Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1041 - Chương 1041 - Thẩm Thái Giám

Chương 1041 - Thẩm thái giám
Chương 1041 - Thẩm thái giám

Chương 1041: Thẩm thái giám

Thành rửa chân Hồng Thái Dương.

Nói là thành rửa chân, nhưng thực chất là một phòng rửa chân nhỏ nằm ở nơi giao nhau giữa thành thị và nông thôn. Ban đêm, những ánh đèn neon màu hồng sẽ sáng lên, và đó cũng là thiên đường cho những kẻ kiếm cơm bằng khí lực tầng dưới chót.

Để Diệu Dương đổi bộ vest màu đen thành chiếc áo khoác hơi bẩn, phối hợp với gương mặt của hắn, hắn chẳng khác nào một hán tử dựa vào khổ lực để kiếm ăn.

“Ca, nhìn cái gì, có muốn vào đây đùa giỡn chút không?”

Một nữ nhân trung niên nồng nặc mùi nước hoa cùng với lớp trang điểm dày cộm quyến rũ nhìn Để Diệu Dương, nhiệt tình mời chào.

“Giá sao?”

Để Diệu Dương xoa tay, mỉm cười rất vui vẻ: “Nghe nói ở nơi này của các ngươi có một người tên Mễ muội muội, không biết có còn làm hay không?”

Sắc mặt nữ nhân lập tức lạnh xuống.

“Bị bệnh mấy ngày nay, mấy hôm nữa mới đi làm, thế ngươi có làm không?”

Để Diệu Dương lắc đầu: “Ta nghe nói nàng rất đẹp, đừng có lừa ta, ta chờ được.”

“Thật mà, nghỉ hai ba ngày nay rồi.”

Nữ nhân trả lời một câu, sau đó không thèm để ý đến Để Diệu Dương, quay sang bắt chuyện với người đi đường khác.

Để Diệu Dương khẽ ra hiệu.

Theo như tin tức tìm hiểu được, nữ nhân kia cả năm không nghỉ ngày nào, bây giờ lại xin nghỉ bệnh?

Hắn theo bản năng cảm giác được bên trong có gì đó là lạ. Suy nghĩ một chút, Để Diệu Dương tìm một quán cơm nhỏ, ánh mắt lặng lẽ nhìn phòng rửa chân không lớn lắm.

Tô Bình Nam phái hắn đến chủ yếu là coi trọng kinh nghiệm giang hồ của hắn. Khi đến chỉ có một yêu cầu.

“Không một tiếng động, không lưu lại vết tích. Nữ nhân này đắc tội với Thẩm gia Dương Châu. Cho nên, ngươi nhất định phải im lặng mang nàng đi. Nếu có nguy hiểm hoặc có khả năng bại lộ…”

Giọng điệu Tô Bình Nam không mang theo một chút tình cảm: “Lập tức từ bỏ nàng.”

Để Diệu Dương gật đầu, ánh mắt hiện lên sự cay độc.

Hiện tại, hắn dung nhập vào tập đoàn Cẩm Tú không thua gì Mộ Dung Thanh Thanh. Hắn thấy Thẩm gia chó má gì đó, Cẩm Tú đã muốn người thì hắn chẳng cần phải sợ.

Tô Bình Nam mỉm cười, vỗ vai nam nhân: “Cẩm Tú không sợ Thẩm Bán Thành, nhưng nếu không xung đột lợi ích thì không cần hành động theo cảm tính.”

Một quân cờ còn chưa triệt để hồi tâm, Tô Bình Nam sẽ không để người mình mạo hiểm.

….

Đã từng là một lưu manh, Để Diệu Dương cực kỳ kiên nhẫn.

11h50 khuya, một khách quen bước ra khỏi phòng rửa chân, nam nhân đứng dậy đi theo.

Người kia hiển nhiên đã có men say, bước chân lảo đảo. Trong khoảnh khắc đối phương tiến vào ngõ nhỏ, Để Diệu Dương dán vào.

“Huynh đệ, có nghe ngóng được chuyện gì không.”

Giọng điệu Để Diệu Dương mang theo sự nịnh nọt, móc một điếu thuốc lá mời đối phương.

“Các ngươi đúng là không bỏ được.”

Nhìn căn phòng bệnh dành cho một người ở khu cao cấp, trong lòng nữ nhân giống như tro tàn, làm sao cũng không ngờ nàng chuẩn bị lâu như vậy lại thất bại trong gang tấc.

Vấn đề sức khỏe của nàng không lớn, chỉ là mất máu quá nhiều. Hiện tại, sức khỏe của nàng đã bình phục lại.

“Lý Tam, năm đó ta cũng đã từng chiếu cố ngươi, nhưng ngươi đúng là một con sói, nhất định phải làm cho ta sống không bằng chết sao?”

Nhìn một nam nhân trung niên canh giữ trước giường, giọng điệu Mễ Tinh Tinh chỉ toàn là mỉa mai.

“Đều là người đáng thương cả thôi.”

Nam nhân nhếch miệng: “Cũng không còn cách nào, ngươi sống không bằng chết, nhưng ta thì phải chết.”

“Người ta bảo thái giám đủ thâm. Thẩm đại công tử quả nhiên danh bất hư truyền.”

Nhìn thấu sự sống và cái chết, đương nhiên Mễ Tinh Tinh sẽ không phỏng đoán quyền thế của Thẩm gia, giọng điệu không tránh khỏi có chút ác độc.

Lý Tam lạnh lùng nhìn thoáng qua nữ nhân, cũng không dám nói tiếp. Ai cũng biết Thẩm đại công tử bị nữ nhân móc rỗng cơ thể, trở thành một tên biến thái, nhưng toàn bộ Dương Châu, dám nói như vậy cũng chỉ có nữ nhân trước mặt.

“Bớt nói nhảm vài câu đi. Ta còn phải canh chừng ngươi ban đêm nữa.”

Sắc mặt Lý Tam có chút bực bội: “Tết mà ngươi cũng không để các anh em yên tâm được mấy ngày nữa.”

“Hung ác thì không đủ tư cách, làm việc lại thích phàn nàn, khó trách sáu bảy năm rồi ngươi cũng chỉ là con chó tầng dưới chót nhất.”

Nữ nhân trào phúng một câu rồi im lặng. Đương nhiên nàng biết tên gia hỏa trước mắt canh chừng ban đêm cho nàng cũng không phải quan tâm mà là sợ nàng một lần nữa tìm chết, rồi phải chịu trách nhiệm trước tên thái giám kia.

“Ngươi…”

Bị chạm vào chỗ đau, Lý Tam vừa định lên tiếng nhưng đột nhiên cảm thấy cổ đau nhói, sau đó cả người mềm oặt ngã xuống.

Để Diệu Dương nhẹ nhàng đặt Lý Tam nằm xuống đất, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nữ nhân, mỉm cười hỏi: “Mễ Tinh Tinh?”

“Là ta.”

Mặc dù Mễ Tinh Tinh không biết nam nhân kia đến để làm gì nhưng từ hành vi của đối phương, đây chính là chuyện tốt. Bởi vì ở Dương Châu này, dám ra tay với thuộc hạ của tên thái giám chết bầm kia không có mấy ai.

Đối phương hiển nhiên rất cẩn thận. Sau khi thấy nàng gật đầu đồng ý, hắn vẫn không quên nhìn bệnh án bên cạnh.

“Có thể dẫn ta đi không?”

Nữ nhân giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng cuối cùng: “Ta có tiền, không nhiều lắm nhưng có thể cho ngươi. Nếu ngươi muốn đào nợ cũ của một số nhà quyền quý, ta biết được rất nhiều chuyện của một số đại nhân vật ở Dương Châu này.”

Đối phương với nàng không quen cũng chẳng thân. Hắn làm như vậy chỉ có hai mục đích, một là cầu tài, hai là trả thù.

Nàng không có tiền, như vậy khả năng thứ hai là rất lớn. Giá trị lợi dụng duy nhất của nàng chính là những bí mật mà nàng biết được từ mấy năm trước. Đây chính là vốn liếng có thể đánh động được người này.

Không hổ danh là người có thể lăn lộn đến vị trí ma ma ở Dương Châu. Mạch suy nghĩ của Mễ Tinh Tinh vô cùng rõ ràng.

Để Diệu Dương mỉm cười: “Có thể đi hay không?”

Bình Luận (0)
Comment