Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1030 - Chương 1030 - Căng Thẳng

Chương 1030 - Căng thẳng
Chương 1030 - Căng thẳng

Chương 1030: Căng thẳng

Mười lăm phút trước.

Mộ Dung Thanh Thanh nhận được một cuộc gọi từ Tô Bình Nam.

“Thành Đại Dũng đã mở miệng. Vụ án này quá ồn ào, phải giữ lại tên Nhậm Chí Cường này. Đừng giết bất cứ kẻ nào, để tránh bị liên lụy.”

Tô Bình Nam vẫn luôn thận trọng, bởi vì hắn biết có quá nhiều ánh mắt đang tập trung vào chuyện này. Nếu như Nhậm Cửu gia đột nhiên bị giết, vậy thì sẽ không thể kéo xuống dễ dàng.

“Vậy thì phải làm sao?”

Mộ Dung Thanh Thanh giờ đã quen với việc làm theo chỉ thị của Tô Bình Nam. Dù sao thì nam nhân này sẽ xử lý tốt tất cả mọi chuyện, điều này khiến nàng như cá gặp nước.

“Những gì chúng ta muốn là tối đa hóa lợi ích. Ngươi không thấy rằng, việc kiểm soát mạng lưới của Nhậm Cửu là một chuyện tốt với chúng ta sao?”

Tô Bình Nam lại một lần nữa lộ ra tham vọng của mình.

“Theo khẩu cung từ Thành Đại Dũng, thì ra quan hệ của Nhậm Cửu và Đàm Thiên Quan rất tốt. Đây là chỗ dựa của hai chú cháu bọn hắn, vì vậy phải cắt đứt đường của bọn hắn.”

“Sống chết của bọn hắn nằm trong tay của một vài người mới có thể tối đa hóa lợi ích.”

Tô Bình Nam mỉm cười cúp điện thoại.

Hắn không nói ra hết toàn bộ.

Trong xe vô cùng im lặng, trong lòng Nhậm Chí Cường tràn đầy tuyệt vọng.

Nữ nhân này nổi tiếng là tàn nhẫn, làm sao có thể buông tha cho mình.

Lúc Nhậm Chí Cường nghĩ rằng mình sẽ phải chết.

“Có thể.”

Mộ Dung Thanh Thanh vậy mà lại gật đầu: “Hồng Bào ca nói không được lấy mạng của ngươi.”

“Ra ngoài lăn lộn là để kiếm tiền, Phật gia muốn gì?”

Nhậm Chí Cường nhanh chóng trả lời. Hắn không phải loại người vì tiền mà liều mạng. Hắn cũng hiểu đạo lý, chỉ cần người còn sống thì vẫn còn hy vọng.

“Ta có một cái thẻ không đứng tên của ta, trong đó có sáu mươi vạn. Phải rồi, ta còn có một căn nhà ở quảng trường Nhân Dân, trong đó có hơn bốn trăm vạn tiền mặt. Ta có thể đưa hết cho ngươi.”

Nhậm Chí Cường đã ném gần hết số tiền của mình ra: “Ngay cả công ty của ta cũng có một mảnh đất ở quận Phổ, ta có thể đưa hết cho ngươi. Đây là tất cả những gì ta có thể lấy ra bây giờ.”

Mộ Dung Thanh Thanh lắc đầu với vẻ mặt châm chọc: “Nghe nói quan hệ của Nhậm Cửu và Đàm Thiên Quan không tệ?”

“Phải.”

Nhậm Chí Cường gật đầu: “Myanmar là cứ điểm lớn nhất để bọn ta xuất hàng.”

“Ta không muốn tiền của ngươi, ta chỉ muốn tin tức.”

Những lời tiếp theo của Mộ Dung Thanh Thanh khiến Nhậm Chí Cường hiểu rằng mọi thứ không hề đơn giản như hắn nghĩ.

“Đổi mạng lấy tất cả tin tức về chủ kho, nhà máy, nhân sự của Đàm Thiên Quan ở Hạ quốc.”

“Cẩm Tú muốn đối phó với Đàm Thiên Quan?”

Đây là ý nghĩ thoáng qua trong đầu Nhậm Chí Cường, sau đó hắn lập tức phản ứng lại, cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Tiểu Hồng Bào đúng là tàn nhẫn.

Vậy mà lại bắt hắn làm kẻ phản bội, cắt đứt đường lui của Nhậm gia.

Mỗi con đường đều có quy luật riêng của nó.

Hàng trong tay ai thì người đó phải chịu. Nếu bị bắt một giây trước khi hàng hóa được chuyển đi, tổn hại này đương nhiên thuộc trách nhiệm của chủ hàng. Nhưng nếu sau khi nhận hàng dù chỉ là một giây, thì ngươi phải đền số tiền này.

Đây là một quy luật thép, không ai có thể phá vỡ, kể cả Đàm Thiên Quan vô cùng nổi tiếng.

Nhậm Chí Cường biết rằng một khi hắn tiết lộ những thứ hắn nắm trong tay, Đàm Thiên Quan sẽ phải đối mặt với một tổn thất khổng lồ.

Và những tổn thất đó không phải là thứ Nhậm gia bọn hắn có thể bồi thường được. Vậy nên hắn không thể gánh vác trách nhiệm này. Nếu Đàm Thiên Quan phát hiện ra người để lộ tin tức là hắn, vậy thì Myanmar và cả Thải Vân Chi Nam sẽ không có chỗ nào cho Nhậm gia bọn hắn nữa.

“Đây là ý của Tiểu Hồng Bào sao?”

Nhậm Chí Cường khó khăn quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt nữ nhân: “Hắn muốn đuổi giết tới cùng vậy sao?”

“Cẩm Tú làm việc, một là không làm, hai là phải làm cho đến cùng.”

Mộ Dung Thanh Thanh cười lạnh. Trong không gian nhỏ hẹp như vậy, nàng có lòng tin tuyệt đối với kỹ năng của mình, vậy nên nàng không để ý đến nhất cử nhất động của Nhậm Chí Cường.

“Nếu các ngươi đã không tuân theo quy tắc của Cẩm Tú, Hồng Bào ca sẽ đổi người tuân theo quy tắc đến!”

“Ta làm việc chưa bao giờ kiên nhẫn.”

Nữ nhân dời mắt: “Ta đếm đến ba, nếu ngươi không nói tin tức ta muốn biết...”

Trong lúc đang nói chuyện, nụ cười trên mặt Mộ Dung Thanh Thanh biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng: “Ta sẽ cho người biến mất.”

“Ta nói.”

Nhậm Chí Cường nhìn ra được sát khí trong mắt người này, lập tức thành thật trả lời, đồng thời hỏi lại một câu: “Tập đoàn Cẩm Tú có một sự nghiệp vĩ đại, nhưng vẫn cần mạng lưới của Nhậm gia bọn ta. Dã tâm của hắn quá lớn, muốn làm vua phương Bắc sao?”

“Tại sao không?”

Trên mặt Mộ Dung Thanh Thanh lộ ra vẻ kiêu ngạo giống hệt như Tô Bình Nam: “Hơn nữa, ta thích ba chữ vua phương Bắc này.”

...

Mặt trời vẫn mọc như mọi ngày. Giữa những đám mây đủ sắc màu, màu đỏ rực rỡ vẫn tràn đầy sức sống.

Điền Phức dậy sớm như những người bình thường khác ở Thiên Đô, sau đó chuẩn bị bữa sáng cho mẹ.

Cô gái không bao giờ nghĩ rằng, một chuyện đáng sợ hơn đã xảy ra với nàng ở một thế giới khác vào đêm nàng chìm vào giấc mơ.

Đôi khi hồn nhiên mới là hạnh phúc.

...

Chuông cửa reo lên.

Cô gái vội vàng lau tay rồi ra mở cửa.

Tài xế Tiểu Lý tối hôm qua đưa nàng về nhà đứng dưới ánh mặt trời, trên mặt nở nụ cười: “Chào buổi sáng, Điền lão sư.”

“Buổi sáng tốt lành.”

Điền Phức hơi khó hiểu và sợ hãi: “Tại sao tài xế Lý lại ở đây? Chẳng lẽ sáng nay có lớp? Nhưng ta chưa soạn giáo án cho lớp học.”

Cô gái đang nói sự thật.

Trái ngược với dự đoán của nàng, thứ mà Tô Bình Nam yêu cầu hoàn toàn khác với giáo dục thi cử thông thường. Thứ nam nhân này cần là giao tiếp hàng ngày và một số kiến thức về thuật ngữ tài chính.

Nhưng sau khi gặp Đỗ Cửu ngày hôm qua, đầu óc cô gái có chút lộn xộn, không hề chuẩn bị giáo án, vậy nên nàng có chút căng thẳng.

Bình Luận (0)
Comment