Chương 1033: Khách của Cẩm Tú
Ban Trường Quý lau vô cùng nghiêm túc, đến khi cửa kính sạch như mới mới quay đầu lại nhìn thanh niên kia, nói với giọng điệu lo lắng: “Như vậy được rồi chứ.”
Lý Trọng lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn: “Xin lỗi.”
Trán của Ban Trường Quý đổ đầy mồ hôi lạnh.
Đôi mắt như sói của thanh niên này khiến hắn nhớ đến thủ đoạn của tập đoạn Cẩm Tú trong những lời đồn đại. Điều này khiến hắn lạnh cả sống lưng.
Nghe vậy, hắn lập tức như được đại xá, đột nhiên cúi đầu với Điền Phức trong xe. Hắn vừa xin lỗi, thậm chí còn vả miệng của mình. Mười bốn năm sống trong tù đã khiến tên lưu manh này hiểu thế nào là biết cứng biết mềm. Về việc tự tát mình, đây là chuyện bình thường trong các nhà tù.
Điền Phức trong xe đã bị hắn dọa sợ.
Lý Trọng không nói, Ban Trường Quý cũng không dám dừng lại. Chẳng mấy chốc, hai má hắn bắt đầu sưng to, đỏ đến mức giống như sắp chảy máu.
Chỉ thấy cô gái vẫn luôn tốt bụng nhìn Ban Trường Quý thê thảm không thể tả, thay vì phải tỏ ra thương cảm, không hiểu sao nàng lại có một chút vui vẻ.
Lúc này, cô gái mới phần nào hiểu được tại sao Đại Thành ca lại ngưỡng mộ người tàn ác kia.
Bởi vì mặc dù biết là không tốt, nhưng cảm giác này thật sự rất thoải mái.
Sảng khoái cả tinh thần.
…
Cuối cùng máu cũng rơi xuống.
Ban Trường Quý đã dùng nhiều lực đến mức rách cả má trái, bộ dạng của hắn lúc này có chút đáng sợ.
Dáng vẻ này của hắn đã khiến sự lương thiện của Điền Phức lấn át sự xấu xa trong lòng. Cô gái động lòng trắc ẩn bước ra khỏi xe, giữ tay Ban Trường Quý vẫn đang tát mạnh vào mặt mình.
“Được rồi, Trường Quý thúc.”
Cô gái vừa giữ lấy Ban Trường Quý, vừa nhìn Lý Trọng đang khoanh tay đứng nhìn: “Ta tha thứ cho hắn rồi, chúng ta đi thôi.”
“Đây không phải là việc của ngươi.”
Dáng vẻ của Lý Trọng khiến cô gái có chút lạ lẫm. Nam nhân nhìn Ban Trường Quý vẫn đang tự tát mình, cười lạnh nói: “Ngươi ngồi trong chiếc xe này, có nghĩa ngươi là khách của Cẩm Tú.”
“Vậy thì sao?”
Điền Phức không hiểu.
“Hắn xúc phạm ngươi là đang xúc phạm Cẩm Tú.”
Trái tim Lý Trọng bị đôi mắt hình trăng khuyết của cô gái làm cho mềm nhũn. Hắn thở dài, ra hiệu cho Điền Phức lên xe, sau đó đạp chân ga. Từ đầu đến cuối, hắn không nhìn tên côn đồ thảm hại kia một lần.
Xe đi rồi, Ban Trường Quý mới nhìn chiếc xe chạy xa với ánh mắt u ám: “Đám nữ nhân giả mù sa mưa, lão tử nhất định sẽ xử mày.”
Về phần Cẩm Tú, Ban Trường Quý không hề oán trách gì cả. Với một người như hắn mà nói, cá bé sợ cá lớn dường như đã là bản năng, nhưng hắn vẫn cay cú với sự thương hại của cô gái.
…
Quá trình điều tra vụ án vẫn đang tiếp diễn.
Nếu như Phùng Kiến Quốc đang rất hào hứng, thì Kỳ Đồng Uỷ lại có chút sốt ruột.
Hệ thống này của bọn hắn, muốn leo lên cao, ngoại trừ bối cảnh phức tạp các loại ra thì phải hội tụ đủ hai điều kiện.
Thứ nhất, lý lịch.
Thứ hai, công lao và thành tích.
Hắn có cả hai điểm này. Hơn nữa, ở điểm thứ hai, rất ít người ở độ tuổi của hắn có thể vượt qua được hắn. Nhưng sự xuất hiện đột ngột của Phùng Kiến Quốc lần này đã đe dọa nghiêm trọng đến con đường thăng tiến của hắn.
Dù sao thì vị trí cảnh sát trưởng của Thiên Đô chỉ có một. Mặc dù cuộc đua cho vị trí này không phải quá khốc liệt, nhưng bước lên cũng rất khó khăn, Kỳ Đồng Uỷ không dám xem nhẹ.
“Sao vậy, Đồng Uỷ?”
Cao Tiểu Cầm dịu dàng như nước. Nàng giúp nam nhân của mình thả lỏng vai, nhìn hắn cau mày thì không nhịn được hỏi một câu.
“Mọi chuyện không suôn sẻ cho lắm. Mấy ngày nay, ta chạy hết các đồn cảnh sát để lôi kéo những người đứng đầu giúp ta một tay, nhưng bọn hắn đều không để ý đến ta.”
Kỳ Đồng Uỷ trở tay nắm lấy bàn tay của nữ nhân: “Được rồi, không nói những chuyện này nữa. Mấy ngày nay ta ở Lương gia, có phải đã bỏ bê ngươi không?”
Cao Tiểu Cầm cười với nam nhân, lắc đầu nói: “Ta biết khó khăn của ngươi. Nếu ngươi có chuyện gì thì có thể nói với ta. Có lẽ người ngoài cuộc sẽ tỉnh táo hơn, nói không chừng suy nghĩ của ta có thể giúp ngươi.”
Khi nàng nói ra những lời này, Cao Tiểu Cầm ngoài mặt thì dịu dàng như nước, nhưng thực ra trong lòng cũng có chút bất an.
Hôm đó Tô Bình Nam gặp nàng, hắn đã lợi dụng điểm yếu của nàng ép nàng nhận một căn biệt thự. Còn Kỳ Đồng Uỷ thì vẫn đang sống trong Lương gia, vậy nên nữ nhân vẫn chưa tìm thấy cơ hội thích hợp để nói tin này với Kỳ Đồng Uỷ.
Hơn nữa, nữ nhân vẫn thắc mắc tại sao Tô Bình Nam lại nhấn mạnh bức tranh tuấn mã của Từ Bi Hồng trong phòng khách, nhưng nàng biết nam nhân khiến người ta sợ hãi đó sẽ không làm chuyện vô ích. Chứng tỏ món đồ này chắc chắn sẽ có lợi cho nam nhân của mình, vậy nên nàng mới nói mình muốn góp ý cho hắn.
“Sức ảnh hưởng của lão Lương không còn lớn như trước, nhưng trong danh mục đề cử chắc hẳn sẽ có ba phiếu bầu cho ta.”
Đồng Kỳ Uỷ không nghĩ nhiều, nữ nhân này không phải là tiểu thư đài các, vậy nên hắn nói rất thoải mái: “Trong số mười một người, có thể nhận được ba phiếu của lão già đó, xem như những năm qua ta sống luồn cúi cũng không phải là vô ích. Ta có thể đảm bảo thêm hai phiếu bầu nữa.”
“Có nghĩa là ngươi có năm phiếu bầu rồi?”
Cao Tiểu Cầm có chút vui mừng.
“Phải.”
Kỳ Đồng Uý nhìn nữ nhân đang phấn khích, lắc đầu nói: “Nhưng tiền đề của tất cả những thứ này là Lý tri phủ sắp đến nhà ga sẽ không nhúng tay vào chuyện này.”
“Liệu hắn có nhúng tay vào hay không?”.
Cao Tiểu Cầm hỏi.
“Theo phân tích của ta thì không. Hắn là chi trưởng của vị đã nhảy lầu kia. Bây giờ có thể bình an vô sự vượt qua giai đoạn cuối cùng kia đã là may mắn lắm rồi. Mạnh thái thú sẽ nương tay, chắc chắn sẽ không can thiệp một cách tùy tiện.”
Nam nhân có một trực giác nhạy bén về chính trị.