Chương 1029: Vận may tốt
Giống như đoán được hắn đang nghĩ gì, Lý Bản tiếp tục nói: “Càng nhiều người trên thuyền, thuyền sẽ càng khó chìm. Ta nghĩ lão Phùng ngươi hiểu được chân lý này.”
“Ta hiểu rồi, tiếp tục đi.”
Phùng Kiến Quốc thu lại suy nghĩ của mình.
“Chuyện này đã khiến cả chính phủ và người dân Thiên Nam chấn động, đương nhiên sẽ có rất nhiều ánh mắt chú ý đến ngươi, vậy nên chúng ta phải làm đến nơi đến chốn mới được.”
“Ý của ngươi là?”
Phùng Kiến Quốc không hiểu ý của Lý Bản cho lắm.
“Tin tức mà ta cho ngươi, nói rằng trên xe có một lô hàng văn vật là sai sót.”
Lý Bản mỉm cười: “Cho dù người khác có suy đoán thế nào, tập đoàn Cẩm Tú cũng sẽ không bao giờ đứng ngoài sáng, vậy nên tin tức này là do người của ngươi tự phát hiện ra, không liên quan gì đến ta hay tập đoàn Cẩm Tú.”
“Như vậy không hợp với lẽ thường.”
Phùng Kiến Quốc rất thành thật: “Ta không có người cung cấp thông tin về mặt này.”
“Ngươi có! Đường Cường Dân, dáng người thấp bé, đã từng là một tên côn đồ đi theo Hậu Long Đào ở đường Thanh Lương. Hiện tại hắn đang bị nhốt tại trại giam Phong thành vì tội trộm cắp. Thứ sáu tuần trước ngươi đã gặp hắn, hắn vì muốn lấy công chuộc tội với Triệu Thiên Minh nên đã đưa ra tin tức này.”
“Triệu Thiên Minh? Phó đội trưởng Triệu của trại tạm giam?”
Có thể lên được vị trí của hắn đương nhiên là những người thông minh. Phùng Kiến Quốc lập tức hiểu rằng tập đoàn Cẩm Tú không chỉ giúp hắn lấp đi nghi ngờ cuối cùng, mà còn nâng đỡ cho Triệu Thiên Minh có quan hệ thân thiết với tập đoàn Cẩm Tú.
“Tên Đường Dân Minh này có đáng tin không?”
Phùng Kiến Quốc đưa ra nghi ngờ của mình.
“Chuyện ta làm, ngươi cứ yên tâm.”
Giọng nói của Lý Bản rất lạnh lùng: “Tội danh của hắn rất nhỏ. Với công lao này, hắn sẽ sớm được thả ra, sau đó hắn sẽ vĩnh viễn rời khỏi Thiên Đô.”
Sau một phút im lặng, Phùng Kiến Quốc gật đầu.
“Được, cứ làm như ngươi nói.”
Lý Bản tiếp tục nói: “Không khó để cạy miệng tên Thành Đại Dũng đã bị bắt kia. Nếu không có gì ngoài ý muốn, hắn sẽ lấy chuyện này ra cắn chết Nhậm Cửu. Ta nghĩ ngươi biết làm thế nào rồi đó.”
“Ta biết rồi, chuyện này chắc chắn sẽ thành công.”
Phùng Kiến Quốc trả lời: “Chuyện lớn như vậy đương nhiên sẽ phải điều tra ngọn nguồn, diệt cỏ tận gốc.”
“Cảm ơn. Với tư cách là một người bạn, ta có tin tức muốn nói với ngươi. Có một dãy nhà trệt nằm sau đường Ân Hoà của Thiên Đô, bảo chị nhà mua vài căn đi. Còn về lý do tại sao, có thể là em trai sắp kết hôn nhưng không có tiền, muốn có một chỗ đặt chân ở Thiên Đô.”
“Đã hiểu.”
Phùng Kiến Quốc hiểu được ẩn ý trong đó, hài lòng đáp một tiếng.
“Đợi bận rộn hết thời gian này, Tô tổng nói nếu có cơ hội mọi người hãy cùng nhau ăn một bữa cơm. Ngươi hiểu rồi chứ?”
Lý Bản cúp điện thoại.
Phùng Kiến Quốc gật đầu. Nam nhân không nhịn được mà nắm chặt tay, hắn biết cơ hội ngồi cùng với Tô Bình Nam hiếm có thế nào. Hiện tại hắn đã có đối phương hỗ trợ mình, sau này ở Thiên Nam, con đường của hắn sẽ thênh thang rộng mở.
…
Nhậm Chí Cường đang ngủ say bị tiếng điện thoại bất ngờ làm cho giật mình.
“Thu dọn đồ đạc, lập tức rời đi.”
Giọng nói Nhậm Cửu khàn khàn, hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh thường ngày.
“Có chuyện gì vậy?”
Nhậm Chí Cường chưa bao giờ nghe thấy giọng điệu này của thúc thúc mình. Nhìn nữ nhân đã trở mình và ngủ thiếp đi, hắn rón rén ra khỏi phòng ngủ, nói với giọng điệu hoảng sợ.
“Tuyến đường Thiên Nam mới mở đã thất bại.”
Nhậm Cửu âm u nói: “Mấy chiếc xe kia đứng tên công ty của ngươi, vậy nên ngươi phải lập tức rời đi. Hãy đến Myanmar, bên phía Đàm Thiên Quan sẽ lo liệu cho ngươi. Đợi ta nghĩ cách ém chuyện này xuống, chúng ta sẽ gặp nhau sau...”
“Được.”
Nhậm Chí Cường hiểu được thời gian cấp bách, cũng không hỏi về quá trình cụ thể, mà lập tức đồng ý: “Ta sẽ bảo A Li đi cùng.”
“Một mình ngươi đi thôi, nàng sẽ không sao đâu.”
Nhậm Cửu nói tiếp: “Người biết về chuyện chuyến hàng này chưa được một bàn tay. Trong chúng ta nhất định có nội gián, hiện tại không nên tin bất kỳ kẻ nào.”
Nhậm Chí Cường gật đầu.
Nam nhân lặng lẽ đi xuống cầu thang, thay vì lái chiếc Mercedes Benz bắt mắt thường ngày, hắn lại lên một chiếc xe GAC mà ít người từng thấy.
Nhậm Chí Cường không quá lo lắng về tương lai.
Thỏ có ba hang.
Tài sản bên ngoài của chú cháu Nhậm gia vô cùng khổng lồ. Hơn nữa, hắn biết rằng chỉ cần thúc thúc của mình còn ở đó, mạng lưới quan hệ ở Myanmar sẽ không sụp đổ. Vậy nên mạng lưới của bọn hắn sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, sớm muộn gì cũng có một ngày bọn hắn trở lại.
Nổ máy, khởi động xe, chiếc xe chạy ra khỏi khu dân cư. Ngay khi hắn chuẩn bị rẽ vào một góc cua, một họng súng lạnh lẽo đã dí vào gáy hắn.
“Làm gì cũng phải làm tới cùng.”
Một giọng nữ từ phía sau vang lên: “Hồng Bào ca bảo ta đến chào hỏi chú cháu các ngươi.”
Nhậm Chí Cường sững sờ.
Trong kính chiếu hậu của ô tô, Mộ Dung Thanh Thanh mặc áo đỏ cười tươi như hoa.
“Có gì cần bàn sao?”
Trái tim Nhậm Chí Cường lập tức rơi vào hầm băng. Nữ nhân mặc chiếc váy này, lại còn là người của Tiểu Hồng Bào, vậy thì nữ nhân này là ai gần như đã rõ.
Trợ lý của Hải Đông Thành, vị Phật gia đánh đâu thắng đó.
Chẳng qua là hắn đi theo Nhậm Cửu nhiều năm như vậy, dù sao cũng là người từng trải, vậy nên biết điều giơ tay hỏi ngược một câu.
Không thể không nói, vận may của Nhậm Chí Cường thực sự rất tốt.