Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1048 - Chương 1048 - Thiếu Nhất Cảm Giác An Toàn

Chương 1048 - Thiếu nhất cảm giác an toàn
Chương 1048 - Thiếu nhất cảm giác an toàn

Chương 1048: Thiếu nhất cảm giác an toàn

“Côn ca.”

Tiểu Cửu thở hổn hển chạy đến, nhìn Lâm Côn đang đứng trên lan can nhìn xuống đám người huyên náo, có chút hoảng sợ nói: “A Vũ tỷ muốn rời đi.”

“Cái gì?”

Lâm Côn kinh ngạc tiếp nhận mảnh giấy.

Bảy chữ số trên tấm chi phiếu cũng không khiến cho hắn lập tức nghĩ đến điều gì, sắc mặt âm trầm: “Trình Vũ tự mình quyết định? Hay là thủ đoạn của Chu lão bát?”

“Là A Vũ tỷ tự mình muốn đi.”

Tiểu Cửu đáp.

“Tiện nhân.”

Lâm Côn biết rõ năng lực của Chu lão bát. Hắn nhìn cái bàn chính giữa, do dự mấy phút, cuối cùng vẫn gọi một cuộc điện thoại mà hắn không muốn gọi nhất.

Sân bay Thải Vân.

Sân bay lúc một giờ sáng.

Trình Vũ cũng không thay chiếc váy mỏng màu trắng, xách một chiếc túi đơn giản, ngồi trong sảnh chờ vắng vẻ, trông có vẻ thất thần.

Có tiền, cộng thêm thời gian thời gian sống giả dối quá lâu, nguyện vọng hướng đến sự bình yên khiến cho nàng không thể chiến thắng được dụ hoặc đánh thiên hạ của nam nhân kia.

Nam nhân đó mang lại cảm giác trước đây chưa từng có cho nàng.

Trình Vũ than nhẹ.

Tự do mà nàng tha thiết ước đột nhiên đến. Điều này khiến cho nàng có cảm giác giống như nằm mộng.

Không có gì kinh tâm động phách, cũng không có gì thù địch với nhau.

Có chăng cũng chỉ là câu nói kia của hắn.

“Để ta chịu trách nhiệm việc này.”

Nữ nhân nhìn tấm danh thiếp mà nàng vẫn luôn nắm chặt trong tay, trong lòng bỗng nhiên có chút hối hận.

Danh thiếp rất đơn giản.

Tô Bình Nam.

Thời gian quay lại một giờ trước đó.

“Mời ra giá.”

Nhìn Côn ca đang ngăn cản bước chân của mọi người, đồng thời sắc mặt khó nén sự sợ hãi, nam nhân lên tiếng.

Nhóm nào có quy tắc của nhóm đó. Trong mắt của Tô Bình Nam, ác ma mà Trình Vũ sợ hãi chẳng qua chỉ là một con sâu con kiến hắn có thể tiện tay nghiền chết. Cho nên hắn cũng không tính là phá hỏng quy củ của đối phương.

Lâm Côn do dự.

Hắn biết phân lượng của Tô Bình Nam và Chu lão bát. Muốn nhiều? Hắn không đảm đương nổi hậu quả. Còn muốn ít? Hắn thật sự không nỡ cái cây rụng tiền Trình Vũ. Cuối cùng, hắn quyết định thông qua vị Đại Phật Lý tổng.

“Tô tổng, Bát gia.”

Lâm Côn cắn răng nói: “Ta vừa gọi điện thoại cho Đại Lý tổng, đồng ý để A Vũ qua chỗ hắn làm một năm. Đi rồi, ta không thể bàn giao.”

Một câu Đại Lý tổng khiến cho Chu Bát thiếu chút nữa chửi ra tiếng.

Người của Nhậm Cửu là người trong giang hồ, không thích nhất là cái đám người tự xưng là ông chủ này ông chủ kia.

Đại Lý tổng là ai, Chu Bát lập tức nhận ra ngay. Trong nền kinh tế đang nắm giữ ấn soái hiện nay, mọi thứ đều phụ thuộc vào đồng tiền. Một viên gạch ném vào mười người, ít nhất cũng có tám người trong đó tự xưng mình là tổng giám đốc, nhưng nếu thêm chữ Đại đằng trước thì chỉ có một người.

Lý Lâm Thần.

Hai năm gần đây, hắn khá nổi tiếng, gần như lũng đoạn một nửa hộp đêm ở Thải Vân Chi Nam, là một nhân vật cường hãn.

“Quá tham thì không tốt.”

Tô Bình Nam khoát tay, chỉ vào Trình Vũ sắc mặt đang trắng bệch. Mặc dù nàng đang lo lắng, nhưng vẫn đứng giữa Lâm Côn.

“Ta cho ngươi một cơ hội, cho ta cái giá.”

Tô Bình Nam trừng mắt nhìn Trình Vũ định chen vào, tiếp tục lên tiếng, nhưng giọng điệu có chút không kiên nhẫn.

Với tính cách cẩn thận của Tô Bình Nam, hắn làm sao mà không biết Đại Lý tổng trong miệng Côn ca là ai. Thậm chí hắn còn biết rất tường tận.

Đại Lý tổng có một bí mật rất ít người biết.

Đó chính là hắn không phải họ Lý mà là họ Tôn.

Tên thật của hắn là Tôn Tiểu Quả.

Cái tên này trong ấn tượng của tất cả người dân ở Thải Vân chẳng qua chỉ là một tên gia hỏa bị đạn bắn vào đầu. Chỉ đổi lại cái tên, nhưng sự ngang ngược càn rỡ vẫn không hề thu lại chút nào. Từ đó có thể thấy được bối cảnh của hắn thâm hậu ra sao.

Thuộc hạ có người, có tiền, cộng thêm có bối cảnh, điển hình của loại người từng được hậu thế sử dụng để công kích pháp luật không kiện toàn lúc này lại là nhân vật danh tiếng có một không hai ở Thải Vân.

“Bối cảnh của Đại Lý tổng rất thần bí. Hiện tại, bảy mươi phần trăm hộp đêm ở Thải Vân đều là của hắn. Đám người Hổ Đông Bắc hung hãn nhất đều nghe theo hắn. Tô tổng ngươi xem có thể…”

Chu Bát bước đến hạ giọng nói, nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của Tô Bình Nam bức cho trở về.

Trước khi hắn đến, tư liệu của một số nhân vật cần phải chú ý đã nằm trên bàn của hắn. Cuộc sống lang bạt kỳ hồ ở thời không khác cũng không phải không có chỗ tốt. Tối thiểu nhất hắn liếc mắt một cái là biết được người này có bối cảnh thần bí ra sao, thế lực đó khổng lồ như thế nào.

Vớ vẩn!

Người này trong tương lai sẽ trở thành tâm điểm, lai lịch của hắn đã bại lộ từ lâu. Cho nên, Tô Bình Nam biết rất rõ nội tình của Tôn Tiểu Quả. Mẹ của hắn chẳng qua chỉ là phó giám đốc hệ thống cảnh sát, còn ba dượng của hắn chỉ là phó trưởng phòng của một phòng công an cấp huyện.

Bối cảnh của hắn thậm chí còn không được xưng là quan.

Chỉ là hai người có chút thực quyền nho nhỏ mà thôi.

Nhưng hai người này đã mở ra một số mối quan hệ quan trọng bằng cách dựa vào tài sản mà con trai bọn hắn có được. Sau đó, Tôn Tiểu Quả cũng có chút thủ đoạn nhỏ, được hắn cáo mượn oai hùm từng bước mở ra cục diện không nhỏ.

Người này chính là mục tiêu của Cẩm Tú Long Đằng, cho nên Tô Bình Nam không ngại kiếm một đối thủ như thế. Thậm chí nam nhân thấy tên gia hỏa có bối cảnh không sạch sẽ này còn không xứng được gọi là đối thủ của hắn.

Trong lòng nam nhân có sơn hà, nhưng trong mắt Trình Vũ bên cạnh lại hoàn toàn không phải như thế.

Nàng thiếu nhất cảm giác an toàn, đồng thời cũng biết rõ uy của Đại Lý tổng, làm sao cũng không ngờ nam nhân trước mặt lại vì nàng mà đối cứng như thế.

Nhất thời, hai mắt nữ nhân có chút đẫm lệ mông lung.

Bình Luận (0)
Comment