Chương 1039: Nhắc ta đi xem hài độc thoại
Sắc mặt Tiểu Trang nghiêm lại.
“Bốn mươi bảy khách sạn nhỏ nằm gần các nhà ga ở các thị trấn biên giới lớn, mười chín hợp đồng cho các khu vực dịch vụ tốc độ cao, ba mươi ba trạm vận chuyển hàng hóa, bốn công ty vận tải và thậm chí cả một mỏ quặng.”
Tiểu Trang liệt kê số liệu xong mới nói tiếp: “Từ góc độ lợi nhuận, mỏ đó phải có lãi. Theo dữ liệu trên tài liệu, nó lại không có lãi. Nếu đây là sản nghiệp của một người, ta cho rằng hắn đang bện một tấm lưới.”
Dừng lại một chút, giọng điệu Trang Tử Cường trở nên khẳng định: “Hơn nữa, kinh doanh thật sự của người này không thể để lộ ra ngoài ánh sáng.”
“Không tệ.”
Tô Bình Nam ngừng gõ ngón tay: “Đây là sản nghiệp bên ngoài của Nhậm Cửu. Ngươi có thể tự mình ước tính.”
“Sẽ không để cho lão đại thất vọng đâu.”
Trang Tử Cường cũng không trì hoãn, lập tức gật đầu.
“Núi cao hoàng đế xa, cộng thêm chúng ta là mãnh long quá giang. Cho nên chúng ta đừng nên keo kiệt, cứ dùng vốn liếng tạo ra một con đường.”
Tô Bình Nam không nhanh không chậm nói tiếp: “Những thị trấn biên giới đó rất hỗn loạn. Tấm da Cẩm Tú khoác lên khó tránh khỏi tay chân bị gò bó, cho nên công ty mới sẽ độc lập.”
“Ta hiểu rồi.”
Trang Tử Cường gật đầu: “Ta sẽ nộp đơn từ chức.”
“Chiều nay, ngươi cùng ta đến Thải Vân Chi Nam gặp Chu Bát một lần, nhưng ta sẽ không lên tiếng, hết thảy do ngươi làm chủ.”
Tô Bình Nam hài lòng gật đầu: “Công ty mới cần tài chính, ta sẽ đến Tinh Điều quốc lấy số tiền mà công ty mới cần. Thứ nhất, cổ phiếu được giấu đi, thứ hai, nó có thể được coi là vốn nước ngoài. Còn về phần tên…” Tô Bình Nam trầm ngâm vài phút: “Gọi là Long Đằng đi.”
“Long Đằng.”
Long Đằng có nghĩa là rồng bay khắp thế giới, dã tâm của Tô Bình Nam thể hiện rất rõ trong hai chữ này.
Trang Tử Cường khom người.
Đột nhiên trong đầu Tô Bình Nam hiện lên bốn chữ khó giải thích, vân hạc cửu tiêu. Một bóng người mập lùn ở bên trong thời không khác hiện lên trong đầu của hắn, điều này khiến cho hắn kinh ngạc những mấy phút.
“Tiểu Địch, đi giúp ta một việc.”
Tô Bình Nam động tâm tư: “Nếu ta có việc đến Thịnh Kinh, ngươi nhớ nhắc ta đi xem hài độc thoại nhé.”
Văn Tiểu Địch và Trang Tử Cường đứng bên cạnh đều mở to mắt. Hai người vạn lần không nghĩ đến lão đại lúc nào cũng nghiêm túc lại hứng thú với hài độc thoại như thế.
…
Chu Bát xem như được tận mắt chứng kiến khả năng chấp hành và sức chiến đấu của Hải Đông Thanh trong truyền thuyết.
Nếu Nhậm Cửu chạy trốn, sức ảnh hưởng vô hình của hắn tất nhiên sẽ rơi vào tay người Nhậm Cửu tin tưởng nhất, cũng là người có tính cách hung hăng nhất, Võ Quý.
Có đôi khi kiểu hồ ly như Nhậm Cửu chỉ tin tưởng vào loại tay chân đầu óc ngu si, bởi vì hắn biết những người đó sẽ không muốn động não quá nhiều.
Tư lịch của Chu Bát rất cao, nhưng hắn lại không đáng chú ý. Nguyên nhân tạo thành như vậy là vì Nhậm Cửu không muốn giao lại quyền lợi ở phương diện này cho hắn. Mặc khác cũng là vì tính cách cẩn thận của Chu Bát.
Xét cho cùng, việc buôn lậu động vật hoang dã với ngà voi hoặc giúp đỡ những người buôn bán khác vận chuyển hàng hóa cũng không phải là một tội nghiêm trọng, nếu việc che đậy được xử lý tốt cũng không phải là vấn đề lớn.
Một khi có máu, mọi thứ sẽ rối tung lên. Nên biết rằng, trình độ huyết tinh giữa các hầm lò lại càng thảm thiết hơn, bởi vì hai bên đều không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Cho nên, phạm vi ảnh hưởng của hắn càng nhiều hơn chính là mạng lưới quan hệ với những hầm lò cũ.
Nếu đã quyết định vạch mặt, Chu Bát nhất định phải dứt khoát giải quyết Võ Quý. Nếu không, một khi lòng người ổn định, hắn chưa chắc có thể nhấc lên được sóng gió gì.
Ban đầu, Chu Bát còn dự định đàm phán với đối phương một lần.
Kết quả điện thoại vừa kết nối, đối phương một lần nữa khịt mũi coi thường việc phân phối lợi nhuận, ngược lại còn dùng một câu kẻ phản bội chết không yên lành mà cúp điện thoại.
Cũng không còn cách nào, Võ Quý không nói, đám tiểu đầu mục khác ngoại trừ dòng chính của hắn, những người còn lại nhất định sẽ quan sát. Cho nên Chu Bát dự định sẽ dùng sức mạnh.
Hắn biết rõ hai ngày nữa sẽ có một lô ngà voi và xương hổ được vận chuyển trên tuyến đường số 6. Hiện tại, giá trị của xương hổ rất lớn. Đối phương cũng đã thanh toán tiền đặt cọc. Nhậm Cửu coi trọng quy củ như vậy, nhất định sẽ xuất hàng.
Liều mạng thì không dám nhưng dùng tiền thì Chu Bát vẫn làm được. Rất nhanh, sáu trăm ngàn đã được ném ra ngoài.
Thời gian, địa điểm đã có, nhưng Chu Bát lại do dự.
Cũng không có nguyên nhân nào khác, Võ Quý giao hàng và Đông Bắc Hổ nhận hàng một người hắn cũng không ăn được.
Thế thì mối quan hệ trắng thì sao?
Di chứng quá lớn, không phục được chúng. Trong lúc Chu Bát đang do dự, Mộ Dung Thanh Thanh đã chủ động tiếp tay.
Đây cũng là ý của Tô Bình Nam.
Thứ nhất, hai bên đều sợ, vậy thì tập đoàn Cẩm Tú sẽ buông tay buông chân đánh một lần.
Mãnh long quá giang chỉ dựa vào danh tiếng mà muốn đứng vững gót chân chung quy bất ổn, đồ nào đánh ra được mới là của mình.
Thứ hai, ép giá.
Công ty Long Đằng mới thành lập sẽ thâm nhập hoàn toàn vào Thải Vân Chi Nam về phương diện khoáng sản, gỗ, bất động sản và giao thông vận tải… những tài sản ngoài sáng của Nhậm Cửu là điều vô cùng cần thiết.
Nếu thiên hạ đều là Cẩm Tú hỗ trợ đánh ra, dựa theo tính cách của Chu Bát, hắn nhất định sẽ nhượng bộ khi nói đến tiền.
Mộ Dung Thanh Thanh để lại mảnh giấy ghi thời gian và địa điểm một cách gọn gàng ngăn nắp.
Nhìn chiếc xe lao vút đi, trong lòng Chu Bát chỉ còn lại sự thấp thỏm.
Hắn biết đêm nay sẽ diễn ra giao dịch giữa hai đám người hung tàn. Nếu Hải Đông Thanh xuất mã thua, hắn tuyệt đối không có kết quả tốt.