Chương 1031: Ban Trường Quý
“Tô tổng đã đi đấm bốc rồi.”
Tài xế Tiểu Lý trả lời: “Ta đến đón ngươi đến trường dạy lái xe. Tô tổng nói sẽ cấp cho ngươi một chiếc xe, nhưng hình như ngươi chưa có bằng lái xe thì phải.”
“Cấp xe cho ta thật sao?"
Điền Phức ngơ ngác, đờ người ra tại chỗ.
Cô gái cuối cùng cũng đồng ý.
Cho đến khi lên xe, Điền Phức vẫn còn thắc mắc tại sao mình lại sợ tên đó như vậy. Vừa nghĩ đến vẻ mặt vô cảm của đối phương, nàng đã đồng ý ngay lập tức?
“Học lái xe rất dễ.”
Rõ ràng là tài xế Tiểu Lý có chút ít nói, chắc là ngày thường bị các sếp lớn trong tập đoàn gây áp lực. Dưới quy định nghiêm ngặt, hắn đúng là một khúc gỗ. Hiện tại khó khăn lắm mới được ngồi cùng với một người đẹp, vậy nên hắn bắt đầu nói chuyện không ngơi miệng.
“Ngày càng có nhiều người học lái xe, nhưng con gái lại rất ít. Đây cũng là một lợi thế phải không?”
Điền Phức gật đầu đồng ý.
Tài xế Tiểu Lý tiếp tục nói: “Trường dạy lái xe này ngươi cứ yên tâm, trong đó đều là bạn của ta, ngươi có thể học mà không cần lo lắng.”
Cô gái thấp giọng cảm ơn, trong lòng không khỏi sinh ra một chút hy vọng. Phải biết rằng trong khoảng thời gian không quá mười hoặc hai mươi năm sau, có một chiếc xe là điều rất tuyệt vời.
Dù sao thì Điền Phức vẫn là một cô gái chưa tốt nghiệp đại học, vậy nên không khỏi động lòng khi nghe tài xế Tiểu Lý liên tục mô tả các đặc điểm khác nhau của chiếc xe. Nắng sớm chiếu qua cửa xe, thanh niên cười lên vô cùng thật thà.
Nhìn hành động trẻ con của Tiểu Lý, Điền Phức không nhịn được hỏi một câu: “Trông ngươi có vẻ rất thật thà, sao lại vào làm việc ở tập đoàn Cẩm Tú?”
Có lẽ trong lòng cô gái, tất cả những người trong tập đoàn Cẩm Tú đều phải tàn nhẫn và độc ác như Đỗ Cửu mới đúng.
Tài xế Tiểu Lý sững sờ. Hắn không hiểu tại sao Điền lão sư xinh đẹp này lại nói như vậy.
“Thật thà?”
Tiểu Lý gãi đầu khó hiểu: “Lúc đầu ta đi theo giám đốc Quách, nhưng sau này vì tuổi còn trẻ và kỹ năng lái xe tốt, ta đã trở thành tài xế của trụ sở chính.”
“Giám đốc Quách?”
Điền Phức trở nên lo lắng: “Vậy thì có ảnh hưởng đến công việc của ngươi không? Dù sao thì bây giờ là lúc cần dùng xe.”
“Không, không có...”
Tiểu Lý bị đôi mắt hình trăng khuyết của Điền Phức làm cho căng thẳng một cách khó hiểu, nói năng chuyện lắp ba lắp bắp, dáng vẻ trông càng thêm thành thật.
Điền Phức không quan tâm giám đốc Quách là ai. Trong lòng nàng, hắn chỉ là một kẻ xấu xa khác. Ngược lại, nhìn dáng vẻ có chút ngốc nghếch của Tiểu Lý, nàng không nhịn được mà bật cười.
“Ngươi thật thà như vậy, ta không biết tại sao ngươi có thể ở lại Cẩm Tú. Giám đốc Quách không trách ngươi là tốt rồi.”
Điền Phức híp mắt cười vui vẻ. Nàng không hề chú ý đến con rồng bạc giương vuốt được thêu trên cổ áo của tài xế Tiểu Lý tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“Hắn sẽ không trách ta đâu.”
Vẻ mặt tài xế Tiểu Lý có chút ảm đạm.
“Tại sao vậy?”
Cô gái ngạc nhiên.
“Bởi vì giám đốc Quách mất rồi.”
Sự bi thương trên mặt tài xế Tiểu Lý vậy mà lại khiến Điền Phức tốt bụng và ngây thơ cảm thấy hơi lo lắng.
Đồng thời, câu nói này cũng khiến cô gái thoát khỏi bầu không khí trò chuyện vui vẻ. Thì ra cấp dưới của tên độc ác đó cũng sẽ chết sao? Điền Phức có một cảm giác lo lắng khó hiểu. Sau đó cô gái lắc đầu thật mạnh, ném suy nghĩ khủng khiếp này ra sau đầu.
“Tiểu Lý thật thà này chắc chắn không vui vẻ gì khi ở Cẩm Tú. Hắn không thích hợp làm trong công ty của tên ác ma đó.”
Cô gái nghĩ như vậy, nhưng ngay sau đó, Điền Phức nhận ra mình đã sai đến mức nào.
.
“Con đĩ, không phải ngươi chê lão tử không có tiền sao!”
Ban Trường Quý nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô gái đang cười đùa vui vẻ trên chiếc xe việt dã lướt qua, không nhịn được mà chửi rủa một câu.
Nhưng dường như hắn vẫn chưa hết tức giận. Mắng mỏ xong, hắn nhổ một cục đờm lên cửa kính ô tô của cô gái, sau đó đắc thắng quay người định bỏ đi.
Xe dừng lại ngay lập tức, nhưng Ban Trường Quý hề quan tâm.
Chân trần không sợ mang giày. Nếu đối phương giở trò với hắn, hắn xe nằm xuống đất ăn vạ, vậy thì sẽ có một khoản tiền không nhỏ. Chỉ mới vài ngày trước, hắn đã dựa vào mánh khóe này thành công bắt một tên đưa cho hắn sáu trăm đồng. Điều này khiến hắn đắc ý trong một thời gian dài.
Trong thời đại này có một đặc điểm. Đó chính là dường như trong mỗi con hẻm đều sẽ có một tên lưu manh hoặc côn đồ như vậy. Cả đời bọn hắn cứ sống trong mơ hồ, mà Ban Trường Quý chính là người như vậy...
Năm 1983, hắn bị kết án mười bốn năm tù với tội danh bán băng đĩa đồi trụy và lạm dụng tình dục.
Đừng nghĩ rằng bản án này không nghiêm trọng. Nếu hắn không tình cờ lập được công trạng, thì trong năm đặc biệt đó, hành vi của những tên lưu manh như bọn hắn sẽ bị bắn vào đầu.
Mười bốn năm hắn lãng phí chính là mười bốn năm Thiên Đô phát triển nhanh nhất. Sau khi hắn ra tù, mọi thứ đã trở nên xa lạ với hắn.
Nhưng có một điều không thay đổi. Đó là hắn vẫn không thể ngừng tán tỉnh nữ nhân khi nhìn thấy các nàng.
Cô gái ngồi trong xe đúng là quá đẹp.
Đây là ấn tượng đầu tiên khi Ban Trường Quý nhìn thấy Điền Phức.
Hắn biết cô gái này là con gái của góa phụ Liễu ở con hẻm trong cùng. Mấy ngày trước, hắn đã trêu chọc nàng vài câu, nhưng đã bị lời lẽ ngay thẳng của nàng làm cho xấu hổ. Bây giờ lại ngồi trong xe sang như vậy, phẩm hạnh đó bảo hắn không tức giận được sao?
“Mẹ kiếp, đừng để lão tử bắt được cơ hội.”
Ban Trường Quý lẩm bẩm.
Mặt cô gái tái nhợt.
Điền Phức nghe rõ hai từ “con đĩ”. Trước khi nàng kịp phản ứng lại, một cục đờm bất ngờ bắn lên cửa sổ khiến nàng giật mình.
Ban Trường Quý.
Điền Phức cắn chặt môi. Tên lưu manh này mấy ngày trước đã bị nàng mắng một trận vì tán tỉnh nàng, không ngờ hôm nay lại quá đáng như vậy.
Đáng tiếc là cô gái không thể làm gì được.