Chương 1026: Thành Đại Dũng
Trong lòng Thành Đại Dũng quả thực có chút bất mãn.
Vốn dĩ hắn đang thuận buồm xuôi gió phụ trách mấy tuyến đường khác, không hiểu sao Nhậm Cửu gia lại để mình đến đây mở lại cục diện. Cứ như vậy, sự cố gắng của hắn trong mấy năm nay sẽ là tấm đệm tốt nhất cho Nhậm Chí Cường sau này.
“Ngươi cũng đánh giá thấp bọn ta.”
Lão Hải không để ý đến những lời này, trong mắt đều là vẻ lạnh nhạt xem thường mọi thứ: “Bây giờ không giống trước đây. Trước đây dựa vào người đông, bây giờ dựa vào cái này.”
Con sói Tây Bắc hung dữ này vỗ nhẹ vào thắt lưng đang phình lên của mình.
Lời nói của Thành Đại Dũng bị cắt ngang bởi một cú phanh gấp, thậm chí hắn còn lảo đảo ngồi không vững.
Khác với phản ứng của Thành Đại Dũng, mấy con sói Tây Bắc đang nheo mắt lập tức trở nên cảnh giác. Vẻ mặt lão Hải càng trở nên hung dữ: “Có chuyện gì vậy?”
Đoàn xe này gồm ba chiếc xe tải lớn, bề ngoài chất đầy thịt sấy khô được vận chuyển từ Thải Vân Chi Nam đến Quảng thành, nhưng không ai biết trong được thùng xăng của hắn có chứa cái gì.
“Chắc là kiểm tra xe quá tải.”
Nhìn ánh đèn xanh nhấp nháy phía trước, tài xế Vương đáp lại một câu. Hắn chạy tuyến đường này đã lâu, hắn biết tình huống này rất bình thường nên bình tĩnh hơn những người khác rất nhiều.
“Giờ này sao?”
Thành Đại Dũng giơ cổ tay lên xem đồng hồ, đã hơn mười giờ tối.
“Bình thường, giờ này kiểm tra thu được nhiều tiền hơn.”
Tài xế Vương thành thục đỗ xe bên đường, châm một điếu thuốc chờ kiểm tra.
“Chuyến này ngươi đi là hàng gì?”
Nhìn ra được có gì đó không đúng từ vẻ mặt bất thường của tài xế Vương, Thành Đại Dũng nheo mắt hỏi một câu.
Sản nghiệp của Nhậm Cửu gia hiện tại càng lúc càng lớn, hắn không phụ trách tuyến đường đến Quảng thành nên không rõ tình hình.
“Dũng ca, chuyện này không hợp quy tắc.”
Tài xế Vương nhìn Thành Đại Dũng đầy ẩn ý, nhưng không trả lời thẳng vào vấn đề.
Nghe vậy, vẻ mặt của Thành Đại Dũng trở nên không vui.
Hắn biết công việc kinh doanh của Nhậm Cửu gia rất phức tạp.
Nó không chỉ bao gồm việc buôn lậu các thiết bị gia dụng khác nhau đến Myanmar, mà còn bao gồm cả việc bán và thu gom tang vật trên nửa Hạ quốc, nhưng đây vẫn không phải là những kênh kiếm tiền chính.
Nguồn tiền chính của Nhậm Cửu là buôn lậu các di vật văn hóa.
Tại sao hắn có chết cũng không buông mạng lưới này? Là vì hắn dựa vào mạng lưới rộng lớn và danh tiếng của mình để trở thành người buôn bán di vật văn hóa lớn nhất ở Tứ Xuyên, Thiểm Tây và các tỉnh khác.
“Ta hỏi xe ngươi đang kéo hàng gì?”
Thành Đại Dũng hỏi lại, nhưng tài xế Vương vẫn im lặng.
Phản ứng này của hắn không chỉ khiến Thành Đại Dũng, mà cả đám sói Tây Bắc và lão Hải vẫn luôn đã lạnh lùng quan sát trở nên cảnh giác.
“Nói.”
Lão Hải vẫn bạo lực và thẳng thắn như mọi khi, hung dữ nhìn tài xế Vương đang né tránh ánh mắt của mình: “Nếu không ta sẽ giết ngươi.”
“Không phải là hàng của chúng ta, chuyến này Nhậm Cửu gia đang giúp một người bạn cũ.”
Tài xế Vương cũng là người đi theo Nhậm Cửu nhiều năm, từng gặp qua rất nhiều cảnh tượng, nhưng vẫn bị ánh mắt lạnh lùng của con sói Tây Bắc làm cho sợ hãi.
“Hàng của ai?”
Thành Đại Dũng không cho đối phương cơ hội để thở, tiếp tục tra hỏi.
“Đàm Thiên Quan.”
Tài xế Vương khó khăn nói ra ba từ.
Ánh mắt mọi người lập tức thay đổi.
“Mẹ nó.”
Lão Hải có lá gan lớn cũng không nhịn được mà chửi thề, còn sắc mặt của Thành Đại Dũng đã hoàn toàn tái nhợt.
Đàm Thiên Quan tên thật là Đàm Minh Lâm, là con rể của Dương Nhị tiên sinh danh tiếng lẫy lừng, cũng là một trong những ông trùm ma túy nổi tiếng nhất ở biên giới giữa Hạ quốc và Myanmar trong những năm gần đây. Hàng của hắn có thể là gì nữa?
Hơn nữa, Thành Đại Dũng biết rằng Đàm tiên sinh có danh hiệu là Thiên Quan quả quyết này luôn ra tay rất bạo, vậy nên số lượng hàng hóa chắc chắn sẽ không ít.
“Nhậm Cửu muốn chết!”
Lúc này, Thành Đại Dũng cũng không quan tâm bên cạnh có người hay không, giọng điệu rất bất lịch sự, thậm chí còn thở gấp.
“Không sao đâu. Hình như là kiểm tra cho có mà thôi. Hàng ở trong thùng xăng được giấu rất kỹ.”
Tài xế Vương lái xe lúc này cũng không giữ bí mật nữa: “Đàm tiên sinh và Cửu gia đã đặc biệt nghiên cứu tuyến đường này. Ta đã chạy qua hai lần đều không gặp vấn đề gì.”
“Nói chi tiết một chút.”
Có rất nhiều xe tải lớn trên đường, việc kiểm tra quá tải sẽ không thể tới lượt xe của bọn hắn trong một thời gian ngắn, vậy nên Thành Đại Dũng muốn nhân cơ hội này để tìm hiểu một số chuyện của Nhậm Cửu gia vẫn luôn cảnh giác với hắn.
“Con đường này đi từ Thải Vân Chi Nam, đi qua tỉnh Tứ Xuyên, Thiên Nam, sau đó đi đường vòng vào Tương Nam và cuối cùng sẽ đến Quảng Thành.”
Tài xế Vương bị ánh mắt của mấy con sói Tây Bắc làm cho sợ hãi. Hắn đã từng nghe nói thủ đoạn tàn nhẫn của những người này, và cũng biết bọn hắn đang ngồi trên một thùng thuốc nổ. Hắn sợ những người này sơ sót, vậy nên đã giải thích vô cùng tường tận.
“Vậy mà lại đi một vòng lớn như vậy?”
Thành Đại Dũng lẩm bẩm một mình, lập tức hiểu được mục đích của việc làm như vậy.
Rõ ràng là việc thứ bột trắng đó tràn ra ở các tỉnh này không quá nghiêm trọng. Việc kiểm tra trên đường cũng không nghiêm ngặt như tuyến đường lúc trước, đây chính là cơ hội của bọn hắn.
“Rất thông minh, bảo sao ta thấy trong đội xe đột nhiên có thêm rất nhiều biển số Tương Nam.”
Thành Đại Dũng gật đầu, mỉm cười có chút âm u: “Phí vận chuyển không thấp đúng chứ? Cửu gia đúng là kín tiếng trong công việc, vậy mà ta chưa bao giờ biết rằng chúng ta lại có tình bạn tốt như vậy với Đàm Thiên Quan.”
Tài xế Vương không trả lời. Thứ nhất là vì loại giao dịch này sẽ không qua tay của hắn, hơn nữa với cấp bậc của hắn cũng không thể biết rõ ràng.