Chương 1032: Có lý có tình
Lúc này, tài xế Tiểu Lý đã dừng xe lại. Trong mắt cô gái, gương mặt Tiểu Lý vừa rồi còn thật thà bây giờ đã lạnh lùng như dao.
“Ta không sao.”
Nàng giật mình vội vàng nói: “Đừng để ý đến loại người như bọn hắn.”
“Hắn nhổ vào xe của Cẩm Tú.”
Tài xế Tiểu Lý quay đầu lại, nhếch miệng, nói với giọng điệu nghiêm túc: “Không ai ở Thiên Đô này có thể xúc phạm Cẩm Tú như vậy.”
Cô gái bị vẻ mặt thật thà đột nhiên trở nên dữ tợn của Tiểu Lý dọa sợ.
Nàng ngơ ngác nhìn Tiểu Lý chậm rãi xuống xe, sau đó đi đến sau lưng tên đáng ghét kia, vỗ vào vai hắn một cái.
Trong suốt quá trình, cô gái không còn thấy Tiểu Lý thật thà nữa, mà lại bình tĩnh đến đáng sợ.
“Lý do là gì?”
Lý Trọng tức là Tiểu Lý chỉ vào cục đờm đông cứng trên cửa sổ sau xe, chất vấn với giọng điệu nghiêm túc.
“Chỉ là không vừa mắt thôi.”
Dáng người Ban Trường Quý không cao, hắn ngẩng đầu nhìn Tiểu Lý với ánh mắt đục ngầu, nói với vẻ mặt phức tạp: “Không phục sao? Muốn làm anh hùng bảo vệ mỹ nhân sao? Nói cho ngươi biết, ông đây bị bệnh tim, ngươi động vào ta thử xem?”
Lý Trọng được Quách Quang Diệu dẫn theo bên cạnh nhiều năm, đương nhiên không phải là người lương thiện gì. Nghe vậy, vẻ mặt của hắn lập tức trở nên khó coi.
“Chuyện này không liên quan gì đến việc ngươi có đau tim hay không. Lão đại vẫn luôn nói, làm việc phải có lý có tình, vậy nên bây giờ ngươi lau sạch kính xe rồi nói xin lỗi, ta sẽ lái xe đi.”
Có thể nhìn ra được Lý Trọng đã cố gắng kìm nén cơn giận của mình, nụ cười gượng gạo trên mặt hắn có chút vặn vẹo.
Không còn cách nào khác.
Quy tắc nội bộ của Cẩm Tú cũng nghiêm ngặt và đáng sợ không kém. Tô Bình Nam biết rằng, những người dưới trướng của hắn có sát khí ăn vào trong xương tủy, nếu không cẩn thận chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Bây giờ người hoàn mỹ đến đâu cũng sẽ có kẻ ganh ghét, vậy nên Tô Bình Nam phải nghiêm khắc hơn rất nhiều. Bởi vì hắn hiểu rõ sự quan trọng của miệng lưỡi dư luận.
Do đó, tập đoàn Cẩm Tú luôn lấy việc giúp người làm niềm vui, có danh tiếng tốt với người bình thường và doanh nhân.
Nếu không phải truyền thuyết về Tô Bình Nam quá nhiều, khiến cho độ hot không thể giảm xuống, không thì dựa vào bản lĩnh của hắn có thể sẽ khiến danh tiếng của Cẩm Tú tăng lên một bậc nữa.
“Tiểu tử, lúc lão tử lăn lộn ngoài đường, ngươi mẹ nó...”
Ban Trường Quý đột nhiên dừng lại giữa chừng, nhìn chằm chằm vào cổ áo của Lý Trọng như nhìn thấy quỷ.
“Cẩm... Cẩm Tú?”
Giọng nói côn đồ của Ban Trường Quý đột nhiên trở nên lắp bắp.
Lý Trọng gật đầu với vẻ mặt nghiêm nghị.
Sắc mặt Bàn Trường Qúy tái nhợt, nhưng vẫn chưa chết tâm hỏi: “Cẩm Tú của Tiểu Hồng Bào đó sao?”
Lý Trọng lên tiếng sửa lại: “Chủ tịch của bọn ta tên là Tô Bình Nam, không biết có phải là Tiểu Hồng Bào mà ngươi đang nói hay không.”
Tô Bình Nam cũng không cho phép cấp dưới nhắc đến biệt danh này nữa, Lý Trọng nhớ điều này rất kỹ.
“Ta nghe nói tập đoàn Cẩm Tú ở Thiên Đô là của người này.” Ban Trường Quý trầm mặc một lúc, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười nịnh nọt.
Hắn biết điều nhận thua một cách bất thường.
Không biết điều không được. Ba tháng trước lúc hắn được thả, Ban Trường Quý đã được chuyển từ đại đội D sang đại đội A trong tại tập trung.
Trong đội A, đa phần mọi người chỉ là những tên cướp đói mới vào, rất nhanh sẽ được thả ra. Từ cuộc trò chuyện của những người này, chuyện mà hắn nghe được nhiều nhất là sự tích của Tô Bình Nam, một anh hùng hiếm có khó tìm ở Thiên Nam trong vòng mấy chục năm nay.
Đám nam nhân nói chuyện khoa trương khoác lác là chuyện bình thường. Nhưng một người nói như vậy, mà mười người cũng nói như vậy, Ban Trường Quý dần dần cũng tin vào điều này.
Hóa ra Thiên Đô thật sự có Đại Trùng không thể chọc vào.
Sau khi ra tù, hắn có gặp lại vài người bạn cũ đã nhiều năm không gặp nhưng lại làm ăn rất khấm khá. Khoảng cách địa vị giữa hai bên quá lớn, đương nhiên không có tiếng nói chung.
Hết cách, Ban Trường Quý phải nhắc đến Tô Bình Nam làm đề tài nói chuyện. Kết quả là mặc dù Đại Trùng không có mặt, nhưng mấy tên coi thường hắn lại vô cùng dè dặt với cái tên này, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi và dè chừng.
Điều này khiến Ban Trường Quý kinh ngạc.
Hắn biết Tô Bình Nam rất hung hãn, nhưng không ngờ oai phong của đối phương lại lớn đến như vậy. Phải biết rằng, trong đó có một người hiện giờ đang là ông chủ lớn có tài sản lên đến ngàn vạn.
Tài sản ngàn vạn?
Đây là khái niệm gì? Ít nhất là Ban Trường Quý còn chưa nghĩ ra được sẽ dùng số tiền đó như thế nào. Nhưng thấy đối phương chỉ cần nhắc đến Tô Bình Nam, mở miệng một câu Tô tổng cũng dọa hắn xụi lơ, Ban Trường Quý đã hoàn toàn choáng váng.
Người này quá đáng sợ rồi.
Sau khi biết những chuyện này, Ban Trường Quý hiểu rõ hôm nay mình đã đụng phải thứ dữ. Với một người như Ban Trường Quý mà nói, thể diện chỉ là cái rắm.
Hắn lập tức giơ ngón cái lên với Lý Trọng: “Ta mới ra ngoài chưa được một tháng, nhưng danh tiếng của Tô tổng các ngươi đã sắp làm mòn tai ta rồi. Chuyện này xem như ta không đúng, ngươi có thể cứ như vậy mà bỏ qua không?”
Ban Trường Quý nói với vẻ mặt chân thành.
“Đi lau đi.”
Đối với sự thay đổi bất thường của Ban Trường Quý, Lý Trọng vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, chỉ vào cửa sổ xe: “Sau đó nói xin lỗi.”
Hiệu quả cách âm của xe việt dã rất tốt.
Điền Phức ngồi trong xe nhìn hai người trao đổi vài câu, nhưng hoàn toàn không nghe thấy bọn hắn đang nói gì. Sau đó chỉ thấy tên côn đồ đáng ghét kia lộ ra vẻ mặt nịnh nọt, sau khi nói mấy câu thì hốt hoảng chạy tới đây, dùng tay áo có hơi bẩn ra sức lau kính.
Cô gái nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Ban Trường Quý thì cực kỳ kinh ngạc.
Phải biết rằng tên lưu manh này là một kẻ khiến mọi người ghét bỏ. Từ khi hắn ra tù một tháng trước cho đến nay, không biết đã lừa gạt bao nhiêu người rồi. Rất nhiều hàng xóm tức giận nhưng cũng không dám lên tiếng.