Chương 1021: Thu tiền và làm việc
“Tai nạn.”
Lý Tử Thành cũng lộ ra vẻ mặt châm chọc: “Theo như những gì tập đoàn Thăng Tiến thoái thác, tài xế họ Bùi này đã làm loạn vô cớ. Bọn hắn đã giao phần công việc của tài xế này cho bất động sản Thân Trí, nhưng đối phương không chịu nghe giải thích và dọa chết để đòi lương, vậy nên trách nhiệm không phải ở phía bọn hắn. Nhưng trên tinh thần nhân đạo, bọn hắn sẽ chịu 35% viện phí.”
“Thú vị đó.”
Quách Quang Diệu sờ cằm.
“Điều thú vị vẫn còn ở phía sau, giám đốc Thôi.”
Lý Tử Thành cúi đầu: “Cái tên nói chuyện mà ngươi yêu cầu ta điều tra ngày hôm đó là Từ Đạo Triết, phó đội trưởng của đội điều tra Quảng thành, là một người rất thông minh và có năng lực.”
“Nói tiếp đi.”
Quách Quang Diệu biết Lý Tử Thành sẽ không nói chuyện không liên quan, đột nhiên nhắc đến tên đã cắt lời ngày hôm đó, vậy nên hắn rất kiên nhẫn.
“Còn người nhảy lầu tự tử kia là bạn nối khố của cảnh sát Từ này. Cũng trong chiều này, cảnh sát Từ này đã đến tập đoàn Thăng Tiến làm ầm ĩ.”
“Vậy nên bọn hắn tìm đến thanh tra Lý. Có lẽ bọn hắn muốn trấn áp vị cảnh sát này, ngăn hắn làm rối tung mọi thứ...”
“Hiểu rồi.”
Quách Quang Diệu cười lạnh: “Ngươi phụ trách xử lý hai tên vận chuyển ở bến tàu. Tập đoàn Thăng Tiến không thể can thiệp vào tất cả hoạt động kinh doanh vận tải hàng hóa ở cảng Busan. Đây là điểm mấu chốt.
Riêng việc nhảy lầu, ta sẽ tự xử lý.”
Ánh mắt nam nhân lạnh lùng: “Ta đánh hơi được mùi cơ hội trong chuyện này. Một cơ hội có thể hạ gục tập đoàn Thăng Tiến một cách triệt để.”
…
Lo lắng suốt cả đường đi, cuối cùng Điền Phức cũng nhìn thấy cánh cửa đó.
Cánh cửa mà Đại Thành ca đã nhắc đến vô số lần, thậm chí còn khiến cô gái cảm thấy có chút không chân thực.
Tòa nhà Cẩm Tú, văn phòng của Tô Bình Nam.
“Tô tổng đang đợi các ngươi ở bên trong.”
Sau khi gõ cửa, Văn Tiểu Địch cũng không đi vào, mà chỉ cung kính đứng ở một bên, làm ra động tác xin mời.
Đây là lần đầu tiên Điền Phức gặp Tô Bình Nam trong lời đồn đại của mọi người. Đúng rồi, nam nhân này còn có một biệt danh khiến nàng có chút sợ hãi.
Tiểu Hồng Bào.
Cô gái từng hỏi Đại Thành ca, tại sao hắn lại có biệt danh kỳ lạ như vậy. Lúc đó, chàng trai đã trả lời với vẻ mặt ngưỡng mộ.
“Áo trắng nhuốm máu, Ô thành cực hạn.”
Đại Thành nắm chặt tay, ánh mắt cũng vô cùng hưng phấn: “Nếu Tô Bình Nam làm được, ta cũng có thể làm được.”
Đáng tiếc cô gái hoàn toàn không hiểu được sự tôn sùng bạo lực trong máu nam nhân, nên chỉ liếc nhìn hắn với ánh mắt nhìn người thần kinh: “Nhàm chán.”
Nam nhân ngồi trong văn phòng thấy hai người đi vào thì đứng dậy chào hỏi không chút kiêu ngạo. Có thể thấy được nam nhân này rất cường tráng, hơn nữa đường nét trên khuôn mặt cũng rất cứng rắn.
Đúng vậy, Điền Phức đã dùng từ như vậy vào khoảnh khắc này.
Bởi vì nàng cảm thấy rất thích hợp. Điều nàng không ngờ tới là ánh mắt nam nhân này nhìn rất bình tĩnh, không trịch thượng, cũng không tàn nhẫn như lời Đại Thành ca đã nói.
Rõ ràng là nam nhân này đã che giấu mình là người giang hồ rất kỹ.
Điều này khiến Điền Phức nghĩ rằng tin đồn chỉ là tin đồn, nhưng tiếc là chỉ mười phút sau, ảo ảnh của cô gái đã hoàn toàn tan vỡ.
“Tới rồi?”
Tô Bình Nam đứng dậy, đưa tay về phía trưởng khoa Lưu được quan tâm mà lo sợ: “Hoan nghênh, hoan nghênh, xin lỗi đã làm phiền trưởng khoa Lưu lần này.”
“Không dám nhận, đây là điều nên làm.”
Trong mắt Điền Phức, trưởng khoa Lưu hiện tại là ví dụ sống động của hai từ tay sai. Điều này khiến nàng có chút phân tâm.
Nghĩ đến phản ứng của những sinh viên sợ trưởng khoa Lưu khi nhìn thấy cảnh này, hai hàng lông mày của cô gái lại cong thành hình trăng lưỡi liềm.
“Đây là Điền lão sư đúng chứ, trẻ hơn tưởng tượng của ta rất nhiều.”
Tô Bình Nam mỉm cười tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang nổi sóng.
Sau khi trọng sinh, trí nhớ của hắn tốt đến kỳ lạ.
Vậy nên hắn dám chắc rằng mình biết cô gái này. Nhưng không phải trong khoảng thời gian này, mà ở một thiên niên kỷ ở một thời không khác. Mặc dù cô gái trước mặt trẻ hơn rất nhiều so với người hắn gặp sau này, nhưng bất kể là ngũ quan hay nụ cười của nàng đều không thể sai được.
Nhìn Điền Phức căng thẳng như chim cút trước mặt, hắn nhếch môi, lông mày cũng hơi nhướng lên, lộ ra nụ cười vô cùng chân thành.
Vẻ mặt này khiến Văn Tiểu Địch bưng trà vào suýt chút nữa đã làm đổ tách trà xanh thơm nồng trên tay vì kinh ngạc.
Văn Tiểu Địch đã quá quen thuộc với Tô Bình Nam.
Vậy nên cô gái hiểu được nụ cười này. Đây là biểu cảm mà Tô Bình Nam chỉ lộ ra khi vô cùng vui vẻ.
Cực kỳ hiếm thấy.
Văn Tiểu Địch nhìn trưởng khoa Lưu và Điền Phức, sự tò mò trong lòng đã xông thẳng lên não. Hai người này là ai vậy? Sao có thể khiến chủ tịch mặt mày vô cảm lộ ra vẻ mặt như vậy?
…
Thời gian quay trở lại một thiên niên kỷ trong một thời không khác.
Côn thành.
Khu phát triển Kim Xuyên đang được xây dựng.
Ở đâu có công nhân, ở đó phải có hàng quán ven đường.
Đây đã là lần thứ ba Tô Bình Nam đến quầy thịt nướng ven đường này. Vẫn như thường lệ, hắn chỉ đến có một mình.
Lý do chọn quầy hàng này không phải là vì đồ ăn ở đây ngon, cũng không phải vì chất lượng và giá cả của nó, mà là vì ở đây là nơi duy nhất hắn gặp được mục tiêu của mình.
Nam nhân im hơi lặng tiếng cắn miếng thịt cừu còn dính dầu trên que tre, ánh mắt của hắn vô cùng lạnh lùng.
Mục tiêu mà Tô Bình Nam đang đợi họ Tưởng.
Nghe nói hắn là giám đốc khu phát triển Kim Xuyên. Về phần tại sao có người muốn một cái chân của hắn, Tô Bình Nam không biết và cũng không muốn biết.
Theo suy nghĩ của hắn, có thể là do mấy vụ tranh chấp về lợi ích dẫn đến việc có người muốn dạy cho đối phương một bài học.
Hắn chỉ quan tâm đến một chuyện.
Thu tiền và làm việc.