Chương 1043: Nhân sinh tràn đầy bất ngờ
Trịnh Vũ định tìm một kim chủ để thoát khỏi bể khổ là có nguyên nhân. Trước tết, một ông chủ lớn từ Cảng thành đến đầu tư đã chơi chết chị em tốt của nàng. Nàng còn tận mắt nhìn thấy hiện trường.
Người thì đầy ắp những vết bàn ủi, bên dưới lại càng đáng sợ. Liên tưởng đến ánh mắt thương nhân Cảng thành kia nhìn nàng, từ lúc đó Trình Vũ đã bắt đầu tìm kiếm mục tiêu để nàng có thể thoát khỏi sự khống chế của Côn ca.
Nam nhân trước mắt phù hợp mọi yêu cầu của nàng.
Từ tướng mạo có thể thấy được nam nhân là loại người nhất ngôn cửu đỉnh, hơn nữa còn là loại người tâm ngoan thủ lạt, nhưng Trình Vũ không sợ. Nàng muốn một cây đại thụ che trời. Chỉ cần có được chỗ dựa đủ mạnh, nàng mới có đủ sức mạnh rút chân ra khỏi vũng bùn này.
Ánh mắt của ông chủ Cảng thành nhìn nàng khiến cho nàng không rét mà run.
Đối với việc thành công hay không, Trình Vũ không hề lo lắng. Nàng cho rằng chỉ cần nam nhân lên giường với nàng, nàng có lòng tin giữ lại được đối phương.
Sự tự tin này có được từ khi nàng ra ngoài chơi vào năm ngoái, khi nàng đứng trước mặt ma ma đang nổi đình nổi đám lúc bấy giờ là Hồng tỷ. Hồng tỷ đã nhìn qua vô số nữ nhân cũng phải sợ hãi thán phục từ tận đáy lòng.
“Ngươi đúng là làm bằng nước. Đáng tiếc sinh sai thời đại.”
Bàn tay thuần thục của Hồng tỷ rời khỏi điểm mẫn cảm trên cơ thể của nàng, nhìn biểu hiện tự nhiên khiến cho người ta huyết mạch bành trướng của Trình Vũ, nàng tự đáy lòng nói một câu: “Nếu ngươi sinh ra ở Tống triều sẽ là một Lý Sư Sư khác, sinh ra ở Minh triều chưa chắc không bằng Trần Viên Viên.”
Trình Vũ mặc lại quần áo tử tế, sóng mắt lưu chuyển: “Tỷ, tại sao ta nghe lại giống như ta là một người hại dân hại nước vậy?”
“Ngươi chính là vậy mà.”
Dưới trướng quản lý ba hộp đêm, đồng thời lăn lộn trong phong trần mười năm, Hồng tỷ gật đầu.
…
Thiên Thượng Nhân Gian vẫn ồn ào như cũ.
Hút xong điếu thuốc, Trình Vũ khoát tay, một nhân viên phục vụ tên Tiểu Cửu chạy đến.
Nữ nhân thiên kiều bách mị, cũng không phải loại lương thiện, bản lĩnh cao đến dọa người, ra tay cũng hào phóng này vẫn luôn là đối tượng khiến cho hắn nịnh nọt.
“Nghe nói nơi đó mở mười ngàn tiền rượu?”
Trình Vũ hất hàm về phía nhân vật mục tiêu, nở một nụ cười yêu kiều: “Hôm nay Chu Bát gia chiêu đãi thần tiên lộ nào thế? Có thể tiết lộ cho em gái chút phong thanh được không?”
“Nghe nói là mãnh long nơi khác đến, đại mỹ nữ có hứng thú sao?”
“Cường long nơi khác?”
Trình Vũ giật mình, có chút bất ngờ.
Bên cạnh nam nhân kia không có nữ nhân. Nàng cho rằng nam nhân này đang cố làm ra vẻ, là một nhân vật quan lại, không ngờ lại không đúng.
“Ai u, Trình đại mỹ nữ, Tiểu Cửu ta có khi nào lừa ngươi không? Côn ca không cho các ngươi qua là vì lão đại kia không thích oanh oanh yến yến vờn quanh, chứ chẳng phải giả vờ chính đáng gì đâu.”
“Nói cho ta biết Côn ca đang làm cái gì?”
Sóng mắt Trình Vũ lưu chuyển, Tiểu Cửu nhìn thấy mà tim đập loạn, lập tức một năm một mười nói rõ chi tiết.
Ánh mắt nữ nhân lấp lóe.
Trình Vũ hiểu Côn ca còn nhiều hơn cả Chu Bát gia. Từ ngôn hành cử chỉ của người này, nàng có thể phân tích ra được phân lượng của nhân vật mục tiêu.
Ánh mắt nữ nhân càng lúc càng sáng.
…
Huyện Phúc Nguyên, trong một căn biệt thự ở Lâm Giang.
“Đây là một phát minh vĩ đại.”
Lưu Triệu Hoa nhìn hàng hóa chồng chất như núi trong nhà kho, biểu hiện chỉ toàn là sự kiêu ngạo. Hắn quay người mỉm cười với Lý lão hắc đã theo hắn năm năm.
“Ca, chúng ta phát tài rồi.”
Hiển nhiên, tư duy của Lý lão hắc không cùng một kênh với lão đại của mình. Ánh mắt của hắn tập trung hơn vào lợi ích kinh tế mà những hàng hóa này có thể tạo ra.
“Giá trị thực sự của nó không phải khống chế mà là tiền tài.”
Lưu Triệu Hoa ném bao tay trắng của mình sang một bên: “Một người có thể kiểm soát tay mình không thò tay vào túi người khác, kiểm soát chân mình không bước vào cổng nhà tù và thậm chí kiểm soát cảm xúc của mình.”
Nhìn Lý lão hắc ở một bên không hiểu hắn đang nói cái gì, Lưu Triệu Hoa thở dài, nhưng vẫn nói tiếp. Thời gian này trong lòng hắn hưng phấn dị thường, cho nên hắn nguyện ý đàn gảy tai trâu một phen.
Lưu Triệu Hoa nói tiếp: “Tuy nhiên, một người không thể kiểm soát lượng insulin được tiết ra từ tuyến tụy, lượng men được tiết ra từ gan, cũng như không thể kiểm soát nhịp tim và huyết áp của mình. Chỉ có thuốc mới có thể làm được tất cả những điều này.”
Lý lão hắc mờ mịt gật đầu.
“Trong các loại thuốc, chỉ có sản phẩm D mới có thể hoàn toàn khống chế một người. Chế tạo ra D, chỉ có ta không cần ephedrine, có thể nói ta đã thay đổi thế giới.”
Lưu Triệu Hoa nói thẳng như vậy khiến cho Lý lão hắc bừng tỉnh.
“Vậy chẳng phải Tích gia và Đàm Thiên Quan còn phải xem ánh mắt của chúng ta sao?”
Giọng điệu Lý lão hắc vô cùng kích động.
“Nói theo một ý nghĩa nào đó.”
Lưu Triệu Hoa gật đầu: “Nó chính là như vậy.”
Nhân sinh tràn đầy bất ngờ. Trong lúc Lưu Triệu Hoa đang đắc chí, điện thoại vang lên.
“Những gì ta nói đã thành công rồi.”
Câu nói đầu tiên của Lưu Triệu Hoa khiến cho Đàm Thiên Quan lập tức hiểu ra giá trị của đối phương.
Từ lúc Nhậm Cửu thúc đến Kokang tị nạn, bên trong tổ chức của hắn hẳn đã xuất hiện nội ứng.
Chỉ trong vài ngày, bốn kho hàng của hắn đã bị dỡ bỏ, một trong những chủ hàng bị bắt, điều này khiến hắn bị mọi người nghi ngờ, cuộc gọi cho Lưu Triệu Hoa chỉ là để thử phản ứng của đối phương, tuyệt đối không nghĩ rằng lại thu được tin tức như thế.
“Ta sẽ thay người đi thu hàng.”
Giọng nói của Đàm Thiên Quan khó mà che giấu sự kích động: “Gần đây chỗ của ta có nội ứng. Ngươi đừng đi tuyến đường trước kia nữa.”