Chương 1022: Nhất định phải làm
Giá được đưa ra bởi lão Quải làm người trung gian rất tốt.
Mười lăm vạn một cái chân, nhưng hắn đã lấy trước hai vạn. Với mức giá này, Tô Bình Nam cho rằng như vậy là công bằng.
Gần đây hắn rất cần tiền, nửa năm không làm gì khiến túi của hắn còn sạch hơn cả mặt. Còn về chuyện đúng sai?
Tô Bình Nam không rảnh để nghĩ.
Có thể là do khu phát triển mới được thành lập nên có quá nhiều thứ phải lo, vậy nên lịch trình và tung tích của mục tiêu không hề cố định. Tô Bình Nam đã phải đợi trên con đường này ít nhất ba ngày, cũng chỉ thấy vị giám đốc Tưởng có chút mập mạp kia một lần.
“Xin lỗi, chỗ này không có người đúng chứ?”
Một giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào cùng với khuôn mặt căng thẳng xuất hiện bên cạnh Tô Bình Nam. Cô gái rất lễ phép, nheo đôi mắt như trăng lưỡi liềm hỏi.
Tô Bình Nam nhìn gian hàng chật kín người vốn định từ chối, nhưng khi ánh mắt hắn rơi vào chiếc chìa khóa xe QQ mà cô gái tiện tay đặt trên bàn, Tô Bình Nam lắc đầu làm một động tác mời ngồi.
Hắn đã nhìn thấy cô gái này hai lần trong ba ngày qua. Có vẻ như nàng là khách quen ở đây.
Mỗi lần gặp nhau, cô gái đều lái chiếc xe QQ màu xanh lam và ăn mặc già dặn. Từ điểm này có thể phân tích, cô gái đó chắc hẳn là quản lý cấp cao của một công ty nào đó ở khu vực phát triển.
Thời gian không chờ đợi một ai.
Yêu cầu của khách hàng là năm ngày. Nếu không hoàn thành, giao kèo sẽ bị hủy. Điều này khiến Tô Bình Nam quyết định làm liều, bây giờ hắn rất cần số tiền đó. Làm liều đồng nghĩa với việc sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mà chiếc chìa khóa xe cùng chiếc QQ nhỏ màu xanh đậu bên đường của cô gái chắc chắn là cách tốt nhất khi xảy ra chuyện.
“Cảm ơn ngươi rất nhiều.”
Thấy Tô Bình Nam lắc đầu, Điền Phức lập tức trở nên vui vẻ. Cô gái tội nghiệp không hề biết rằng sở dĩ mình được mời ngồi là do nam nhân kia đã nhìn trúng chiếc QQ second hand của nàng, vậy nên nàng vẫn vui như mở cờ trong bụng.
Đồ ăn ở khu phát triển khó ăn muốn chết, lượng công việc của nàng khá nặng, vậy nên nàng đành phải lén lút chạy đến đây làm một bữa. Hôm nay có chuyện đến muộn nửa tiếng đồng hồ, kết quả là mọi người đã ngồi kín chỗ.
Bởi vì cái bụng đang kêu réo, Điền Phức quyết định ngồi cùng bàn với những người khác. Sau khi quan sát một lúc lâu, nam nhân ngồi một mình với vài xiên thịt đã lọt vào tầm ngắm của nàng. Đầu tiên, đồ ăn của nam nhân này rất ít. Cô gái giở trò khôn vặt, nghĩ rằng đối phương có thể sẽ rời đi sau mười phút nữa.
Thứ hai, cũng không biết tại sao, cảm giác thăng trầm trên người nam nhân này khiến nàng cảm thấy có chút giống tò mò.
“Để cảm ơn, ta sẽ mời ngươi uống bia.”
Điền Phức nở nụ cười ngọt ngào, rất giống cô bé quàng khăn đỏ giúp bà ngoại sói qua đường.
“Cảm ơn.”
Tô Bình Nam lắc đầu: “Ta không uống rượu khi làm việc.”
“Làm việc?”
Cô gái chớp mắt, trên mặt đầy vẻ khó hiểu.
…
Tính toán của Điền Phức đã xôi hỏng bỏng không.
Nam nhân ăn xong cũng không lập tức rời đi như nàng tưởng tượng, mà lấy trong túi ra hai tờ mười đồng để dưới tách trà rồi thong thả châm một điếu thuốc. Hắn nheo mắt nhìn vào con đường vắng vẻ trước mặt, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.
Cô gái đã đi làm được hai năm, nàng đã quen với các loại thuốc lá, và cũng biết được nhiều loại thuốc lá. Vừa nhìn đã biết, thuốc lá mà nam nhân này đang hút là Lão Quan Sảnh, một loại thuốc lá giá rẻ chất lượng kém.
Nhớ lại hành động rút tiền vừa rồi của nam nhân, cô gái càng tò mò hơn về nam nhân ăn vận rẻ tiền và đi giày thể thao không nhãn hiệu này.
“Chắc chắn hắn có câu chuyện riêng của mình.”
Điền Phức thỏa mãn cắn một miếng ngô nướng lớn, vừa ăn vừa nghĩ.
Da của nam nhân này rất tốt.
Khuôn mặt góc cạnh rất quyến rũ kết hợp với cơ bắp cuồn cuộn khiến nam nhân này đầy sự rắn rỏi và an toàn.
“Có cần phải đãi hắn một bữa no hay không?”
Điền Phức đang gặm ngô có chút do dự. Nam nhân này giống như rượu lâu năm, nàng rất muốn làm quen với hắn.
Nàng còn chưa kịp mở miệng, ánh mắt nam nhân đột nhiên trở nên hung ác. Trong ánh mắt kinh ngạc của cô gái, nam nhân còn đặc biệt nở một nụ cười.
Chà, răng rất trắng.
Điền Phức thầm nghĩ.
…
Ông trời không phụ lòng người.
Ngay khi Tô Bình Nam hút điếu thuốc thứ hai, mục tiêu đã xuất hiện.
Đầu hói, bụng bia, người cao khoảng một mét bảy, trên mặt có mụn trứng cá đỏ. Sau khi kiểm tra các đặc điểm, Tô Bình Nam xác định mục tiêu. Nhưng ngay lập tức, đồng tử của nam nhân đã co lại thành mũi kim.
Quả nhiên là có chuyện ngoài ý muốn.
Đoàn người của đối phương vậy mà lại có sáu người, nhưng đó không phải là vấn đề. Vấn đề là hai nam nhân mặc đồng phục đứng cạnh giám đốc Tưởng.
“Làm hay không làm?”
Tô Bình Nam đã quyết định trong vòng chưa đầy năm giây.
Nhất định phải làm.
Lão Quải đưa ra một cái giá đủ cao, hiện tại ngành này cũng không quá khởi sắc. Bản thân hắn không thể sống như những kẻ lưu manh kia. Huống chi, ánh mắt của nam nhân này rất độc.
Tô Bình Nam thấy được, mặc dù biểu tượng địa vị trên vai của hai nam nhân mặc đồng phục này không thấp, nhưng đốt ngón tay của bọn hắn không dày, khuôn mặt lại phù thũng, bước đi cũng không có sức lực. Có lẽ cũng không có gì lợi hại, nỗi lo duy nhất bây giờ là làm thế nào để nhanh chóng rời đi.
Đánh cảnh sát là chuyện không hề nhỏ. Phải rời đi ngay lập tức.
Tô Bình Nam hạ quyết tâm đứng dậy, nhếch miệng với cô gái. Lúc hắn đi lướt qua, hắn đã thành công lấy được chìa khóa xe mà Điền Phức bất cẩn ném lên bàn.
Cô gái bị nụ cười khó hiểu của nam nhân làm cho bối rối, ngây ngốc nhìn theo Tô Bình Nam bình thản rời đi, mà không nhận ra rằng nam nhân này đã lấy chìa khóa xe của nàng.