỏe rồi, hắn lập tức cút ngay. Lý Lập Quân hắn không phải Hạ Ngũ, không chịu được nghèo nàn, lại càng tiếc mệnh.
…
“Là hắn à?”
“Là hắn.”
Một đoạn đối thoại qua đi, cuộc chiến khốc liệt đầu tiên trong lễ hội mùa xuân đã diễn ra sau năm phút.
Cuộc chém giết đến từ thế giới hắc ám từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc chỉ trong mấy phút ngắn ngủi. Người trong cuộc không báo án, cũng không ở lại.
Nếu không có Điền Phức thì chuyện này vĩnh viễn là bí mật, không ai nhắc tới, coi như chưa từng xảy ra.
…
Điền Phức đến nhà ga để tiễn người.
Nữ hài vẫn mặc chiếc áo khoác lông vũ màu trắng mà nàng đã mặc ba năm trong dịp tết Nguyên đán hôm nay, nhưng vì dáng người chuẩn, khuôn mặt thanh tú và nụ cười ngọt ngào nên trông nàng không hề lỗi thời mà vẫn thu hút sự chú ý của nhiều người trẻ tuổi.
Trước nhà ga nhộn nhịp, đâu đâu cũng có taxi hoặc xe ôm đón khách. Thời điểm tết Nguyên đán này, những người vốn luôn tiết kiệm nay lại hào phóng hơn rất nhiều.
Nhưng Điền Phức vẫn không nỡ.
Đón xe khiến nàng đau lòng. Bây giờ mà đón xe về chắc chắn sẽ khiến cho tâm trạng của nàng không tốt suốt cả một ngày. Vì thế, nàng lựa chọn đi vào con hẻm nhỏ. Nữ hài đã từng bán đồ handmade ở đây, cho nên nàng rất quen thuộc đối với khu vực này. Nàng biết nếu mình đi bộ ba chục phút, xuyên qua hai ngõ nhỏ yên tĩnh, nàng có thể đón chuyến xe bus số 19 để về nhà.
Như vậy, nàng chỉ cần tốn một đồng mà thôi.
Tính toán rõ ràng khiến Điền Phức cảm thấy rất hài lòng, thậm chí ánh mắt còn cong cong thành hình trăng khuyết.
Trong lúc nàng đang băng qua ngõ hẻm thứ hai, những gì xảy ra trước mắt khiến cho nàng suýt chút nữa kinh hô. Nàng dùng tay che kín miệng, hết thảy trước mặt quá quỷ dị.
Lý Lập Quân cầm một cặp công văn da màu đen, bước đi rất nhanh.
Sau khi xuống tàu, việc đầu tiên hắn làm là đến phòng quay video để đăng quảng cáo.
Nội dung của quảng cáo rất đơn giản, nhưng trong mắt những người quan tâm, nó tương đương với việc thông báo một điều.
“Đường Nhậm Cửu gia lại mở.”
“Đến rồi sao?”
Ngay khi tay Lý Lập Quân vừa mới rời khỏi tấm áp phích quảng cáo vẫn còn dính hồ, một giọng nói vang lên từ đằng sau.
Lý Lập Quân phản ứng rất nhanh, đủ chứng tỏ hắn là một lão giang hồ.
Nam nhân cũng không trả lời, trước tiên co cẳng vọt về phía trước.
Hắn đã quan sát hoàn cảnh xung quanh khi đến đây, có một bức tường thấp phía trước chưa đầy hai mươi mét ở bên trái. Chỉ cần nhảy qua, đằng trước chính là một con đường nhộn nhịp.
Lúc đó, có lẽ hắn sẽ thuận lợi chạy thoát.
Bộp.
Hiển nhiên không chỉ có một người chặn đường hắn. Một bóng người cao lớn đứng trước mặt hắn, không chút khách khí dùng đôi chân đá vào bụng hắn, khiến Lý Lập Quân trong nháy mắt biến thành một con tôm.
Lực của cú đá này quá lớn khiến Lý Lập Quân cảm thấy đau đến mức ruột như muốn đứt ra.
“Ta không muốn lấy mạng ngươi.”
Giọng điệu của đối phương rất lạnh lùng. Một cái xẻng đánh thẳng vào lưng của Lý Lập Quân.
Nam nhân kêu lên.
Đỗ Cửu vỗ vào gò má tái nhợt của Lý Lập Quân: “Ta không hỏi tên ngươi, chỉ biết ngươi là chó của Nhậm Cửu. Nhưng vận khí của ngươi không tệ. Lão đại nói cuối năm giết người sẽ không may mắn.”
“Cảm ơn.”
Loại người như Đỗ Cửu sẽ không nói nhảm với hắn, vì thế câu trả lời của Lý Lập Quân là thật lòng.