Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1034 - Chương 1034 - Kẻ Địch Cấp Cao

Chương 1034 - Kẻ địch cấp cao
Chương 1034 - Kẻ địch cấp cao

Chương 1034: Kẻ địch cấp cao

“Vậy thì không phải chúng ta rất có hi vọng sao?”

Nhìn Kỳ Đồng Ủy vô cùng hưng phấn, ánh mắt của nữ nhân như bị mê hoặc. Qúa khứ không muốn nghĩ lại kia khiến nàng không có sức phản kháng trước một nam nhân mạnh mẽ như vậy.

“Cũng chưa chắc.”

Kỳ Đồng Uỷ lắc đầu, sắc mặt trầm xuống: “Người muốn giành giật vị trí này rất nhiều, trừ phi chúng ta có thể lấy được phiếu của Trần Thanh ở Lại bộ kia mới có thể nắm chắc được phần thắng. Đáng tiếc là ta đã đi gặp hắn hai lần, cho dù ta dùng điện thoại của lão Văn Nhân cũng bị làm lơ.”

“Không ai hít khí trời mà sống được cả. Chúng ta có thể thuận theo sở thích của bọn hắn. Vị Trần lại quan này có sở thích gì không?”

Cao Tiểu Cầm đã trải qua rất nhiều thứ, nàng phát hiện ra những nhân vật lớn cao cấp đó cũng chẳng khác gì và những người dân bình thường. Chẳng qua cũng chỉ xoay quanh lợi ích hoặc tình cảm mà thôi.

“Sở thích?”

Kỳ Đồng Uỷ suy nghĩ một lúc, sau đó mỉm cười lắc đầu: “Vị Trần lại quan này cũng là phó chủ tịch hiệp hội Thư pháp của tỉnh Thiên Nam chúng ta. Nghe nói hắn rất thích tranh của Từ Bi Hồng, có thể nói rằng hắn thích đến mức si mê.”

Nói đến đây, Kỳ Đồng Uỷ thở dài: “Vì miệng lưỡi dư luận nên mấy năm nay ta vẫn không nỡ tặng món quà đắt tiền như vậy. Hơn nữa, quan hệ của bọn ta chưa thân đến mức đó, tặng người ta cũng phải nhận lại.”

Nam nhân nói rất nhẹ nhàng, nhưng nó lại như sét đánh ngang tai nữ nhân!

“Trong phòng khách của biệt thự này có một bức tranh của Từ Bi Hồng. Nhớ kỹ, nó rất hữu dụng.”

Vẻ mặt của Tô Bình Nam khi nói chuyện hiện lên trong đầu nữ nhân.

“Sao vậy?”

Kỳ Đồng Uỷ cảm nhận được sự khác thường của nữ nhân, ngẩng đầu lên hỏi một cách quan tâm.

“Không có gì, tại sao không nhận sự giúp đỡ của Tô Bình Nam?”

Cao Tiểu Cầm lắc đầu: “Phải biết rằng, tập đoàn Cẩm Tú có nhiều mối quan hệ hơn cả Lương gia. Hơn nữa, ta cảm thấy tên Tiểu Hồng Bào này làm việc rất đúng mực.”

Kỳ Đồng Uỷ im lặng vài phút rồi trả lời: “Bởi vì ta sợ. Ta biết Tiểu Hồng Bào này, một khi hắn nhúng tay vào, chắc chắn ta sẽ bị hắn kiểm soát gắt gao.”

“Vậy thì có cái gì không tốt?”

Cao Tiểu Cầm biết sự kiêu ngạo ngất trời của nam nhân này, vậy nên đã khéo léo thay đổi cách nói: “Dù sao thì hắn cũng không phải là quan chức, chắc chắn sẽ không đấu với ngươi. Đợi đến khi ngươi có quyền lực ngang ngửa hắn, còn sợ không thoát được sao?”

“Tiểu Cầm, suy nghĩ của ngươi quá đơn giản.”

Kỳ Đồng Uỷ nghiêm túc nói: “Phong cách làm việc của nam nhân này là thứ mà ta chưa từng thấy trong đời. Hơn nữa, của cải của hắn đủ để khiến nam nhân này càng thêm đáng sợ.”

“Nhưng ta đã lấy nhà của hắn.”

Cao Tiểu Cầm yếu ớt nói: “Trong phòng khách có một bức tranh của Từ Bi Hồng, cũng là bức tranh vẽ tám con tuấn mã mà Trần lại quan thích nhất.”

“Ngươi!”

Nam nhân hiếm khi tức giận đứng bật dậy, nhìn Cao Tiểu Cầm nước mắt lưng tròng, cuối cùng cũng thở dài nói: “Bỏ đi, ta không trách ngươi.”

Nhìn thấy bàn tay giơ lên rồi hạ xuống của nam nhân, Cao Tiểu Cầm hiếm khi cảm động thật sự như vậy, giọng điệu của nàng có chút nghẹn ngào: “Có phải ta hại ngươi rồi không, vậy thì ta sẽ trả nó về.”

“Bỏ đi.”

Kỳ Đồng Uỷ giúp nữ nhân lau đi nước mắt trên mặt: “Đồ của Tiểu Hồng Bào, ngươi không thể trả lại.”

“Không, ta sẽ cầu xin hắn.”

Dáng vẻ xinh đẹp yếu đuối của Cao Tiểu Cầm đã hoàn toàn phá vỡ phòng tuyến của nam nhân kiêu ngạo này: “Hắn không đồng ý, ta chết cho hắn xem.”

“Cho dù ngươi thật sự chết ở trước mặt nam nhân kia, ngươi cảm thấy hắn sẽ mềm lòng sao?”

Giọng điệu của Kỳ Đồng Uỷ rất nghiêm túc.

Cao Tiểu Cầm suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu.

“Đừng nói là mềm lòng, e rằng ngay cả vẻ mặt của hắn cũng sẽ không thay đổi.”

Kỳ Đồng Uỷ châm một điếu thuốc: “Trái tim tàn nhẫn của nam nhân này là thứ mà chúng ta không thể tưởng tượng được. Hắn có địa vị ngày hôm nay cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”

“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Cao Tiểu Cầm đưa ra một đề nghị ngớ ngẩn nhưng lại làm nam nhân ấm lòng: “Hay là ta ra đầu thú?”

Câu nói này khiến Kỳ Đồng Uỷ bật cười thành tiếng: “Thứ nhất, với sự thận trọng của Tô Bình Nam thì nói không chừng căn nhà này đã qua tay rất nhiều người rồi, ngươi có chứng cớ gì không?”

Cao Tiểu Cầm lắc đầu.

“Thứ hai, cho dù có chứng cứ thì nghiêm khắc mà nói, hai chúng ta không có quan hệ gì về mặt danh nghĩa. Hơn nữa, hắn tặng ngươi chỉ để đổi một nụ cười của người đẹp mà thôi, không hơn không kém.”

“Thứ ba.”

Mỗi khi Kỳ Đồng Uỷ nói ra một câu, sắc mặt của nữ nhân lại tối hơn một chút, cuối cùng đã trở nên tái nhợt vì hoảng sợ.

“Được rồi, đừng sợ.”

Kỳ Đồng Uỷ vỗ vai nữ nhân: “Ngươi biết vụ án lớn vừa xảy ra không?”

“Ta biết.”

Nữ nhân gật đầu, Cao Tiểu Cầm không hiểu tại sao nam nhân lại chuyển chủ đề.

“Ta quen Phùng Kiến Quốc, và cũng hiểu người này. Tuy không biết nhiều tin tức của hắn, nhưng bản chất của tên này nhiều nhất cũng chỉ là một tên nhà quê ở Phong thành mà thôi.”

Lúc nói câu này, Kỳ Đồng Uỷ lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo khiến trái tim nữ nhân rung động.

“Ta có thể ngửi thấy Cẩm Tú đã nhúng tay vào chuyện này.”

Kỳ Đồng Uỷ tiếp tục: “Cẩm Tú là một trở ngại không thể tránh khỏi với bất kỳ ai ngồi vào được vị trí cảnh sát trưởng của Thiên Đô. Còn giá trị quan trọng nhất của ta đối với Tô Bình Nam chính là lai lịch và bối cảnh của ta đáp ứng yêu cầu của hắn.”

Nữ nhân không hiểu gì nhìn nam nhân. Mặc dù Cao Tiểu Cầm đã trải qua nhiều chuyện, nhưng nàng cảm thấy mình không đủ thông minh để đối đầu với kẻ địch cấp cao này.

Bình Luận (0)
Comment