Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1046 - Chương 1046 - Muốn Cái Gì Thì Ngươi Cứ Nói

Chương 1046 - Muốn cái gì thì ngươi cứ nói
Chương 1046 - Muốn cái gì thì ngươi cứ nói

Chương 1046: Muốn cái gì thì ngươi cứ nói

Ánh mắt Tô Bình Nam sắc bén khiến Trình Vũ run lên trong lòng.

Ánh mắt nam nhân nhìn nàng quá bình tĩnh. Tất cả thủ đoạn trước đó của nàng đều vô dụng. Nàng cắn răng, quyết định đập nồi dìm thuyền.

Trình Vũ nhích cơ thể như rắn nước của mình sát lại gần lỗ tai Tô Bình Nam, mị quả mọc lan tràn: “Nói thật thì nô gia cần phải nhỏ giọng một chút.”

Tô Bình Nam nghe nàng xưng hô nô gia, ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương. Nữ nhân này xác thực rất có bản lãnh, nội xưng hô đơn giản thôi cũng khiến người ta phải khắc sâu ký ức.

“Mặc dù thanh danh Bát gia vang dội nhưng so với bên trên thì không đủ, so với bên dưới thì có thừa.”

Trình Vũ chưa bao giờ gặp qua nam nhân đó, cho nên nàng nói rất trực tiếp: “Cửu gia xảy ra chuyện, Bát gia không dọa được tứ hải quần long, chỉ dựa vào kinh nghiệm chiến đấu nửa đời của mình để chống đỡ hiện trường. Tuy nhiên, trong tay có núi vàng biển bạc, chia chén thì dễ, ăn một mình thì khó.”

Nữ nhân nói một hơi, sắc mặt trở nên có chút tái nhợt, cũng không biết là do cố ý hay là vô tình, xụi lơ nửa người lên cánh tay nam nhân, ánh mắt trong suốt.

Trình Vũ đang đánh cược.

Chu Bát là anh hùng tuổi xế chiều, bóp chết một hoa khôi không có kim chủ làm chỗ dựa như nàng dễ như trở bàn tay. Nếu không phải nam nhân này quá khó lường, nàng lại nóng lòng muốn leo lên gốc đại thụ mà mình vừa mắt, đánh chết nàng cũng không nói câu nói đó.

“Nói rất hay.”

Tô Bình Nam đích thật rất kinh ngạc. Hắn giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, bên cạnh lập tức có người rót đầy.

Lần này Tô Bình Nam chủ động nâng ly: “Ta hỏi thêm một vấn đề nữa, ngươi có đoán được ta là ai không?”

“Lần này ngươi thưởng ta cái gì?”

Trình Vũ thấy nam nhân không khen ngợi mình, cũng không tức giận, ngược lại còn lên tinh thần hơn.

“Muốn cái gì thì ngươi cứ nói?”

“Trên thế giới này, thứ mà ta không tặng nổi đúng là không nhiều.”

Tô Bình Nam nói câu nói này khiến đám oanh oanh yến yến đang nhìn Trình Vũ, ánh mắt không khỏi ghen tỵ.

Từ xưa, hoan tràng thì hay có hào khách.

Những nữ nhân khác sẽ không có bất kỳ hoài nghi nào về việc cường long nơi khác đang ngồi ở vị trí chủ vị này khoác lác cả. Các nàng đã trải qua quá nhiều chuyện, một chút là có thể nhìn ra người này có được lực lượng đó hay không.

Không nói những cái khác, nội hành vi nhìn như phóng túng, kề vai sát cánh của những hán tử bưu hãn ba bàn bên cạnh, nhưng ánh mắt đều tập trung xung quanh nam nhân kia, đề phòng hết thảy. Lời mà nhân vật đó nói ra có thể là giả sao?

Trình Vũ cũng bị câu nói này của Tô Bình Nam làm cho giật mình.

“Ngươi nói như vậy, ta thật sự không dám nhận. Uống ba ly rượu, như thế nào?”

Khi nàng trả lời, rất nhiều chị em ngày thường nhìn Trình Vũ giống như nhìn nữ hoàng bây giờ lại giống như nhìn kẻ ngốc.

Đối với ánh mắt của đám chị em đó, nữ nhân không để ý.

Tầm nhìn hạn hẹp.

Trình Vũ biết mình muốn cái gì, không phải tiền mà là hảo cảm của đối phương, là sự thưởng thức của hắn. Chỉ có như vậy, nàng mới thu được sự che chở của đối phương.

“Kinh doanh của ngươi không phải lớn bình thường.”

Giọng điệu của nữ nhân vẫn thấp như cũ: “Ý của ta là công việc bình thường, bởi vì ta thấy ngươi dường như không có hứng thú với việc kinh doanh của Thiên Môn.”

Lưng Tô Bình Nam vẫn thẳng như cũ, im lặng thủ thế yêu cầu nàng nói tiếp.

Nữ nhân tiếp tục nói: “Vừa rồi, ta nghe được một vài lời của Chu Bát gia. Ta phân tích được hẳn là cấp dưới của ngươi muốn tiếp nhận một số tài sản bên ngoài của bọn hắn.”

“Ngươi từ bỏ Thiên Môn kiếm lợi nhiều nhất, quyết đoán này rất khó có được, bởi vì ta không cảm thấy ngươi không có thực lực để chen chân vào. Nếu không phải chẳng thèm ngó tới thì chính là ghét bỏ.”

Nữ nhân nâng ly rượu nhấp một miếng, mượn cơ hội chỉnh lại suy nghĩ của mình: “Chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc mà lại chọn loại địa điểm này, chưa kể các thủ lĩnh băng cướp của Chu Bát gia đều đang tụ tập ở đây. Ánh mắt của bọn hắn nhìn ngươi tràn đầy kiêng kỵ. Cộng thêm ngươi họ Tô, người bên dưới toàn nói khẩu âm Thiên Nam, cho nên ta đoán được ngươi là ai.”

Linh quang nữ nhân chợt lóe.

Đa số thời gian nam nhân làm ăn đều uống rượu, rất nhiều tin tức cũng từ đó mà ra.

Người giang hồ ra tay hào phóng, còn cực kỳ có hào khí.

Cho nên, số lần Trình Vũ tham gia không ít.

Ký ức ngày thường nhìn ai cũng mắt cao hơn đầu, ai cũng là cỏ rác của đám người đó vẫn còn mới mẻ trong đầu Trình Vũ. Nhưng khi bọn họ nói nhắc đến một cường long nơi khác, giọng điệu lại đủ tôn sùng.

Tiểu Hồng Bào Tô Bình Nam.

Lần đầu tiên nghe được cái tên này, Trình Vũ cũng không để ý.

Thứ nhất, khoảng cách quá xa. Thứ hai, hắn chẳng có liên quan gì đến cuộc sống của nàng.

Nhưng gần đây, cái tên này được đề cập rất nhiều lần.

Nhậm Cửu đối mặt Thiên Nam Vương.

Hiện tại, Nhậm Cửu xảy ra chuyện, nam nhân cường thế tiếp nhận kinh doanh của đối phương, như vậy cái tên đó trở nên rất sống động.

“Ta đoán đúng rồi sao?”

Nữ nhân giơ ly rượu lên, hơi thở như lan: “Hồng Bào ca?”

Khi nói ra ba chữ Hồng Bào ca, nữ nhân nhìn thấy ánh mắt của nam nhân thay đổi.

Tô Bình Nam nghiêng người sang một bên, hai hàng lông mày tràn đầy sự lạnh lùng khiến tim nữ nhân đập thình thịch, mang đến một sự âm trầm không nói ra được.

“Ngươi đã sớm biết ta là ai?”

Giọng điệu khi nam nhân hỏi câu hỏi này cực kỳ bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự ngang ngược khiến sau lưng Trình Vũ phát lạnh. Nữ nhân vội vàng lắc đầu.

“Trả lời ta.”

Tô Bình Nam nhìn chằm chằm vào nữ nhân đã không còn một chút mị thái nào nữa. Dưới ánh mắt sắc bén của mình, hắn tin nữ nhân này không dám nói dối.

Bình Luận (0)
Comment