Chương 1042: Trình Vũ
Thế lực của người đón nàng rất khổng lồ.
Hơn năm năm bị tra tấn không khiến cho Mễ Tinh Tinh đánh mất sự bình tĩnh đã khắc sâu trong xương tủy.
Chỉ trong hai mươi phút ngắn ngủi, nàng đã tránh được thiết bị giám sát vừa mới lắp đặt trong năm nay ở hai giao lộ, còn đổi ba chiếc xe. Hiện tại, nàng và nam nhân thần bí đang ngồi trên một chiếc xe vận chuyển hàng hóa chăm sóc sức khỏe rời khỏi Dương Châu.
Đây không phải thế lực bình thường có thể làm được. Nàng rất khẳng định điều này.
Nhưng điều làm cho nàng cảm thấy kỳ quái nhất chính là nam nhân dẫn nàng đi từ đầu đến cuối chỉ nói với nàng mấy câu, sau đó thì im lặng không nói gì nữa.
Thậm chí sau khi rời khỏi Dương Châu, đối phương tựa lưng vào toa xe mà ngủ. Điều này lại càng khiến cho Mễ Tinh Tinh không biết rốt cuộc đối phương muốn làm gì.
Chẳng lẽ nàng thật sự không có giá trị lợi dụng đối với đối phương sao? Hay đối phương học theo Lôi Phong?
Lập tức nàng dập tắt suy nghĩ ngây thơ này.
Mặc dù nam nhân rất ít nói nhưng mấy lần đổi xe, lời ăn tiếng cho thấy rõ người này đẳng cấp sâm nghiêm. Thế lực như vậy sẽ không làm mấy chuyện tốt đắc tội Thẩm đại thái giám.
Trừ phi mặt trời mọc ở đằng Tây.
Nữ nhân đã sớm bị hiện thực mài hết sự ngây thơ của mình.
…
“Xuống xe đi.”
Khi đến tỉnh Thiên Nam, nam nhân mở hai mắt, nói với nữ nhân một câu rồi cởi bỏ bộ đồ bẩn thỉu của mình, đổi sang một bộ vest đen.
“Ở đây?”
Nhìn một vùng hoang vu bị bao phủ bởi gió tuyết, nữ nhân có chút do dự, nhưng sắc mặt lập tức trở nên kiên định.
Nàng chết cũng không sao, còn sợ cái tỉnh lộ biên giới này nữa à?
Nhìn nữ nhân cắn răng và sắc mặt tái nhợt, Để Diệu Dương gật đầu, ra hiệu cho nàng bình tĩnh lại.
Sau đó, mấy chiếc xe địa hình hiệu Toyota màu đen gầm rú chạy tới. Nam nhân nhẹ gật đầu với mấy hán tử xuống xe khom người với hắn, lúc này mới quay sang nói với Mễ Tinh Tinh: “Ngươi mất máu quá nhiều, bọn hắn sẽ đưa ngươi đến chỗ nghỉ ngơi.”
Hắn nói xong thì rời đi, chỉ để lại Mễ Tinh Tinh đứng ngẩn ra trong gió.
Nhưng trong lòng nàng lại hoàn toàn thả lỏng.
Mạng của nàng tiện như cỏ, đối phương tuyệt đối không có khả năng gióng trống khua chiêng dày vò nàng, bởi vì không đáng.
…
Mễ Tinh Tinh rời khỏi Dương Châu, nhưng Thải Vân Chi Nam lại nổi lên mưa gió.
Người giang hồ thì nhất định sẽ là người giang hồ, mà người xã hội thì không nhất định là người giang hồ. Bởi vì Thải Vân Chi Nam nằm ở biên giới, đồng thời là hành lang từ Tam Giác Vàng và Myanmar tiến vào Hạ quốc, thành ra mức độ ngư long hỗn tạp có thể so sánh với Thiên Đô.
Dù vậy, Nhậm Cửu vẫn dựa vào nhiều năm kinh doanh và sự ủng hộ của Đàm Thiên Quan đằng sau, vẫn có thể trở thành tồn tại long phượng sừng lân.
Hắn ăn cơm giang hồ, cũng không cạnh tranh với nhiều ông trùm vì những ngành công nghiệp sinh lời đó. Vì thế, hắn có thể duy trì không tệ các mối quan hệ từ trước đến nay.
Bây giờ hắn xảy ra chuyện, Chu lão bát trong vòng một ngày đã bắt tên liều mạng Võ Quý, một lần nữa phân phối lợi ích, khiến rất nhiều hào cường Côn thành phải lau mắt mà nhìn, nhưng không phải ai cũng là kẻ ngốc.
Đằng sau Nhậm Cửu có Đàm Thiên Quan, ngoại viện mà Chu lão bát tìm được tuyệt đối cũng không đơn giản. Chu lão bát còn nói rằng hắn đã bắt được Võ Quý?
Ai tin người đó là kẻ ngốc.
Đã nhiều năm như vậy, mặc dù mọi người cũng không hiểu rõ cho lắm nhưng cũng biết được tám chín phần mười. Nhiều năm rồi, Chu lão bát có thể đè ép được bao nhiêu lần? Thậm chí ngay cả rắm cũng không dám thả.
Tuy nhiên, đối với những lời bình xét cùng với một số người bên dưới tâm tư bất định, Chu lão bát tạm thời không rảnh bận tâm.
Rất đơn giản, bởi vì Tô Bình Nam đã đến nhà máy.
Nhà hàng sang trọng nhất Côn thành có tên Thiên Thượng Nhân Gian.
Đối với cái tên này, Trình Vũ khịt mũi coi thường. Bởi vì nàng biết trên trời không có hàng bẩn như vậy, mà nhân gian cũng không có thứ độc như thế.
Nơi này chính là Địa ngục.
Có một loài chim bất tử tên là Phượng Hoàng, điều mà Trình Vũ muốn là được tái sinh trong Địa ngục này.
Nếu như bị thiêu chết thì sao?
Nữ nhân suy nghĩ, sau đó bật cười.
Chết thì chết chứ sao. Nghĩ lại kết cục của những chị em gia nhập cái nơi phong nguyệt này cùng nàng năm đó, nữ nhân cảm thấy chết cũng chẳng phải việc gì to tát.
…
Nói đến Trình Vũ, nữ nhân nàng chính là vưu vật trời sinh.
Bất luận dáng người hay là tướng mạo dường như không thể bắt bẻ, nhất là nốt ruồi chu sa đuôi lông mày, lại càng thể hiện phong tình của một nữ nhân hai mươi ba tuổi đến cực hạn.
Lúc này, nữ nhân đang chú ý đến một nam nhân giấu mình trong bóng tối ở vị trí quen thuộc. Nàng không biết nam nhân này tên gì, lai lịch ra sao, nhưng với giác quan thứ sáu nhạy cảm của mình, nàng biết đây chính là mục tiêu của mình.
Đây chính là cây đại thụ che trời của nàng.
Muốn phân tích những điều này cũng không khó.
Mắt người độc nhất là gì?
Xa thuyền điếm cước sao? Không, ánh mắt của những người này không độc bằng nữ nhân nhìn thấy được bát cơm của mình. Chu Bát gia là nhân vật mà Côn ca muốn nịnh bợ. Đây là lần đầu tiên Trình Vũ nhìn thấy hắn cẩn thận như vậy, thậm chí còn có chút khúm núm chiêu đãi người khác.
Chỉ là nam nhân này quá ổn định.
Thông qua sự quan sát của nàng trong khoảng thời gian này, nam nhân đó giơ tay nhấc chân khí thế rất kinh người. Mặc dù rất ít nói nhưng chỉ cần hắn mở miệng, tất cả mọi người đều lập tức im lặng. Sự cường thế của hắn không thể nói ra được.
Hơn nữa, nam nhân này không hề mập mạp quá khổ như những đại nhân vật mà nàng đã thấy trước đó, ngược lại dáng người rất cao thẳng.
Điều này khiến cho nàng rất hài lòng.