Chương 1049: Lưu Triệu Hoa chạy thoát
Điện thoại của Chu lão bát vang lên.
“Bát gia, mang người của ta đi đúng là chẳng hay chút nào. Như vầy có được không, ngươi để người lại, rượu tối nay xem như ta bồi tội.”
Điện thoại của Đại Lý tổng đến rất kịp thời.
Ánh mắt Chu lão bát nhìn Tô Bình Nam cười mà như không cười đằng kia, trong lòng không khỏi run lên.
Động tác của Hải Đông Thanh khiến cho Chu Bát kiến thức rộng rãi biết được không ai có thể qua được Tô Bình Nam.
Hơn nữa, có Tiểu Hồng Bào cho phép, những tuyến đường như Thiên Nam, Hải Châu, thậm chí là Quảng thành sẽ trở nên dễ dàng hơn không biết bao nhiêu lần. Cho nên, Chu Bát đã hạ quyết tâm.
“Tô tổng là bạn của ta.”
Nói một câu xong, Chu Bát gọn gàng cúp điện thoại.
Tô Bình Nam mỉm cười nhìn Lâm Côn: “Ta đã cho ngươi cơ hội, bây giờ biến khỏi tầm mắt của ta. Còn nữa, ngươi hãy chuyển lời cho Đại Lý tổng kia, việc này ta theo đến cùng.”
Hắn nói xong liền sải bước tiến lên. Lâm Côn đang cản đường cuối cùng vẫn không chịu được khí thế của Tô Bình Nam, chật vật lui ra mấy bước.
Trình Vũ khoác tay nam nhân bước đi mấy bước liền quay đầu lại, mắt nhìn Thiên Thượng Nhân Gian đèn đuốc vẫn sáng như cũ, ánh mắt không hề có chút lưu luyến.
…
Mười phút sau, đội xe dừng lại.
Tô Bình Nam nhìn Trình Vũ ánh mắt đang mờ mịt, giọng điệu chân thành: “Thu lại tâm tư của ngươi. Từ ánh mắt của ngươi, xem ra ngươi không tin lời ta nói.”
Trình Vũ biết hắn có ý gì.
Có một số đường không thể quay đầu lại được.
Tô Bình Nam khinh thường khát vọng mãnh liệt của kỹ nữ hoàn lương. Mặc dù trong lòng nữ nhân không tin, nhưng nàng vẫn khôi phục lại mị thái của mình: “Tô tổng, ngươi có muốn ngủ với ta hay không? Ta có thể ở với ngươi ba năm, chỉ cầu ba năm sau ngươi để ta đi.”
Nữ nhân vẫn tràn đầy lòng tin với cơ thể của mình.
Không có gì lạ, từ những chiếc khuyên trên những bộ phận nhạy cảm cho đến những con chip siêu nhỏ trong miệng. Luyện yoga, arobic nàng đều không bỏ, có thể nói là khai thác cơ thể của mình đến cực hạn.
Nam nhân cười to.
Khoát tay, hắn ra hiệu xe dừng lại: “Có nhiều thứ là số mệnh chú định, không thể thay đổi được. Ngươi hiểu ý ta chứ?”
Nữ nhân bước xuống xe.
“Hẹn gặp lại.”
Nam nhân vẫn là thái độ vui buồn không lộ, khoát tay với Trình Vũ, đồng thời ném một tấm danh thiếp ra ngoài.
Phản ứng của nữ nhân rất nhanh, đưa tay bắt lấy.
“Sẽ hữu dụng đấy.”
Cửa sổ xe chậm rãi kéo lên, đội xe nhanh chóng rời đi.
…
Tiếng thông báo giục lên máy bay đã vang lên lần thứ ba.
Trình Vũ đứng dậy, do dự một lúc, cuối cùng ném tấn danh thiếp vào thùng rác
Nếu ngươi muốn rời đi, ngươi phải hoàn toàn thoát ra khỏi vũng lầy này.
Trình Vũ đã quyết tâm bắt đầu một cuộc sống mới, không còn ý định có mối liên hệ dù là nhỏ nhất với giang hồ.
Hai phút sau.
Trình Vũ quay trở lại vị trí vừa rồi, điều khiến nàng thở phào nhẹ nhõm là tấm danh thiếp đen trắng vẫn lặng lẽ nằm đó.
Cẩn thận nhặt lên, lau nhẹ rồi cho vào túi, lúc này nữ nhân mới thật sự rời đi mà không quay đầu lại.
Mười phút sau, máy bay biến mất trong bầu trời đêm.
…
Người nổi tiếng nhất Thải Vân Chi Nam Đại Lý tổng cũng chính là Tôn Tiểu Quả nhìn qua không hề có chút hung ác, ngược lại mặt còn phúc tướng.
Phần trán đầy đặn, nhất là vành tai có chút dài và hẹp khiến cho hắn nhìn qua không hề có tính công kích.
Chu Bát nhanh gọn cúp điện thoại có chút nằm ngoài dự liệu của hắn.
“Chu Bát đang làm cái gì vậy?”
Đại Lý tổng nheo cặp mắt nhỏ, không thể tin được.
“Cũng chỉ là tiếp quản được tài sản của Nhậm Cửu, cánh cứng lại mà thôi. Nghe nói Võ điên đã mất tích. Tên gia hỏa đó rất hung dữ.”
Lái xe Nghiêm Hạo cũng chính là mãnh tướng danh tiếng lừng lẫy của Hổ Đông Bắc Nghiêm lão ngũ trả lời.
“Làm ta mất hết mặt mũi.”
Sắc mặt Đại Lý tổng âm trầm: “Ngươi điều động mấy anh em, để ta chào hỏi lão tiểu tử này một chút.”
“Được.”
Nghiêm lão ngũ thản nhiên đáp: “Để Hổ Tử và A Kiệt đến đó. Giữ thể diện là được. Bây giờ là thời kỳ quan trọng của chúng ta, thật sự không đáng chơi.”
“Tự ta biết rõ.”
Đại Lý tổng gật đầu, ánh mắt âm độc.
…
Lưu Triệu Hoa chạy thoát.
Nhưng việc thu giữ ba mươi mốt tấn methamphetamine là một thành tích to lớn, không ai có thể phủ nhận hay che đậy.
Trong một thời gian, Phùng Kiến Quốc đã trở thành nhân vật nổi tiếng nhất trong hệ thống cảnh sát của Thiên Nam, nhận được huy chương chiến công hạng nhất, đẳng công hạng nhất.
Những vinh dự có thể hưởng thụ cả đời này khiến Kỳ Đồng Ủy vừa mới được tặng bức tranh Bát Tuấn Đồ Kỳ của Từ Bi Hồng không khỏi có chút bận tâm.
Cho nên, hắn cũng không chú ý đến hồng nhan tri kỷ Cao Tiểu Cầm của mình đang mất hồn mất vía bên cạnh.
Nguyên nhân mà nàng không yên cũng rất đơn giản.
Hiện tại Mễ tỷ đã đến Thiên Nam, nàng có nên đến gặp mặt hay không?
Sáu năm trước, Mễ Tinh Tinh vì tinh thần trọng nghĩa mà phải sống trong địa ngục những sáu năm trời. Đối với tao ngộ của Mễ tỷ, người của tập đoàn Cẩm Tú cũng không che giấu. Đây là điều mà Cao Tiểu Cầm do dự nhất.
Giám đốc Lục đã nói rất rõ ràng: “Tô tổng nói người đã giúp ngươi mang về. Đây là lời hứa của chúng ta, còn lại chúng ta sẽ không chịu trách nhiệm.”
Hai ngày sau, Cao Tiểu Cầm quyết định sẽ đến gặp Mễ tỷ. Đồng thời nàng còn mang đến tất cả khoản tiết kiệm của nàng trong mấy năm qua.