Chương 1036: Ta muốn gặp Tiểu Hồng Bào
Mộ Dung Thanh Thanh trong truyền thuyết vừa xinh đẹp vừa trầm lặng, không hề có chút bạo lực. Mặc dù mấy tên sau lưng nàng có lòng bàn tay gồ lên và thân hình cường tráng nhưng đều tuân thủ quy tắc một cách kỳ lạ, không hề có chút kiêu ngạo.
Thấy mầm biết cây.
Với sự kỷ luật mà những người này thể hiện, Chu Bát không những không xem thường, ngược lại còn trở nên thận trọng hơn. Đồng thời, hắn cũng vô cùng kiêng dè Tô Bình Nam nổi tiếng mà hắn chưa từng gặp.
Những người này là Hải Đông Thanh danh tiếng lẫy lừng.
Thủ đoạn thế nào lại có thể điều khiển Hải Đông Thanh đến mức này...
Chu Bát không muốn nghĩ về nó nữa.
“Cảm ơn.”
Mộ Dung Thanh Thanh mỉm cười nhận lấy tách trà, đặt một cái hộp trong tay lên bàn: “Quà gặp mặt.”
“Hồng Bào ca quá khách sáo rồi. Các ngươi từ xa tới...”
Chu Bát mở hộp ra, lập tức khiến nửa câu sau của hắn phải nuốt ngược vào bụng.
Chiếc hộp được đóng gói đẹp đẽ được mở ra, mùi vôi khiến hắn có chút ngạt thở, bên trong có một cái lỗ tai, bên trên có thể nhìn thấy rõ vết máu đỏ sẫm.
“Đây là?”
Trong lòng Chu Bát chấn động, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười hỏi.
“Của Nhậm Chí Cường.”
Mộ Dung Thanh Thanh nhấp một ngụm trà: “Ta đã chào hỏi đối phương, đương nhiên là mượn hoa dâng Phật rồi.”
…
Trong một nhà hàng nhỏ không nổi bật ở Phong thành. Phùng Kiến Quốc đã đợi hơn mười phút, trong lòng hắn chấn động không thua kém gì Chu Bát.
Tổ chuyên án thành lập chưa đầy hai tiếng đồng hồ, công văn xử lý vụ án liên tỉnh còn chưa được ban hành, Lý Bản đã tìm đến hắn, đưa toàn bộ thông tin về lộ trình của những kẻ có liên quan vào vụ án để ở trước mặt hắn.
“Sau khi trận chiến này đi đến hồi kết, ngươi sẽ có tư cách lên bàn rồi.”
Lý Bản chủ động rất lịch sự: “Ta hy vọng chúng ta sẽ duy trì tình bạn này mãi mãi, và cũng chúc cho cảnh sát Phùng tiền đồ như gấm, tiền vô như nước.”
Thành thật mà nói, thái độ của Lý Bản khiến Phùng Kiến Quốc thở phào nhẹ nhõm.
Điều hắn sợ nhất bây giờ là Lý Bản không biết tiến lùi, bởi vì tất cả những tin tức hiện tại của hắn đều đến từ Cẩm Tú. Mặc dù tập đoàn Cẩm Tú có danh tiếng rất tốt, nhưng hắn vẫn sợ những người này sẽ nổi lòng tham.
“Không có chi, đều là chuyện trong bổn phận mà thôi.”
Phùng Kiến Quốc rất khiêm tốn.
“Không cần bắt vội người tên Lưu Triệu Hoa kia.”
Vẻ mặt Lý Bản rất nghiêm túc: “Công lao này không phải của ngươi. Kích thước của nhà máy đó đã đủ để ngươi lập công cả đời.”
“Được.”
Phùng Kiến Quốc đồng ý rất dứt khoát: “Ta sẽ xử lý thật tốt.”
“Bọn ta thích làm việc với những người thông minh.”
Lý Bản gật đầu. Sau khi tiếp quản công việc của Quách Quang Diệu trong vài tháng qua, rõ ràng nam nhân này đã trầm ổn hơn rất nhiều.
“Nhà máy có bao nhiêu hàng?”
Cuối cùng Phùng Kiến Quốc vẫn không thể kìm được, nhìn Lý Bản đang chuẩn bị rời đi hỏi.
“Con số cụ thể hẳn là rất kinh người. Bọn ta không xác định được con số cụ thể, nhưng theo tin tức thì chắc chắn sẽ không nhỏ.”
Lý Bản nhìn Phùng Kiến Quốc: “Địa điểm của đường dây này là hàng của Đàm Thiên Quan đến từ Myanmar. Hơn nữa, cái tên Trần Bính Tích nổi tiếng cũng sở hữu cổ phần. Ta không cần giới thiệu cho ngươi hai người này là ai đâu nhỉ?”
Phùng Kiến Quốc lắc đầu cay đắng.
“Yên tâm làm đi, tập đoàn Cẩm Tú không sợ bất kỳ kẻ nào trả thù.”
Khuôn mặt của Lý Bản lộ ra vẻ kiêu ngạo khiến Phùng Kiến Quốc yên tâm.
“Nhưng rốt cuộc tại sao Tô tổng lại làm như vậy?”
Phùng Kiến Quốc biết chắc Tiểu Hồng Bào đang bí mật đọ sức với những người mà hắn không thể biết, và cuộc đọ sức này nhất định sẽ rất gay cấn. Nhưng hắn không hiểu vì sao Tô Bình Nam lại có tham vọng lớn như vậy, trong khi hắn đã là người không có đối thủ ở Thiên Nam...
“Ngươi không cần biết chuyện này.”
Nói về Tô Bình Nam, trong mắt của Lý Bản đều là sự ngưỡng mộ.
...
“Món quà này quá nặng rồi.”
Chu Bát bình tĩnh đóng nắp lại, trịnh trọng cất đi, sau khi ra hiệu cho A Bưu ra ngoài thì nói với sắc mặt nghiêm túc: “Ta không có ý kiến với cách phân chia của Tô tổng. Nhậm Cửu chủ yếu có tám tuyến đường trong tay, mỗi người một nửa.”
“Ngươi sai rồi.”
Mộ Dung Thanh Thanh cười nhạt, châm điếu thuốc với ánh mắt lạnh lùng như lưỡi kiếm: “Về phần phân chia thế nào, sẽ có chuyên gia bàn bạc. Hơn nữa, Tô tổng sẽ không dây vào lợi nhuận không hợp pháp của các ngươi.”
“Vậy các ngươi gặp ta vì chuyện gì?”
Chu Bát có chút mơ hồ.
“Làm việc sở trường của chúng ta.”
Lời nói bình tĩnh của nữ nhân khiến nụ cười giả tạo trên mặt của Chu Bát cứng lại.
Nhìn Chu Bát, Mộ Dung Thanh Thanh cười lạnh, sau đó làm động tác cắt cổ: “Đánh gãy mấy cái chân của Đàm Thiên Quan ở Thải Vân Chi Nam, cắt đứt đường lui của Nhậm gia.”
Nhìn Chu Bát có chút do dự cùng sợ hãi, Mộ Dung Thanh Thanh cũng không yêu cầu đối phương phát biểu ý kiến, ngược lại bất giác nghĩ đến lúc Tô Bình Nam đánh giá về người này.
“Chu Bát làm chuyện lớn nhưng lại tiếc mạng sống. Không giỏi thủ đoạn tính kế, vậy nên ngươi nhất định phải ép hắn.”
Giọng điệu của Tô Bình Nam đầy khinh bỉ khi nhắc đến trợ thủ đắc lực trong mạng lưới của Nhậm Cửu này.
“Ngươi không sợ chúng ta giúp hắn dọn đường, hắn sẽ trở mặt không nhận người sao?”
Mộ Dung Thanh Thanh biết đức hạnh của những tên giang hồ này.
“Người cuối cùng lên tiếng sẽ không phải là hắn.”
Tô Bình Nam không giấu giếm suy nghĩ của mình, trong mắt nam nhân như nhìn thấu mọi thăng trầm: “Những chuyện làm ăn phi pháp đó dù sao cũng rất phiền phức, chúng ta cần một người đại diện hoàn toàn bí mật, nhưng ta không thể tin tưởng Chu Bát.”
“Ta hiểu rồi.”
Mộ Dung Thanh Thanh dứt khoát cúp điện thoại. Điều mà nàng hài lòng nhất ở Tô Bình Nam này chính là, nam nhân này sẽ không giấu nàng những chuyện này. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến nàng ngày càng phục tùng Tô Bình Nam.
“Được, nhưng ta muốn gặp Tiểu Hồng Bào một lần.”
Chu Bát gật đầu, trên mặt tràn đầy vẻ kiên định: “Ta muốn nghe lời thừa nhận của Hồng Bào ca.”