Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1025 - Chương 1025 - Đừng Nương Tay

Chương 1025 - Đừng nương tay
Chương 1025 - Đừng nương tay

Chương 1025: Đừng nương tay

Lặng lẽ đóng cửa văn phòng lại, trên mặt Điền Phức vẫn còn sợ hãi.

Theo nàng thấy, nam nhân này vui buồn thất thường, mạnh mẽ đến dọa người.

Nhưng trong vòng năm phút, tâm trạng của cô gái đã vui vẻ hơn.

“Điền lão sư, lịch trình của Tô tổng tháng này không quá kín, vậy nên bọn ta sẽ trực tiếp thanh toán ba mươi giờ học vào thẻ của ngươi, không có vấn đề gì chứ?"

Văn Tiểu Địch hỏi.

“Không có, không có.”

Điền Phức vội vàng xua tay, đồng thời nhanh chóng tính toán trong đầu.

Một giờ học là tám trăm, vậy thì ba mươi giờ học là... Con số tính ra khiến cô gái cảm thấy bủn rủn chân tay.

“Vậy thì tốt, đưa số tài khoản cho ta, sáng mai ta bảo kế toán chuyển tiền cho ngươi.”

Mặc dù Điền Phức đã cố gắng hết sức để tỏ ra bình tĩnh, nhưng khuôn mặt đỏ bừng vẫn bán đứng tâm trạng của nàng, điều này khiến Văn Tiểu Địch có chút buồn cười.

Thư ký Văn chỉ tiễn nàng vào thang máy, Điền Phức một mình xuống lầu nhìn thấy thang máy trống rỗng thì hít thật sâu mấy hơi, sau đó vẫn không nhịn được mà nắm chặt tay hoan hô vài tiếng.

Cô gái không biết rằng nhất cử nhất động của mình đều bị hệ thống giám sát tập đoàn Cẩm Tú vừa lắp đặt đều nhìn thấy rõ ràng. Điều này khiến Lục Viễn vẫn luôn theo dõi hành động của đối phương không nhịn được bật cười.

“Có vẻ như cuộc gặp gỡ tại gian hàng Đại Phi là một sự trùng hợp.”

Lục Viễn đứng dậy: “Lời nói và việc làm phù hợp với độ tuổi này, không cần theo dõi nữa.”

Nam nhân quay người lại, bước ra khỏi phòng giám sát.

Điền Phức cảm thấy tâm trạng của mình hôm nay giống như đang đi tàu lượn siêu tốc.

Khi nàng vui vẻ theo tài xế lên xe, một người bước xuống từ chiếc xe việt dã vừa tới khiến sắc mặt cô gái lập tức tái nhợt.

Với chiều cao gần hai mét, vẻ mặt điềm tĩnh và đôi mắt hung dữ. Dáng vẻ đó có đánh chết nàng cũng nhớ rõ mồn một.

Đây là tên hung thủ trong con hẻm ngày hôm đó!

Cảnh tượng nam nhân bị đâm vào bụng lết từng bước một bất giác hiện lên trong đầu cô gái.

“Sao vậy? Điền lão sư?”

Tài xế quay đầu nhìn Điền Phức đang sững người: “Tô tổng bảo ta đưa ngươi về nhà. Ngài nói cho ta biết địa chỉ chi tiết của ngài.”

“Không có gì.”

Điền Phức bình tĩnh lại, lo lắng nuốt nước miếng, giả vờ không thèm để ý nói: “Nam nhân cao cao đó cũng là người của tập đoàn Cẩm Tú sao?”

Tài xế nhìn theo ngón tay của cô gái, lập tức mỉm cười gật đầu: “Giám đốc Đỗ Cửu? Đúng vậy.”

Lời nói bình tĩnh của tài xế như sét đánh ngang tai cô gái: “Giám đốc Đỗ là một trong những người phụ trách văn phòng của Tô tổng. Sao vậy? Ngài biết hắn sao?”

“Ta không biết hắn, ta chỉ tò mò về chiều cao của hắn mà thôi.”

Điền Phức sợ mất vía lắc đầu.

Lúc này, trong lòng cô gái mới hiểu tin đồn đáng sợ về nam nhân vui buồn thất thường kia là sự thật.

Cho dù đối phương có ngụy trang tốt đến đâu, hắn vẫn là một con quái vật đáng sợ trong bóng tối.

Thật khủng khiếp, nàng phải làm gì đây?

Đây là suy nghĩ duy nhất của Điền Phức bây giờ.

...

Đỗ Cửu đến văn phòng của Tô Bình Nam không hề biết rằng hắn đã lướt qua cô gái mà mình gặp trong con ngõ ngày hôm đó.

Vẻ mặt của hắn bình thản, báo cáo lại một cách chi tiết.

“Nam ca, người của Nhậm Cửu tối nay sẽ tới đây. Có vài con sói Tây Bắc, xem ra đối phương muốn làm tới.”

“Bọn hắn đi đường nào?”

Giọng nói của Tô Bình Nam cũng lạnh xuống.

“Theo tin tức, lần này đối phương rất cẩn thận, bọn hắn đã đi đường vận chuyển của mình.”

Đỗ Cửu trả lời: “Có một lô hàng được vận chuyển từ Thải Vân Chi Nam đến Quảng thành đi qua Thiên Nam. Có lẽ bọn hắn sẽ xuống ở khu vực Phong thành, sau đó đổi xe xuống Thiên Đô.”

“Nhậm Cửu không phục, có chết cũng muốn giữ quy tắc, vậy nên lần này sẽ làm hắn khá đau.”

Tô Bình Nam thong thả nhấp một ngụm trà còn thơm nồng: “Quy tắc cuối cùng vẫn sẽ bị phá vỡ.”

“Ta đi làm việc với bọn hắn.”

Đỗ Cửu mỉm cười hung tợn, cúi đầu.

“Đi đi, đừng nương tay, cứ làm theo phong cách của chúng ta.”

Tô Bình Nam suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Thông báo cho Mộ Dung Thanh Thanh đưa người đến Côn thành một chuyến. Nhậm Cửu hắn chẳng qua chỉ là cảm thấy mình ở núi cao, còn hoàng đế ở xa mà thôi. Chúng ta không thể chạm vào gốc rễ của hắn, vậy thì đi chào hỏi hắn một tiếng đi.”

Theo lời của Tô Bình Nam, một là thế lực nổi tiếng đã chiếm cứ Thải Vân Chi Nam nhiều năm, một là một tổ chức kiểu mới vô cùng hung hãn vừa trỗi dậy gần đây, hai bên sẽ đụng độ với nhau một cách dữ dội.

...

Đường quốc lộ của Phong thành có rất nhiều xe ô tô. Cho dù là nửa đêm vẫn rất nhộn nhịp, đèn xe đan xen thành một hàng dài.

“Ngươi nhìn thấy chưa? Những chiếc xe lớn kéo gỗ cùng thức uống làm từ quả óc chó kia đều là xe của Tô Bình Nam.”

Thành Đại Dũng vẫn luôn im lặng trên đường đi, hiếm khi mới mở miệng một lần, thì thầm với lão Hải đang nheo mắt dựa vào cửa sổ: “Tiểu Hồng Bào đã kiếm được rất nhiều tiền trong sự nghiệp của mình. Ta cũng không biết hắn nhúng tay vào chuyện của chúng ta làm gì?”

“Thứ hắn muốn không phải là lợi nhuận, mà là sự kiểm soát.”

Lâm Đại Hải vẫn luôn gắt gỏng nói: “Giống như một con sư tử muốn bảo vệ quyền lực lãnh thổ của nó vậy.”

“Đến Thiên Đô phải nhờ vào các ngươi rồi.”

Thành Đại Dũng nói tiếp: “Ta hiểu ý của Nhậm Cửu gia. Chẳng qua là muốn chúng ta chống đỡ hành động của đối phương một hai lần, sau đó lại chủ động bỏ một phần lợi nhuận làm bậc thang, để Tiểu Hồng Bào bằng lòng ngồi xuống nói chuyện với chúng ta.”

Hắn châm một điếu thuốc, bỏ vào miệng: “Ta thấy Nhậm Cửu gia đã già rồi, hắn đã đánh giá thấp sự ngang ngược và kiêu ngạo của Tiểu Hồng Bào. Ta không nghĩ rằng đối phương sẽ chịu ngồi xuống nói chuyện.”

“Hơn nữa, hai quyền khó địch được bốn tay. Chúng ta chỉ có mấy người thế này, đây còn là căn cứ của đối phương, sao chúng ta có thể chống đỡ nổi?”

Bình Luận (0)
Comment