Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1040 - Chương 1040 - Phân Phối Lại Lợi Ích

Chương 1040 - Phân phối lại lợi ích
Chương 1040 - Phân phối lại lợi ích

Chương 1040: Phân phối lại lợi ích

Sau một tiếng rưỡi, A Bưu sắc mặt trắng bệch gõ cửa phòng lão đại của mình.

“Người đâu?”

Chu Bát nhìn lái xe được phái đi của mình, run giọng hỏi.

“Đi rồi.”

A Bưu được xem là thuộc hạ mãnh tướng của Chu Bát, lúc này sắc mặt hắn cũng không tốt hơn Chu Bát bao nhiêu.

“Đi đâu?”

Chu Bát choáng váng hỏi.

“Lão đại, đám người kia là những tên điên.”

Giọng điệu của A Bưu có chút sợ hãi: “Quá chuyên nghiệp, khó trách Hải Đông Thanh không ai dám trêu chọc. Người ta làm xong có xe đến đón đi, chỉ để lại một câu.”

“Câu gì?”

Chu Bát vẫn không kịp phản ứng.

“Hồng Bào ca sẽ lên máy bay lúc 3 giờ chiều mai.”

Xem ra A Bưu đã bị hù dọa. Trước kia, hắn cho rằng ba chữ Hồng Bào ca chẳng qua cũng chỉ là nhân vật giống như Nhậm Cửu gia, nhưng Mộ Dung Thanh Thanh đã lật đổ suy nghĩ của hắn. Bây giờ nhắc đến giọng điệu cũng trở nên cung kính hơn.

Hiện tại, trong đầu hắn đều là những cảnh tượng như địa ngục.

“Dừng xe.”

Khi còn cách mục đích chưa đến năm phút, Mộ Dung Thanh Thanh lên tiếng.

“Vâng.”

A Bưu vô cùng nghe lời đạp phanh lại. Nữ nhân khoát tay một cái: “Tay lái của ngươi không vững, để Trương Hoa lái đi.”

Nữ nhân nói mang theo sự lãnh khốc không thể nghi ngờ.

A Bưu nhìn đám hán tử gương mặt không thay đổi đằng sau.

Những người này từ đầu đến cuối đều có biểu hiện cứng nhắc như vậy, khiến trong lòng hắn có chút run rẩy.

Chiếc xe là hàng ăn trộm của Chu Lão Bát, một chiếc Toyota Domineering màu đen. Trương Hoa tiếp nhận tay lái, vẫn không quên nhếch miệng cười một cái.

“Trên tay Hổ Đông Bắc và Trương Tứ đều đã từng thấy máu.”

Mộ Dung Thanh Thanh lên tiếng: “Chúng ta cũng đã kiểm tra qua nội tình của Võ Quý, thuộc hạ không mềm, không cần nương tay, duy nhất một lần phá tan rồi rời đi.”

“Biết rồi.”

Mấy hán tử gật đầu. một người trong đó còn đốt ba điếu thuốc, giống như bái Phật cắm vào gạt tàn thuốc trong xe.

Một phút sau, một chiếc xe tải màu trắng bạc giống như bóng ma xuất hiện phía sau bọn hắn. Người bên trong gật đầu với Mộ Dung Thanh Thanh, ném mấy cái túi vải xuống rồi rời đi.

Một hán tử giống như con báo mở cửa xe, tốc độ tiếp nhận cực nhanh. Toàn bộ quá trình, A Bưu chỉ ngây ngốc nhìn xem, cảm thấy những người đó chuyên nghiệp đến dọa người.

Mộ Dung Thanh Thanh mở cái túi. Nhìn đồ vật bên trong, A Bưu hít một hơi khí lạnh.

Loại súng bắn năm phát liên tục kiểu cũ, nhìn qua chính là hàng tốt có được từ con đường đứng đắn. Còn có một ống nước mạ kẽm đầu có gắn một con dao găm quân đội dài hơn hai mươi centimet.

“A Lực, ngươi lên xe đi.”

Mãi cho đến khi Mộ Dung Thanh Thanh lên tiếng, hán tử bái Phật mới cầm ống thép bước lên xe.

“Hiện trường để lại cho các ngươi thanh lý, không biết có vấn đề gì không?”

“Không có.”

A Bưu trả lời một cách máy móc, nhưng hắn rất có lòng tin, bởi vì chuyện như vậy bọn hắn làm qua không chỉ một lần. Hơn nữa hắn cũng nghe ra được ý tứ của nữ nhân. Đối phương thật sự không thích đám tướng tài mà Bát gia vất vả chắp vá lung tung.

“Làm việc đi.”

Không cho A Bưu quá nhiều thời gian để phản ứng, nữ nhân vừa dứt lời, chiếc xe đã như mũi tên lao ra ngoài.

Đầu óc A Bưu lập tức trống rỗng.

Hắn chẳng thể nghĩ đến đám điên đó lại cường công.

Hắn là người đi theo Chu lão bát thời gian dài, cho nên hắn biết rất rõ quá trình giao dịch số tiền lớn như thế này. Hiện tại, tính cảnh giác của hai bên vô cùng mạnh. Vì thế cường công như vậy chính là tự tìm đường chết.

Ống nước mạ kẽm đâm xuyên ra ngoài theo tiếng gầm của xe.

Nhìn thảm trạng của gã phụ trách canh chừng Hổ Đông Bắc bị lực trùng kích rất lớn xuyên qua cơ thể, tiếng kinh hô mà A Bưu định thốt lên bị dọa nuốt trở về bụng.

Lúc này, máu đỏ tươi phun ra giống như một bức tranh trừu tượng của trường phái tự do dưới ánh đèn pha của xe.

Xe vung đuôi một cái, mấy hán tử giống như u linh nhảy ra ngoài. Một khắc sau, ánh lửa nhảy vọt chiếu rọi bầu trời, chiếu sáng gương mặt xinh đẹp của Mộ Dung Thanh Thanh.

“Hồng Bào ca sẽ lên máy bay lúc 3 giờ chiều mai.”

Mộ Dung Thanh Thanh không lên chiếc xe việt dã màu đen, mà bước lên một chiếc xe khác đậu ở ven đường từ lúc nào: “Bây giờ ngươi hãy đi thu dọn hiện trường.”

“Vâ…”

A Bưu muốn nói chuyện nhưng cổ họng lại không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, giống như trâu ngâm nước. Hắn chỉ có thể gật đầu để tỏ ý hắn nhất định sẽ xử lý ổn thỏa.

Nữ nhân nhìn hắn một chút, sau đó chiếc xe lao đi.

Nghe A Bưu miêu tả xong, Chu lão bát ngây ra cả nửa ngày.

Hắn hiểu vì sao những người kia lại rời đi.

Nói trắng ra đối phương không tin hắn, có khả năng sẽ không gặp lại hắn. Biết đâu chừng người ta còn lập ra rất nhiều bộ hồ sơ khác nhau.

“Gọi điện thoại cho tất cả mọi người.”

Chu lão bát dữ tợn nói: “Ta muốn một lần nữa phân phối lại lợi ích. Chỉ cần chúng ta cho đủ công đạo, Nhậm Cửu tạm thời không thể làm loạn ở Myanmar này đâu.”

“Bọn hắn sẽ nghe theo sao? Đàm Thiên Quan chính là người của Nhậm Cửu.”

A Bưu do dự.

“Đương nhiên sẽ nghe.”

Chu lão bát cắt ngang lời A Bưu: “Sự bưu hãn của Cẩm Tú có thể hù sợ tất cả mọi người. Vừa lúc chúng ta cáo mượn oai hùm một phen. Về phần Đàm Thiên Quan?”

Hắn cười lạnh: “Trên thế giới này có ba chuyện không thể làm. Hàng trắng ở Hạ quốc chính là một trong số đó. Bây giờ hắn chỉ có thể làm rùa đen rút đầu. Nếu hắn dám ra mặt chẳng khác nào muốn chết.”

“Ngày mai vị Tô tổng kia sẽ đến, mọi người nâng cao toàn bộ tinh thần. Người này quá hung, Chu lão bát ta chịu phục.”

Bình Luận (0)
Comment