Chương 1047: Cây rụng tiền
Tô Bình Nam tức giận, đám người Đỗ Cửu lập tức đứng dậy, dùng cơ thể của mình chắn ngang tầm mắt từ đại sảnh đến bàn rượu, đồng thời cũng phong tỏa những lỗ hổng dễ dàng đột phá nhất một cách cực kỳ chặt chẽ.
Chu lão bát kinh hãi.
Vừa định lên tiếng, Trang Tử Cường đã kéo hắn lại.
“Ta thật sự đoán được mà."
Trình Vũ thề, đây là lần đầu tiên nàng sợ hãi nhất trong cuộc đời của mình, nhưng vẫn can đảm nhìn thẳng nam nhân: “Cái này cũng không khó đoán.”
Tô Bình Nam không nói gì, ánh mắt đang nhìn chằm chằm Trình Vũ đột nhiên cười nhạt, khoát tay ra hiệu cho đám người Đỗ Cửu ngồi xuống, sau đó nâng ly rượu lên: “Ta uống ba ly.”
Nam nhân tin vào phán đoán của mình.
Ánh mắt đó của nữ nhân có chút hoảng sợ, có chút mờ mịt, nhưng không hề do dự. Theo động tác của nam nhân, bầu không khí căng thẳng mới dần hòa hoãn lại. Lúc này, Chu Bát bước đến nịnh nọt vài câu.
“Anh hùng đúng là khó qua ải mỹ nhân.”
Chu lão bát cười lớn: “Người ta nói, chỉ cần chỗ nào có Trình tiểu thư, nam nhân chỗ đó đều không chịu được. Hôm nay mới biết đúng là danh bất hư truyền.”
Tô Bình Nam mỉm cười, uống xong ba ly thì ra hiệu cho Trình Vũ đang hoa dung thất sắc ngồi xuống: “Ngươi đúng là thú vị. Ba ly rượu này không tính. Ngươi có thể đưa ra yêu cầu.”
Đối với loại người kiêu ngạo như Tô Bình Nam mà nói, có thể nói ra câu nói này khiến cho đám người Đỗ Cửu cực kỳ kinh ngạc. Nói như thế chẳng khác nào lão đại tự nhận mình sai.
“Tô tổng, ba ly rượu là đủ nhiều rồi.”
Trình Vũ sâu kín trả lời.
Nữ nhân sinh tồn trong hoàn cảnh ngươi lừa ta gạt, thiếu nhất chính là cảm giác an toàn. Mặc dù ban đầu mục đích của Trình Vũ chỉ là muốn tìm một cây đại thụ che trời, bây giờ nàng đang bị dọa sợ nhưng nàng vẫn có được một cảm giác khó tả trong lòng.
“Ngươi vừa đến đã tiếp cận ta, ta khó mà tránh khỏi sự đa nghi.”
Khi nói chuyện, Tô Bình Nam lấy ra điếu xì gà, không đợi Đỗ Cửu tiến lên, Trình Vũ đã cầm kìm cắt thuốc, ngón tay linh hoạt khẽ cắt một đoạn, sau đó một ngọn lửa xuất hiện trong tay nữ nhân.
Không thể không nói, bản lĩnh phục vụ nam nhân của nữ nhân này cực kỳ hiếm thấy. Cho dù là vậy, nàng vẫn còn tâm trạng đốt thuốc, vẫn theo bản năng mà phát huy dáng người của mình vô cùng tinh tế.
Tô Bình Nam hút thuốc: “Thật ra ta biết ngươi muốn cái gì?”
“Cái gì?”
Trình Vũ đè nội tâm sợ hãi của mình xuống, mỉm cười hỏi ngược lại một câu.
“Ta đã từng gặp một nữ nhân tương tự như ngươi.”
Tô Bình Nam nhắc đến một đoạn ký ức bên trong thời không khác: “Ánh mắt của ngươi rất giống nàng. Đến vị trí này của ngươi, đơn giản là tiền kiếm đủ rồi, nghèo khó và ti tiện đã trở thành quá khứ, bắt đầu mơ mộng vứt bỏ đoạn quá khứ đó đi, nghênh đón cuộc sống mới.”
Trình Vũ im lặng.
“Nhưng hoàn cảnh ngươi lừa ta gạt cùng với các khúc mắc về lợi ích khiến cho ngươi không rút chân ra được. Cho nên, ngươi cần một kim chủ đủ mạnh để làm ván cầu, đúng hay không?”
Lời nói của Tô Bình Nam khiến cho trán Trình Vũ đổ mồ hôi lạnh. Nam nhân này quá kinh khủng. Đây chính là suy nghĩ duy nhất của nữ nhân.
“Nhưng làm như vậy, kết cục thường không quá tốt.”
Tô Bình Nam nhớ đến nữ nhân ở thời không đó vất vả lắm mới thoát khỏi khổ hải, kết quả bị nam nhân mà mình lựa chọn vặn gãy cổ. Lúc đó, người này đã lắc đầu nói: “Ngươi sai rồi. Có một số con đường không thể quay đầu lại được.”
“Ta cũng muốn thử xem.”
Trình Vũ có chút không tin tà.
“Được ta, ta sẽ làm ván cầu cho ngươi, nhưng sẽ không làm kim chủ của ngươi.”
Nam nhân cười lạnh: “Nhưng ta rất thưởng thức cái nhìn đại cục của ngươi, ngươi có thể làm việc cho ta.”
Nhìn ánh mắt mờ mịt của Trình Vũ, Tô Bình Nam chỉ Đỗ Cửu: “Giống như bọn hắn, không cần khúm núm, chỉ cần ngươi trung thành tuyệt đối.”
Tô Bình Nam quả thật có ý định mời chào Trình Vũ.
Bây giờ, công ty Long Đằng muốn phát triển ở Thải Vân đích thật còn thiếu một nữ nhân vưu vật khéo léo như vậy. Lợi hại nhất chính là mị cốt của nàng. Nếu nàng đồng ý làm việc cho Cẩm Tú, muốn phá vỡ sự ngăn cách kiến trúc thượng tầng ở Thải Vân Chi Nam đối với hắn dễ như trở bàn tay.
Cũng không cần nữ nhân nỗ lực cái gì, chỉ dựa vào sự hiểu biết của nàng về nam nhân, cộng thêm vốn liếng của Cẩm Tú, lực sát thương của nữ nhân xinh đẹp này sẽ không địch lại được.
…
Côn ca tên thật là Lâm Côn.
Là một tú bà nam tính, ánh mắt chọn người cùng với kỹ năng đào tạo của hắn có thể nói là xuất sắc.
Trình Vũ chính là một tác phẩm hoàn mỹ nhất của hắn.
Mấy ngày trước, lão biến thái Cảng thành ra giá một triệu muốn dẫn nàng đi nhưng hắn đã từ chối.
Không phải hắn trọng tình nghĩa. Mấy năm qua, người chết trong tay hắn bao nhiêu hắn còn không thèm để ý.
Nguyên nhân chủ yếu là tiền ít.
Là cây rụng tiền đáng giá nhất trong tay hắn, Côn ca có lòng tin nữ nhân này có thể kiếm gấp đôi số tiền đó. Nhưng mấy ngày qua, nữ nhân kia rõ ràng đã động tiểu tâm tư, điều này khiến cho Côn ca có chút tức giận.
Giống như tối nay, nữ nhân tự chủ trương chạy đến uống rượu với Chu Bát gia. Đây rõ ràng là một dấu hiệu không tốt.
Ngươi cho rằng không có đại gia nhiều tiền nào để ý Trình Vũ?
Không thể nào.
Côn ca hiểu rõ sự hấp dẫn của Trình Vũ đối với nam nhân nhiều hơn so với ai khác. Cho nên, hắn sắp xếp thời gian rất chuẩn, khống chế nữ nhân thật chặt trong tay mình.
Hắn biết đạo lý tế thủy trường lưu, huống chi thủ pháp khống chế của hắn rất độc. Ai biết được một khi nữ nhân đó leo lên cành cao có trả đũa hắn hay không.