Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1037 - Chương 1037 - Mễ Tinh Tinh

Chương 1037 - Mễ Tinh Tinh
Chương 1037 - Mễ Tinh Tinh

Chương 1037: Mễ Tinh Tinh

Hộp trà không đẹp, thậm chí còn có chút đơn giản.

Khi nữ nhân lấy nó từ trong tủ chén của Kỳ Đồng Ủy ra, bên trên không hề dính một chút bụi. Điều này cho thấy nam nhân đã coi trọng nó đến cỡ nào.

Khi Cao Tiểu Cầm đến tòa nhà Cẩm Tú đã là chạng vạng tối. Mang theo tâm trạng thấp thỏm, nàng bấm số điện thoại trên danh thiếp.

“Cao tiểu thư?”

Giọng điệu của Tô Bình Nam rất bình tĩnh: “Có chuyện gì không?”

“Ta muốn gặp ngươi.”

Cao Tiểu Cầm bởi vì khẩn trương mà giọng điệu có chút run rẩy: “Lão Kỳ nói rất thích bức họa đó, bảo ta đáp lễ cho ngươi.”

“Bây giờ ngươi đang ở đâu?”

Ở đầu dây bên kia, Tô Bình Nam mỉm cười. Nam nhân vẫn luôn chú ý căn biệt thự đó. Tình huống bên trong như thế nào, tất nhiên hắn biết rất rõ.

Hắn biết mấy ngày nay Kỳ Đồng Ủy gặp rất nhiều trắc trở. Hơn nữa lực lượng mới Phùng Kiến Quốc xuất hiện khiến cho nam nhân dự định thắng thiên này cảm thấy áp lực cực lớn. Cho nên, đối phương mới nhận lấy nhành ô liu mà hắn ném qua.

“Ta đang ở dưới lầu.”

“Rất tốt, Kỳ phu nhân, mời lên đây.”

Tô Bình Nam cúp điện thoại.

Một Cao tiểu thư, một Kỳ phu nhân.

Tô Bình Nam dùng hai xưng hô hoàn toàn khác nhau nói rõ thái độ của hắn. Đối với điều này, Cao Tiểu Cầm biết rõ trong lòng.

Văn phòng tầng cao nhất của tòa nhà Cẩm Tú.

Cao Tiểu Cầm một lần nữa khiếp sợ trước tài lực và nhân lực của Tô Bình Nam. Bây giờ, nàng không còn là nữ hài ngây thơ không có kiến thức như trước kia. Nàng đã nắm rất rõ thực lực mềm thể hiện cho cái gì.

“Đây là Lão Ngự Tiền Thập Bát sao?”

Hiện tại, tầm mắt của Tô Bình Nam không còn như xưa, nhưng hắn vẫn phải kinh ngạc trước loại trà kinh điển hàng năm chỉ sản xuất hai lượng hiếm có này.

“Xem ra ta đã đánh giá thấp ông chủ Kỳ. Đến cả ta còn không có được thứ này.”

Ước lượng phân lượng xong, Tô Bình Nam khó có lúc cười vui vẻ như vậy.

“Hắn đã cứu mạng một nông dân trồng chè ở Hàng Châu. Dù sao thì mạng vẫn đáng tiền hơn so với những vật chết này.”

Cao Tiểu Cầm trả lời. Nữ hài nhìn chằm chằm Tô Bình Nam. Nam nhân này nhìn qua rất trầm ổn lại yên tĩnh.

Yên tĩnh. Đây cũng là điểm mà nàng cảm thấy kỳ quái nhất.

Làm thế nào mà nam nhân này che giấu sự bạo lực đáng sợ của mình tốt như vậy?

Nhìn qua không ai có thể nghĩ rằng nam nhân này nắm giữ tam giáo cửu lưu toàn bộ Thiên Đô. Càng có tin tức nói rằng, thậm chí tập đoàn Cẩm Tú còn có mặt ở rất nhiều nơi hẻo lánh ở nước ngoài.

Trước đó, Kỳ Đồng Ủy có nói một câu với nữ nhân của mình. Hiện tại, Cao Tiểu Cầm thật sự tán thành câu nói này.

“Thiên Đô luôn có các loại thế lực cùng tồn tại. Trình độ hung tàn, rắc rối phức tạp của tam giáo cửu lưu đã khiến cho người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối. Ta tưởng rằng điều đó đã đạt đến cực hạn, nhưng Tô Bình Nam quật khởi đã định nghĩa lại cái gì gọi là cường thế.”

Nhả ra một ngụm khói, Kỳ Đồng Ủy nói tiếp: “Hắn đã sớm không phải lưu manh vô lại, mà Cẩm Tú từ đầu đến cuối đã trở thành một thế lực khổng lồ.”

“Ta nhận.”

Tính tự chủ của Tô Bình Nam mạnh đến kinh người. Mặc dù hắn cực kỳ thích loại trà hiếm thấy đó, nhưng hắn vẫn để sang một bên, mắt nhìn thẳng Cao Tiểu Cầm: “Xem ra sáng nay ngươi mới thuyết phục được ông chủ Kỳ.”

“Vì sao ngươi lại nói như vậy?”

Cao Tiểu Cầm hỏi lại.

“Bức họa được lấy khỏi biệt thự lúc 10:15 sáng, còn ngươi thì mới quay về Lâm Hải sáng nay để lấy trà.”

Tô Bình Nam đứng bên cạnh cửa sổ sát đất nhìn xuống ngựa xe như nước bên dưới: “Ta có rất nhiều tai mắt. Vì thế ta có thể thấy được nhiều thứ.”

“Nói đi, bây giờ chúng ta là bạn.”

Tô Bình Nam quay người nhìn Cao Tiểu Cầm: “Làm bạn của ta, rất nhiều vấn đề sẽ không còn là vấn đề nữa.”

Sự cuồng vọng của hắn không khiến nữ nhân cảm thấy phản cảm. Bởi vì Cao Tiểu Cầm biết phân lượng của câu nói này.

“Khi nào thì con của ta cùng với mợ có thể đến Cảng thành?”

“Lúc nào cũng có thể.”

Tô Bình Nam mỉm cười: “Ta sẽ giúp ngươi sắp xếp hết thảy.”

“Xin hãy giúp ta lần cuối.”

Thái độ của Cao Tiểu Cầm có chút do dự: “Ta nợ Mễ tỷ một mạng. Ta xin ngươi giúp nàng.”

Ánh mắt sắc bén của Tô Bình Nam nhìn chằm chằm Cao Tiểu Cầm: “Ta biết ngươi quan tâm người khác, nhưng ngươi dựa vào ta càng nhiều, ngươi nỗ lực cũng sẽ phải nhiều hơn.”

“Ta hiểu.”

Cao Tiểu Cầm nói: “Mấy năm qua ta vẫn luôn thức dậy lúc nửa đêm. Ta nợ Mễ tỷ, ta không thể...”

“Được.”

Tô Bình Nam gật đầu: “Ta đồng ý việc này.”

Nhìn Cao Tiểu Cầm chân thành nói một câu cảm ơn, Tô Bình Nam hỏi một câu khiến sắc mặt nữ nhân tái nhợt.

“Đứa bé mà ngươi dự định đưa đến Cảng thành là của Thẩm gia Dương Châu?”

Cao Tiểu Cầm lắc đầu.

“Tài xế của Thẩm Lương Thành, hắn chết rồi.”

“Thú vị thật.”

Tô Bình Nam gật đầu, nhìn theo bóng lưng rời đi của Cao Tiểu Cầm, sau đó hắn gọi một cuộc điện thoại.

“Sắp xếp người đưa một cặp vợ chồng và một đứa bé đến Cảng thành, nhưng hãy lấy sợi tóc của đứa bé đó. Ta cần chứng minh một điều.”

“Ta hiểu.”

Lục Viễn cúp điện thoại.

Đây là lần thứ ba Mễ Tinh Tinh tự sát.

Nàng đã chuẩn bị xong mọi thứ.

Mễ Tinh Tinh tắm rửa sạch sẽ, khóa trái cửa, sau đó nằm lên giường nhìn sắc trời vào chiều, miệng nhếch lên. Trong lúc mỉm cười, nàng dùng sức dùng con dao sắc bén rạch một phát vào cổ tay của mình.

Máu tươi phun ra ngoài.

Nữ hài có tướng mạo thanh tú, nhưng nhân trung lại không tốt. Xét từ thiên địa nhân tam cách, đoán chừng nửa đời bôn ba khổ cực, sau đó có quý nhân giúp đỡ, hậu vận an hưởng tuổi già.

Bình Luận (0)
Comment